Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc

Chương 6



Sáng sớm, vào lúc mờ sáng.

Các công chúa, hoàng tử vẫn còn đang ngủ say trong mộng đẹp thì lại có người ngoại lệ chạy từ căn phòng đó ra, xuyên qua hành lang, đi tới cánh cửa khác trong tòa thành.

Anh dùng chìa khóa vạn năng mở cửa căn phòng đó ra, anh đi vào giống như vào chổ không người.

Bên trong phòng có một người đàn ông nữa thân trần nằm đó. Anh ta nghe tiếng mở cửa vội vàng đi ra, trên người anh ta chỉ mặc chiếc quần dài, lộ ra nửa thân người trên màu cổ đồng khỏe mạnh, "Tứ điện hạ, ngài. . . . . . Ngài đến tìm Nhị công chúa sao? Xin dừng bước, cho tôi đi truyền lời."

"Cút ngay!" Kiệt Tư La lớn tiếng hét, trực tiếp đi vào phòng ngủ chính.

Lúc này Tắc Bố Lệ Na đang nằm ngủ say sưa.

Kiệt Tư La vén lên bức màn tơ trắng tinh, không nói hai lời vén tấm chăn mỏng trên người cô xuống.

Cù Diên Khiếu đứng ở sau lưng Kiệt Tư La, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng rồi lại không thể làm gì được.

Kiệt Tư La nắm lấy cánh tay Tắc Bố Lệ Na, đem cô kéo khỏi giường, "Đứng lên!" Tắc Bố Lệ Na như cũ đang ngủ say, hai mắt khép chặt.

Kiệt Tư La lại nâng hai cánh tay cô lên, "Đứng lên —— có nghe hay không?" Giọng nói đã gần như gầm thét.

Tắc Bố Lệ Na lúc này mới có phản ứng, nửa mê nửa tỉnh mở hai mắt, giãy giụa nói: "Cù Diên Khiếu, anh làm cái gì? Quấy rầy ta. . . . . . Người ta còn phải ngủ!"

Kiệt Tư La càng thêm phe phẩy cánh tay của cô, "Cô tỉnh lại, nhìn rõ ràng ta không phải là Cù Diên Khiếu!"

Tắc Bố Lệ Na nghe vậy, mới chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên cô nhìn thấy Kiệt Tư La liền sửng sốt, ngạc nhiên nói, "Anh tư? Sao anh trở lại nhanh như vậy?"

Sau đó, cô nghĩ đến anh đột nhiên xông vào phòng của cô, phá giấc ngủ của cô, cô cáu giận: "Anh làm gì tự tiện xông vào địa bàn của em? Em đang ngủ, sao anh có thể làm như vậy? Những đứa bé khác, anh trai của nó cũng sẽ không làm như vậy với nó?"

Kiệt Tư La đẩy cô ra, sắc mặt xanh mét, "Nói, Mạt Lị uống thuốc tránh thai là em cho phải không?"

Tắc Bố Lệ Na nháy mắt mấy cái, lông mày nhướng lên, một mực chắc chắn, "Không phải!"

Kiệt Tư La hừ nói: "Em không thừa nhận, anh cũng biết rõ là em làm."

Tắc Bố Lệ Na cũng học anh hừ nói: "Nếu biết là em, anh cần gì phải hỏi rõ ràng?"

Kiệt Tư La dùng ngón tay chỉ chóp mũi của cô, "Em có phải hay không quá mức rãnh rỗi?"

Anh và Mạt Lị ở chung bốn năm, anh tưởng là anh có vấn đề, mới không làm cho bụng cô có động tĩnh, kết quả là người phụ nữ này giở trò quỷ.

Tắc Bố Lệ Na cười khẽ: "Đúng vậy nha."

Kiệt Tư La cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Về sau ít xen vào chuyện của anh và Mạt Lị!"

"Em làm như vậy cũng vì muốn tốt cho anh, anh nghĩ lại xem, Cố Mạt Lị là cô giúp việc, không danh không phận, cô ấy căn bản không thể sinh đứa bé, cô ấy vạn nhất nếu có, anh và cô ấy phải làm sao bây giờ?"

