Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 220: Đối phó cô cần dùng tâm kế sao? Bạo lực là đủ rồi!



"Vậy cô ngàn dặm xa xôi đến phía bắc tìm tôi, chính là vì quyến rũ tôi thôi sao?" Trình Dĩ Sênh khinh thường, giơ tay nhéo cằm cô ta, nói tiếp: "Tình Uyển, cô gạt ai vậy? Đừng tưởng tôi không biết quan hệ của Nam Cung Kình Hiên và cô, anh ta chịu giúp cô sao? Cô làm nhiều chuyện có lỗi với Thiên Tuyết như vậy, bao gồm cả mấy thủ đoạn mà cô đùa bỡn năm năm về trước, so với ai khác, tôi rất rõ ràng...... Cô nói xem, anh ta biết rõ mà còn có thể giúp cô sao? Anh ta hận còn không kịp đi?" 

"Anh câm miệng!" La Tình Uyển giơ tay gỡ bàn tay của anh ta ra, cau mày, nhớ tới hôm nay, cảnh tượng Nam Cung Kình Hiên thân mật dây dưa cùng Dụ Thiên Tuyết ở trong bệnh viện, trong mắt ngân ngấn lệ: "Chuyện của tôi và anh ấy không cần anh nhúng tay, cho dù anh ấy không giúp đỡ, tôi cũng sẽ không đáp ứng điều kiện của anh! Tôi nhìn lầm anh...... Tôi vẫn luôn cho rằng, chẳng qua anh chỉ là hạng đàn ông dùng quan hệ bám váy đàn bà ‘ăn cơm mềm’, không nghĩ tới, anh lại âm hiểm ác độc như thế này!" 

Sắc mặt của Trình Dĩ Sênh dần dần thay đổi, có phần dữ tợn hung ác.

Tay của anh ta nhẹ nhàng buông xuống, chụp lấy cổ tay của La Tình Uyển, trong lúc cô ta chưa kịp phản ứng, bất thình lình kéo cô ta vào trong ngực nắm thật chặt thắt lưng của cô ta, hơi thở ấm áp phả ở trên mặt cô ta: "Tôi có thể so sánh với cô sao? La Tình Uyển...... Tôi muốn cái gì cũng sẽ công khai rõ ràng, không hề che giấu, nhưng còn cô? Cô thì ngược lại, há mồm mở miệng thật sự rất lợi hại, chỉ nói mấy câu là lừa ông cụ xoay quanh, bắt Thiên Tuyết bán đến ZNV ngàn dặm xa xôi...... Ha, chẳng lẽ lòng dạ của cô không âm hiểm ác độc hay sao? Chẳng lẽ cô không cảm thấy hai chúng ta vừa vặn kết thành một đôi à?" 

"Cút......" La Tình Uyển không chịu nổi khoảng cách gần sát như vậy, tay gắt gao chống ở trước ngực Trình Dĩ Sênh, liều mạng chống cự: "Lăn xa một chút, tôi không muốn nhìn thấy anh!"

"Đừng luôn lấy lý do cô yêu Nam Cung Kình Hiên để làm chuyện xấu!" Trình Dĩ Sênh nghiến răng nói, dùng sức kiềm chế cổ tay của cô ta, gạt bỏ sự giãy giụa của cô ta: " Thời điểm Thiên Tuyết bị thương không phải chỉ có một mình Nam Cung Kình Hiên đau lòng, tôi cũng đau! Dù Nam Cung Dạ Hi hư hỏng, nhưng cũng không đùa bỡn tâm kế diễn kịch giỏi giống như cô! Gương mặt này xinh đẹp thiện lương như vậy, lúc giả bộ cũng rất điềm đạm đáng yêu, thật sự tôi muốn nhìn thử xem dưới lớp quần áo này là cái dạng gì!"

"Không được...... Không!!" La Tình Uyển liều mạng ngăn cản, chưa bao giờ ứng phó loại trường hợp này, rất nhanh cổ tay đã bị bắt được vặn ra ở phía sau, Trình Dĩ Sênh kéo cổ áo của cô ta, đột nhiên dùng sức xé mạnh một cái!

Rất nhanh, áo sơ mi trắng tinh đã bị xé rách, lộ ra da thịt trắng mịn nõn nà.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Trình Dĩ Sênh cúi đầu ở cần cổ của cô ta, hung hăng ngửi một cái, trong mắt dâng lên dục vọng, giọng khàn khàn nói: "Quả thật là chất lượng tốt, đã không còn trẻ nhưng hương vị còn tốt như vậy, sao Nam Cung Kình Hiên lại cam lòng để cho cô vườn không nhà trống cũng không chạm vào cô, hửm?"

"Trình Dĩ Sênh!" La Tình Uyển nén lệ nói: "Anh phải biết đây là đang ở nhà của tôi, bất cứ lúc nào ba mẹ tôi cũng có thể trở về, người giúp việc cũng sẽ trở về bất cứ lúc nào, anh dám làm loạn thì nhất định sẽ chết, nếu Dạ Hi biết thì tất cả những gì anh có hiện tại cũng đừng hòng quay trở về!" 

