được một tiếng sau thì Lục Yến cũng tỉnh lại,hắn lo lắng nhìn xung quanh,thấy Lưu Hạ Thanh ngồi đó lành lặn nhìn mình hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Lục lo lắng hỏi han:"con có cảm thấy chỗ nào không ổn không? đau chỗ nào không"
Lục Yến an ủi mẹ:"không sao đâu mẹ"
Lưu Hạ Thanh nhìn hắn,sau đó khi xác nhận Lục Yến không sao thì cậu mới rời đi,hai hôm sau hai người cũng được ra khỏi viện.
Tạ Vân Phong cùng Lý Y Trạch thay phiên hỏi han,cậu đau đầu từ chối hai người tới thăm.
qua vài hôm, ngoại trừ việc đi đâu cũng có vệ sĩ theo sau thì mọi chuyện vẫn như bình thường.
Chỉ là Lưu Hạ Thanh cảm giác cơ thể mình có gì đó lạ lắm,vô duyên vô cớ đang đi thì chân nhũn ra,cả người nóng ran lên,đầu óc đôi lúc mơ màng khó hiểu.
Lưu Hạ Thanh ngồi trong lớp vò đầu,mỗi việc đó vẫn chưa là gì,chỉ là đôi khi vô thức cậu lại dán sát lại gần Lục Yến!
Lưu Hạ Thanh cau mày quay đầu nhìn lén tên kia,trong người cậu rục rịch khó chịu,cơ thể như thể đang thèm muốn thứ gì đó.
Vì ánh mắt của cậu quá rực lửa nên có vẻ Lục Yến cảm nhận được,hắn quay sang nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.
Lưu Hạ Thanh nhanh mắt trừng lại hắn rồi quay phắt đi, Lục Yến nhìn cậu rồi bất đắc dĩ quay đầu nhìn lên bảng.
Kể từ ngày xuất viện Lưu Hạ Thanh đã không thèm nói chuyện với hắn câu nào làm hắn khá không vui, nhưng vì ngày nào cậu cũng trừng hắn nên mới hoà hoãn được một chút.
Vừa đánh trống ra chơi Lâm Y Trạch đã phi từ lớp bên cạnh tới:"Hạ Thanh,đi ăn điii"
Lưu Hạ Thanh quay sang nhìn cậu ta, chưa kịp để cậu mở miệng Tạ Phong Vân đã đứng phắt dậy kéo tay cậu:"mau đi thôi Thanh ca,tôi đói chết rồi"
Lưu Hạ Thanh tùy ý để hắn kéo dậy, lười biếng nói:"ra chơi có mấy phút, tiết sau không định học à?"
Hai tên kia ngơ ngác nhìn cậu,Tạ Phong Vân có hơi ngại ngùng gãi gãi đầu:"Thanh ca,em thật sự đói quá rồi... tiết sau không học cũng được"
Lưu Hạ Thanh bất lực,hắn nhìn hai tên nhìn mình với ánh mắt đang thương như nếu mình từ chối thì sẽ nằm luôn đây khóc lóc ăn vạ.
Cậu bất lực bị hai tên này kéo đi,lúc đi ngang qua Lục Yến cậu bất chi bất giác muốn dừng bước chân lại nhưng rất nhanh đã bị Lâm Y Trạch kéo đi.
Chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ ấy,Lục Yến nhíu mày ngửi xung quanh sau đó nhìn bóng lưng cậu với ánh mắt phức tạp.
"sao cậu ăn ít thế?"
Lâm Y Trạch vừa nhét miếng thịt vào mồm vừa nhồm nhoàm hỏi.
Tạ Phong Vân cũng để ý thấy được Thanh ca của hắn từ ngày xảy ra chuyện có hơi khác một chút,ăn cũng ít đi hẳn,hắn quan tâm nói:"Thanh ca,anh là alpha phải ăn nhiều một chút mới tốt,dù sao cũng không phải như omega cần gì mà giữ dáng gì đó"
Lưu Hạ Thanh khó chịu, không phải cậu không muốn ăn mà là không thể ăn được,dạo gần đây cơ thể có chút kỳ lạ làm sức ăn cũng giảm đi theo
"hai cậu ăn phần của mình đi,quan tâm nhiều thế làm gì"
Lâm Y Trạch bĩu môi,giọng sướt mướt nói:"cậu nói gì thế, chúng tôi đây là đang quan tâm cậu"
Tạ Phong Vân nhanh chóng gật đầu phụ hoạ,Lưu Hạ Thanh không thèm để ý hai người nữa.
ăn xong cả đám canh chuẩn hết tiết mới về,Đang đi trên đường thì tự nhiên chân nhũn ra,cơ thể nóng ran lên,gáy ẩn ẩn chút nhói làm cậu không thể không vịn vào tường.
Tạ Phong Vân cùng Lâm Y Trạch tự nhiên thấy cậu bị vậy hốt hoảng đỡ lấy cậu,Lâm Y Trạch hỏi:"làm sao vậy?"
Lưu Hạ Thanh cố gắng tỉnh táo lại,bây giờ đầu óc cậu đang rất mơ hồ,câu được câu không trả lời:"không... không sao"
Tạ Phong Vân sợ hãi sờ chán cậu, không thấy sốt:"Thanh ca,để em đưa anh đến phòng y tế"
Lâm Y Trạch cũng vội vàng muốn cõng cậu lên, nhưng vừa đến gần lại ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thoang thoảng đâu đây thì khựng lại, nhìn xung quanh theo phản xạ tìm chủ nhân của mùi này.
Tạ Phong Vân thấy cậu ta còn đang ngẩn ngơ vội vàng giục:"mau mau,tôi không cõng nổi anh ấy"
Lúc Lâm Y Trạch tỉnh táo lại thì đã không còn ngửi thấy mùi ấy nữa,hơi khó hiểu cúi xuống để Lưu Hạ Thanh lên.
Nhưng chờ mãi không thấy ai lên,cậu ta quay đầu thì nhìn thấy Lục Yến đang vác Lưu Hạ Thanh trên vai,bên cạnh Tạ Phong Vân đang há hốc mồm:"..."