Cô không nhanh không chậm từ trên giường đi xuống, cầm áo ngủ lên, bận vào, "Anh chọc phải cô gái nhà lành, nhưng anh lại không làm đủ biện pháp phòng hộ, nếu không tránh được, sau này sẽ có phiền toái. Anh nghĩ không thông, em giúp anh nghĩ, người ta chính là đang giúp anh lo đường lui, nếu anh không phải anh em, em mới lười phải quản anh. Nhưng anh lại làm dữ với em như vậy, hừ, tốt bụng không có hảo báo, em sớm biết vậy sẽ không giúp anh!"

Kiệt Tư La nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Tắc Bố Lệ Na, "Vậy anh phải nói tiếng cám ơn rồi, không phải sao?"

Tắc Bố Lệ Na khoát khoát tay, "Em không cần, giữa anh em, anh không cần khách sáo?"

Kiệt Tư La rất muốn đi tới trước mặt cô, thưởng cho cô một cái đấm, đáng tiếc anh là Nghệ Thuật Gia, từ trước tới nay anh không sử dụng bạo lực, huống chi anh trai đánh em gái, sẽ ảnh hưởng không tốt.

"Lệ Na, em biết tình huống của Anh và Mạt Lị, em nguyện ý thay anh gạt những người còn lại, về điểm này anh rất cảm ơn em, nhưng nếu sau này em còn cho Mạt Lị uống thuốc đó nữa. . . . . ." Anh dùng giọng điệu uy hiếp, "Em chờ bị anh xử lý đi!"

Tắc Bố Lệ Na bĩu môi, không nói gì.

Kiệt Tư La cao giọng nói, "Lời của anh, em nghe hiểu chưa?"

Trên mặt Tắc Bố Lệ Na tràn ngập không kiên nhẫn: "Hiểu!" Không nhịn được oán giận, "Thật quá đáng! Anh vì một người làm không đáng kể, lại rống giận với em, em rốt cuộc có phải em gái của anh không vậy!"

Môi mỏng Kiệt Tư La nhẹ nói, "Anh làm như thế nào? Chỉ cần anh nguyện ý, anh có thể đem cô ấy cưng chiều như công chúa, anh không có cách nào tha thứ cho em vì em xem cô ấy như một người giúp việc."

"Chậc chậc, anh nói nghe thật tốt?" Tắc Bố Lệ Na vẫy vẫy loạn tóc quăng của mình nói, "Nếu như anh muốn cưng chiều người ta như công chúa, tại sao anh còn không dứt khoát cưới người ta vào cửa? Ngược lại lại cùng cô ấy lén lén lút lút tới bốn năm, hừ, rõ ràng anh chỉ muốn chơi đùa, cần gì phải cố tình làm ra vẻ, làm bộ làm tịch?"

Kiệt Tư La lập tức phản bác, "Anh không có, anh đối với Mạt Lị là nghiêm túc!"

"Vậy sao?" Tắc Bố Lệ Na cười lạnh, "Vậy thì anh cưới cô ấy đi, anh cưới cô ấy em mới xem anh nghiêm túc."

Kiệt Tư La nghiêm mặt nói: "Cái này anh tự có tính toán."

"Vậy anh liền đem sự tính toán của anh nói cho em nghe một chút." Tắc Bố Lệ Na vừa nói, vừa vuốt vuốt dây áo ngủ tơ lụa của mình.

"Chuyện của anh không cần em phải quan tâm!" Kiệt Tư La liếc cô một cái, rồi sau đó nhìn người ngoài cửa phòng ngủ, Cù Diên Khiếu vẫn đang ở trần, ngay sau đó anh lộ ra một tia cười lạnh, "Có thời gian quan tâm người khác, chẳng bằng suy nghĩ một chút làm sao có thể nhốt người đàn ông của em lại đi."

"Chuyện cười, em đâu có nhốt đàn ông nào đâu?".

