Lưu Hạ Thanh quyết định nằm vùng chờ thời cơ tới,cậu sẽ âm thầm quan sát Lục Yến và chàng beta kia.
Muốn chuyện thành công thì phải điều tra và chuẩn bị thật kỹ lưỡng, trước tiên cậu nhờ người tìm hiểu lai lịch của người đó.
Chàng beta đó ở lớp bên,tên Trương Hoành Ân,gia cảnh bình thường,tính tình khá nhút nhát sợ sệt,học cũng khá giỏi.
Người bạn kia của cậu là thánh hóng chuyện nên chuyện gì cậu ta cũng biết, chuyện hai người họ quen nhau thế nào cậu ta cũng biết luôn.
Kể là có hôm Lục Yến bị trùm trường của trường bên cạnh vây đánh vì hội đồng vì omega của hắn ta thích lại mang lòng thầm mến Lục Yến,tên kia không bằng lòng nên muốn xử Lục Yến một trận ra bã.
Khi nghe tới vụ Lục Yến bị đánh,Lưu Hạ Thanh hơi bực bội,sao chuyện này cậu không biết? Người của trường ông chỉ được một mình ông bắt nạt!.
Sau đó cậu bạn kia nhìn bản mặt như nhà có tang của Lưu Hạ Thanh doạ cho rợn cả người,cậu ta nhanh chóng lược bỏ đoạn Lục Yến đánh người ta tơi bời hoa lá mà kể luôn đoạn tiếp theo.
Trong khi Lục Yến đang chiếm thế thượng phong,lấy 1 chọi 5 thì bị một tên đánh lén,tên kia không biết vớt đâu cây gậy mà phang thẳng vào lưng Lục Yến,mà Trương Hoành Ân tình cờ đi ngang qua nên nổi lòng trượng nghĩa đứng ngoài con hẻm hét to cảnh sát tới doạ đám trường bên chạy tụt quần.
Lưu Hạ Thanh nhếch miệng:"nhìn cũng dễ thương phết"
Sau tiết học buổi chiều có hai giờ tự học,Lưu Hạ Thanh đang ngồi chơi game với Tạ Phong Vân thì bên dưới sân thể dục truyền tới giọng hét to.
Vì phòng học cậu ở tầng ba nên không nghe rõ lắm nhưng cậu vẫn nghe loáng thoáng được bên dưới hét cái gì.
Cụ thể chỉ có vài câu hét đi hét lại.
"aaaa Lục Yến đẹp trai quá!!!!"
"aaaaa chồng ơi nhìn em"
"bóng hay quá,Lục Yến,Lục Yến nhìn em!!!!"
"aaaa cậu ấy có múi,có múi kìa aa"
Nhưng câu từ này Lưu Hạ Thanh nghe đến chán ngấy rồi,mà cậu không nghe nổi có người khen Lục Yến nên Lưu Hạ Thanh dứt khoát đứng dậy:"xuống chơi bóng rổ"
Tạ Phong Vân ngơ ngác nhìn cậu,sau đó nhìn trận đấu trong điện thoại mình:"Thanh ca...trận này em lên cao thủ đó!"
Lưu Hạ Thanh nhíu mày nhìn cậu ta,mở miệng nói:"mấy cái cao thủ đó để sau tôi kéo cậu không được hay sao? đi, xuống đập bẹp tên kia "
Nói xong giật luôn điện thoại trên tay Tạ Phong Vân rồi đi ra khỏi lớp,Tạ Phong Vân rưng rưng nước mắt nhìn theo điện thoại mình trên tay Lưu Hạ Thanh:"hức hức...cao thủ của mình..."
Lục Yến đang đánh thì thấy Lưu Hạ Thanh tay đút túi huênh hoang đi tới,hắn dừng lại nhìn xem cậu lại muốn dở trò gì nữa.
Lưu Hạ Thanh đi tới gần hắn hai bước chân thì dừng lại,sau đó cậu nhướn mày nhìn quả bóng trên tay hắn:"đấu không?"
Lục Yến nhìn cậu,sau đó cười mỉm vứt bóng cho cậu:"được thôi"
Lưu Hạ Thanh bắt lấy trái bóng sau đó ngẩng đầu nhìn hắn:"hừ,cho cậu chết"
Sau đó hai người bắt đầu tranh đấu nhau kịch liệt,tôi ném trúng một thì cậu phải ném trúng hai, chuyện gì đã muốn tranh thì phía tranh cho tới,hai người trên sân bóng rổ tràn đầy nhiệt huyết mà đánh.
Vì có hai đại thần đang đấu solo nhau nên giờ trong sân thể dục rất đông đúc,học sinh trong trường cũng chia ra hai, một bên cổ vũ Lưu Hạ Thanh một bên thì cổ vũ Lục Yến.
Cũng như chính chủ hai bên cũng cạnh tranh nhau gay gắt,trong sân bóng kịch tính đến đâu người cổ vũ cũng thế,đến cả bên nào cổ vũ to hơn bên kia cũng phải hét khàn cổ để át lại.
Sau một trận trôi qua,cuối cùng thì điểm số là hoà,cả hai tạm nghỉ để chuẩn bị cho hiệp hai.
Lưu Hạ Thanh đi tới bên Tạ Phong Vân rồi ngồi bệt xuống dưới chân cậu ta,Tạ Phong Vân cũng rất hiểu ý mà mở nắp chai rồi đưa cho Lưu Hạ Thanh:"Thanh ca mau uống"
Lưu Hạ Thanh nhận lấy rồi uống một ngụm lớn,sau đó mới thở dốc nói:"cảm ơn"
Nói xong cậu để ý tới Lục Yến ở bên kia đang nói chuyện rồi uống nước của Trương Hoành Ân đưa cho.
Lưu Hạ Thanh chẹp miệng:"chậc,tên kia thế mà thích đến thế sao?" tôi đây cũng muốn nếm thử a!
Tạ Phong Vân cũng để ý tới,cậu ta ngồi xuống đưa khăn ướt cho cậu nói:"chắc chắn Lục Thần thích người kia thật rồi,từ trước tới giờ Lục thần có nhận nước của ai đâu"
Nói xong cậu ta quay lại nhìn lại thấy trên mặt Thanh ca của mình cười nhìn người ta,nói thật Thanh ca của cậu cười làm người ta nổi da gà quá.
Lưu Hạ Thanh đang suy nghĩ miên man nên tiếp cận người kia thế nào thì cảm giác có một người đang tiến tới gần mình,cậu nghiêng đầu qua nhìn cậu trai nhút nhát bên cạnh:"có chuyện gì sao?"
Tiểu Viện mím môi đưa chai nước cho cậu:"cảm ơn hôm trước cậu giúp tôi"
Mọi người thông cảm nhé:< tui không có kiến thức về bóng rổ lắm nên mọi người thấy không thích thì cứ bỏ qua phần đó đi nhé:<<