"Có hay không tự em biết rõ." Kiệt Tư La dùng cằm chỉ Tắc Bố Lệ Na người đàn ông đang đứng trước cửa phòng là Cù Diên Khiếu.

Tắc Bố Lệ Na theo hướng anh chỉ nhìn lại, khi cô thấy mặt Cù Diên Khiếu, cô hiện lên bộ dáng kinh hoảng, vẫn như cũ cố làm trấn định cười to nói: "Anh tư, anh nói gì? Em nghe không hiểu!"

Cô. . . . . Cô vẫn cho là mình che đậy rất kĩ, tuyệt đối sẽ không có người phát hiện, làm sao anh tư có thể nhìn thấu được.

Là ánh mắt anh quá tốt sao? Hay cô trong lúc lơ đãng đã thể hiện lên trên nét mặt?

"Không hiểu thì thôi!" Kiệt Tư La không nói gì thêm, sửa sang lại tây trang trên người, "Em hai à, anh muốn đi tới nước Áo, ba mươi mấy ngày nữa anh mới trở lại, trong khoảng thời gian này, em thay anh chăm sóc Mạt Lị. Còn nữa, cô ấy đang ở trong phòng của anh, tối hôm qua anh làm cô ấy mệt chết rồi, em thay cô ấy xin nghĩ, để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, cũng đừng tùy tiện đi quấy rầy cô ấy."

"Trong lòng anh chỉ có tiểu Mạt nhi thôi sao? Sao em không thấy anh kiếm người chăm sóc em? Anh rốt cuộc có xem em là em gái anh không?" Tắc Bố Lệ Na giả bộ tức giận giẫm chân, nhưng trên mặt cô tràn đầy nụ cười chế nhạo.

"Bởi vì em căn bản không cần người khác chăm sóc!" Kiệt Tư La nói xong câu đó, xoay người rời đi.

Kiệt Tư La đi nước ngoài được 72 ngày, hoàng cung nghênh đón một sự kiện quan trọng, Lục vương tử Nạp Nhĩ Tốn và bảo bối của anh ây đính hôn.

Bởi vì hôn lễ chuẩn bị quá gấp, Hoàng thất không có nhiều thành viên tham gia.

Thí dụ như, Thất vương tử chạy nạn, cũng chính là em trai tam bào thai của Nạp Nhĩ Tốn Điện hạ, Hoa Cách Nạp: Còn có người đang lưu diễn toàn cầu Tứ vương tử Kiệt Tư La.

Chỉ là, Tứ Vương Tử biết được tin tức kết hôn cuả hai ngừơi, anh từ ngàn dặm xa xôi gửi đến lời chúc mừng.

Cố tình vì hai người mà khẩy lên khúc nhạc kết hôn được sữa đổi từ khúc quân hành, làm quà tặng.

Vốn Cố Mạt Lị có thể nhân bửa tiệc đính hôn của Lục vương tử mà gặp mặt Kiệt Tư La, lòng tràn đầy mong mỏi chờ đến ngày hôm đó, nhưng đến ngày đó cô mới biết được anh không tới, làm cho lòng cô trống không,

Nghĩ đến hơn mười ngày trước anh trở về nước, cùng với cô triền miên cả đêm, muốn cô một lần rồi lại một lần, thân thể của cô không ngừng nóng rang.

Ngày thứ hai, cô mệt mỏi thức dậy từ trên giường của anh, ngay cả sức lực cũng không còn, thế nhưng anh nhân lúc cô ngủ say đã đi ra nước ngoài.

Cô như thế nào lại không biết, anh không đành lòng đánh thức cô, nên mới lựa chọn không nói với cô lời từ biệt?

Sau khi cô tỉnh dậy, cô đã không thấy bóng dáng của anh, cô âm thầm trở về căn phòng của người giúp việc, trong phòng Mai Địch nhìn thấy cô trở lại, cười hỏi "Tối hôm qua bạn ở lại phòng Nhị công chúa sao? Cô ấy nói chuyện gì với bạn suốt đêm vậy?"

Cố Mạt Lị bình thản đáp: "Không nói gì." Cô không muốn nói nhiều.

Bốn năm nay, nếu Tứ điện hạ không lẻn vào phòng của cô, thì thỉnh thoảng cô cũng sẽ tới phòng anh qua đêm, mỗi khi như vậy, Nhị công chúa sẽ nói láo là cô ấy đến ngủ cùng với cô ấy. Cô ấy thay bọn họ giấu giếm mọi chuyện không cho ai biết, vẫn như vậy cho đến ngày hôm nay.

Xa xa Cố Mạt Lị thấy cô gái đó cười ngọt ngào rút vào lòng của Lục vương tử đi vào lễ đường, trong lòng cô không kìm hãm được yêu thích và ngưỡng mộ.

Cô không khỏi ảo tưởng, chính mình một ngày nào đó cũng có thể cười ngọt ngào và vùi vào lòng ngực của Kiệt Tư La, nhận được sự chúc phúc của mọi người.

Vậy cô nhất định sẽ hạnh phúc, rất hạnh phúc!

Kiệt Tư La đi ra nước ngoài được 90 ngày, cách ngày lưu diễn kết thúc còn ba ngày nữa, buổi biểu diễn kết thúc, Kiệt Tư La trực tiếp ngủ lại khách sạn.

Nhà hàng rượu tầng một của đại sảnh bị người ái mộ vây quanh tới nước chảy không lọt. Bọn họ hò hét, reo hò, còn rối rít lấy điện thoại di động ra chụp hình thần tượng của họ.

Kiệt Tư La thấy không thể tránh khỏi vòng quây, do tất cả các cửa của khách sạn đều mở, anh trải qua gần một tiếng đồng hồ "Ngọa nguậy", mới có thể thuận lợi đi vào phòng ngủ của mình.

Vừa đẩy cửa phòng ra, trong căn phòng tổng thống, tràn ngập lễ vật tặng anh.

Ở những nơi anh đi qua đều có quà tặng tặng anh.

Đứng ở bên cạnh Kiệt Tư La là người đại diện của anh Duy Khắc Đa họ đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, anh ta cảm khái nói: "Cậu chính là được hoan nghênh như vậy, thật là nghiệp chướng mà!"

Kiệt Tư La cầm tấm thiệp lên tiện tay mở ra, trên đó chữ viết là tiếng Nhật: " Kiệt Tư La vương tử, ngài là người em tôn thờ, là anh sáng của em, em nguyện vĩnh viễn vì ngài mà sống, tiếng đàn của ngài là niềm động lực của cuộc đời em."

Kiệt Tư La thản nhiên cười, "Đáng tiếc, cô ấy không phải là công chúa của tôi, là ánh mặt trời của tôi."

Duy Khắc Đa nói, "Tôi nói nè Điện hạ, những quà tặng này phải xử trí như thế nào đây?"

Kiệt Tư La không lịch sự nói, "Đương nhiên vẫn là giống như cũ, chuyển giao cho chủ nơi đây."

Duy Khắc Đa lại hỏi: "Một cái cũng không để lại?"

Kiệt Tư La nói tiếp, "Không lưu." Chỉ cần không phải là món quà của Tiểu Mạt nhi, ngay cả vàng bạc châu báu, anh cũng không xem ra gì.

Duy Khắc Đa hiểu rõ nói: "OK."

Kiệt Tư La ngồi trên ghế.

Duy Khắc Đa như cũ hỏi: "Còn có một sự kiện, lần trước tôi đề nghị với cậu, cậu suy tính như thế nào rồi?"

Kiệt Tư La nhíu mày, " Đề nghị cái gì?"

Duy Khắc Đa thở dài, "Điện hạ, cậu thật đúng là mau quên, chính là lần trước tôi đã nói với cậu, xin cậu đi lưu diễn thêm mấy lần nữa, cậu thấy như thế nào?"

Kiệt Tư La cười nói: "Cậu nói cái đó a, tôi lúc ấy không phải đã nói cho cậu biết sao? Tôi không diễn thêm nữa."

"Nhưng là, tôi lúc ấy cũng đã nói, tôi hi vọng cậu có thể suy nghĩ thêm một chút . . . . . ."

"Không cần phải suy nghĩ, tôi không diễn thêm nữa."

"Điện hạ, cậu đừng vô tình như vậy, cậu xem chuyến lưu diễn lần này, có thiệt nhiều người hâm mộ nha? Buổi diễn tràn đầy người không nói, cũng không có thiếu fan trung thành theo cậu hết cả lộ trình, đi theo cậu du lịch hơn nữa địa cầu. Hành vi của bọn họ chẳng lẽ không làm anh cảm động một chút nào sao? Một chút cũng không sao? Lại nói, cậu lưu diễn lần này ai cũng kêu cậu diễn thêm mấy lần nữa, điện thoại di động của tôi đều sắp bị bọn họ làm hư.

"Điện hạ. . . . . ."

"Không diễn!" Kiệt Tư La đã suy nghĩ kĩ rồi, còn chưa tới mười ngày nữa là sinh nhật của Cố Mạt nhi, anh vô luận như thế nào cũng phải hoàn thành chuyến lưu diễn trước ngày đó, cho nên anh không muốn đi diễn thêm nữa!

"Điện hạ. . . . . ."

"Cậu đừng làm tôi trở mặt!"

Duy Khắc Đa lập tức ngậm miệng, uất ức nói: "Kiệt Tư La, chúng ta quen biết nhau rất lâu rồi phải không?" Anh nhỏ giọng nói, "Mười lăm năm rồi, có đúng hay không?" Anh làm bộ dáng thương nhìn cậu.

"Cậu hỏi tôi cái này làm chi?" Kiệt Tư La cau mày.

"Thời gian lâu như vậy, tôi chưa từng yêu cầu cậu cái gì?"

Kiệt Tư La nghiêm túc suy nghĩ, "Lúc tôi mười bảy tuổi, cậu yêu cầu tôi cho cậu làm người đại diện, mười tám tuổi cậu cầu xin tôi khắc chế chính mình, không được yêu bất kì một cô gái nào, lúc tôi mười chín tuổi cậu cầu xin tôi đừng xuất hiện trước mặt vợ của cậu, để tránh cô ấy thay lòng đổi dạ, lúc tôi hai mươi tuổi. . . . . ."

"Đủ rồi, "Duy Khắc Đa cắt đứt lời nói của anh, "Vậy cậu từ hai mươi mốt tuổi trở lên tôi có yêu cầu cậu làm cái gì không?" Trí nhớ của người này sao lại tốt đến như vậy, cậu tưởng là anh đã quên rồi? Thật đáng chết!

Kiệt Tư La lại nói, "Không có."

Duy Khắc Đa cảm thấy vô lực nói: "Hiện tại tôi lấy thân phận là bạn tốt của cậu mười lăm năm, tôi có thể yêu cầu cậu biễu diễn thêm mấy lần nữa được không?"

Kiệt Tư La trầm tư suy nghĩ, Duy Khắc Đa cũng trầm mặc, chờ câu trả lời của cậu.

Anh trầm mặc.

Mười giây sau, "Một lần nữa thôi!" Kiệt Tư La nói ra một câu.

Duy Khắc Đa vui mừng, đưa ra năm ngón tay ra, nịnh hót nói, "Năm lần!"

"Không, một lần!"

"Ba lần, ba lần được rồi!"

"Hai lần, cậu nói nữa, tôi sẽ không diễn!"

Kiệt Tư La đứng dậy khỏi ghế, cởi cúc áo sơ mi ra, anh cất bước đi vào phòng tắm, không nhìn mặt Duy Khắc Đa nữa.

"Thật sao, hai lần liền hai lần!" Duy Khắc Đa sau lưng Kiệt Tư La nhỏ giọng hô.

Phòng tắm chợt truyền đến tiếng đóng cửa.

Duy Khắc Đa liếc nhìn cánh cửa, anh đi đến bên cạnh đống quà tặng, anh sờ một con thỏ nhỏ bằng lông, "Món đồ chơi đáng yêu như vậy, anh sẽ không để lại khách sạn đâu, anh sẽ đưa cho Khải Tát Lâm, nhất định bé con sẽ thích." Người mà trong miệng Duy Khắc Đa nhắc đó chính là con gái của anh, năm nay nó chưa tới ba tuổi, là một cô bé rất dể thương, trắng trắng tròn tròn.

Tiếp đó, anh liền điện thoại liên lạc với công ty chuyển phát nhanh đem tất cả quà tặng trong căn phòng này chuyển về nhà của anh ở Newyork.

"Ngày biểu diễn của Kiệt Tư La vương tử kéo dài thêm, làm cho mọi người đều vui mừng phấn khởi, buổi biểu diễn của anh sẽ thêm hai lần nữa, vậy ngày trở về của Tứ vương tử sẽ bị hoãn lại, chúng ta hãy nhiệt liệt chúc mừng ngày trở lại của Tứ vương tử."

Tắc Bố Lệ Na đem tin tức báo buổi sáng đọc xong, cô huýt sáo, "Không ngờ anh ấy lại khoa trương như vậy. Tự nhiên lại diễn thêm? Nhưng mà người thích nghe âm nhạc cổ điển lại nhiều như vậy sao? Nhưng anh hoãn ngày về là thì không tệ, vậy trong cung có thể yên tĩnh thêm mấy ngày nữa rồi."

Cô liếc mắt nhìn gương mặt không chút biểu cảm nào của Cố Mạt Lị, "Mạt Lị, lời của tôi nói cô có nghe thấy hay không?"

"Tôi nghe được." Cố Mạt Lị vẫn như củ vùi đầu vào sửa sang lại căn phòng, đem mấy quyển tiểu thuyết tối hôm qua Tắc Bố Lệ Na trước lúc ngủ đọc thả về giá sách.

"Cô nên phát biểu suy nghĩ của mình đi chứ?" Tắc Bố Lệ Na ném tờ báo trên tay xuống.

Cố Mạt Lị thả chậm cước bộ đáp "Tứ điện hạ đi diễn thêm, là chuyện tốt, chứng minh toàn thế giới này ai cũng thích anh ấy, cho nên tôi rất vui mừng."

"Chỉ như vậy thôi?"

"Ừ."

"Nhưng anh ta muốn diễn thêm, sẽ trở lại muộn mấy ngày, chẳng lẽ cô không nhớ anh ta sao?" Tắc Bố Lệ Na không khỏi tò mò hỏi.

"Mạt Lị không dám nghĩ."

"Tại sao không dám?"

Cố Mạt Lị cười nhạt, "Mạt Lị biết rõ thân phận của mình."

Tắc Bố Lệ Na đi tới bên cạnh Cố Mạt Lị, chống nạnh liếc xéo cô.

Tắc Bố Lệ Na rất muốn nói cho cô nghe, nhưng là vẫn nhịn xuống. Lần nữa nhặt tờ báo lên, không nói một lời đi ra khỏi phòng ngủ của mình.

Tắc Bố Lệ Na rời đi, Cố Mạt Lị cảm thấy hai chân vô lực, co quắp ngồi trên giường Tắc Bố Lệ Na.

Tứ điện hạ phải diễn thêm, hoãn lại ngày về nước, như vậy cô muốn gặp anh liền phải đợi thêm.

Nhưng cô thật sự rất nhớ anh, cô rất muốn nhìn thấy anh.

Mọi lúc mọi nơi cô đều nghĩ tới anh, nghĩ tới nụ hôn của anh, nghĩ tới lòng ngực của anh, mà khi cô nghĩ tới những thứ này, hai gò má cô sẽ nóng lên, tâm tình cô cực kì kích động, cô biết là cô không nên nghĩ như vậy, nhưng. . . . . . Cô căn bản không khống chế được chính mình.