"Ba mẹ cô?" Trình Dĩ Sênh nhếch một nụ cười, giơ một tay âm thầm dò vào trong y phục của cô ta, không chút kiêng kỵ nói: "Ba mẹ cô đã bị tôi dùng truyền thông giữ lại, toàn bộ đều phải nhìn biểu hiện hôm nay của cô, nếu tôi hài lòng, ngày mai toàn bộ tin tức cũng sẽ im hơi lặng tiếng, tôi không hài lòng, tất cả tin tức sẽ khiến ba mẹ cô chết đuối, táng gia bại sản cũng không đủ bồi thường cho những thợ mỏ bị thiệt hại tính mạng kia, sự phấn đấu cả đời của bọn họ cũng sẽ trở thành bọt nước, khi đó, cô còn có tư cách gả cho Nam Cung Kình Hiên sao? Hay cô muốn làm người giúp việc lau bàn rửa chén cho anh ta, vậy phải nhìn xem anh ta có thích hay không!"

"Không......" La Tình Uyển liều mạng lắc đầu, nước mắt điên cuồng rớt xuống: "Trình Dĩ Sênh, sao anh có thể hèn hạ như thế...... A...... Đừng chạm vào tôi, anh không được động vào tôi!!"

Trình Dĩ Sênh chuyên tâm mải miết với dục vọng của bản thân, ngược lại đè cô ta ở trên ghế sofa, một tay vén tóc rơi trên trán cô ta, tay còn lại tiếp tục do thám xuống dưới, một nút lại một nút, cởi mấy cái nút áo còn lại ra, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cái áo ngực đẹp đẽ khêu gợi: "Cô biết không? Tất cả những người đó đều bị cô lừa, chỉ có tôi là không, biết vì sao không? Bởi vì chúng ta là cùng một loại người, chỉ có tôi biết cách làm như thế nào đối phó cô...... Ha ha!"

"Đối phó cô cần dùng tâm kế sao? Cần phiền toái vậy sao? Không cần!" Gương mặt tuấn tú của Trình Dĩ Sênh đỏ lên, khẽ nghiến răng nói, đưa tay xuống dưới ’Cách!’ một tiếng, cởi dây nịt quần ra, mãnh lực kéo hai chân của cô ta dạng ra, nặng nề đè xuống: "Đối phó với loại phụ nữ như cô, trực tiếp sử dụng bạo lực phá hủy cô là được rồi! Cô có thể đùa bỡn tâm kế cho tôi nhìn thử, xem có tác dụng ở trên người tôi hay không, hả?"

Trong tiếng thét chói tai của La Tình Uyển, Trình Dĩ Sênh cúi đầu liếm liếm bờ ngực lộ ra của cô ta, giọng khàn khàn: "Đừng giãy giụa, hôm nay tôi sẽ thương cô thật nhiều, đang ở trên ghế salon của nhà cô, hẳn là nơi ba mẹ cô thường rúc vào uống trà ân ái với nhau...... Có phải rất kích thích hay không, ha ha!"

"Không...... Trình Dĩ Sênh anh buông tôi ra, buông tôi ra!" Nước mắt của La Tình Uyển dường như dìm cả người cô ta, ngửa đầu lên chỉ có thể nhìn trần nhà lay động, cổ tay giống như là bị bẻ gãy vặn ra ở phía sau, đau đến mức cả khuôn mặt cũng tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, "Kình Hiên...... Cứu, cứu em...... Cứu, cứu em......"

Cô ta đau lòng khóc rống, có chết cũng không ngờ sẽ gặp phải một tên ác ma như vậy trong đời, không kịp phản ứng, không kịp chống cự, không kịp phòng bị! Cô ta không muốn bị hủy ở trong tay tên đàn ông này, cô ta không muốn!!! Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon

Đôi mắt Trình Dĩ Sênh đỏ hồng, nửa người trên của cô ta đã hoàn toàn bị lột bỏ, kéo áo sơ mi ra phía sau buộc thắt hai cổ tay cô ta lại, cúi đầu úp mặt vào ngực của cô ta tàn sát bừa bãi, bộ ngực kia chưa hề bị người nào chạm qua, nụ hoa đỏ tươi bị anh ta không thương tiếc ngậm vào trong miệng trêu chọc đùa bỡn, bàn tay nhẫn tâm nhào nặn hai quả đào mềm mại trắng như tuyết đến không còn hình dáng, tràn đầy đều là dấu tay màu đỏ, anh ta muốn cô ta cảm thụ, khắc sâu trạng thái bị khinh miệt, bị nhục nhã, cô ta thét chói tai, giọng cũng đã khàn đặc không chịu nổi. 

"Chết tiệt......" Trình Dĩ Sênh khẽ nguyền rủa, nhặt áo sơ mi của mình lên hung hăng nhét vào trong miệng cô ta, tay vuốt tóc cô ta, nói: "Tôi không thích phụ nữ ở dưới thân của tôi la ó giống như heo bị giết, thân thể của cô đẹp thế này, tôi sẽ không nổi giận với cô, nhất định tôi sẽ dịu dàng hơn, để cho cô dục tiên dục tử, hửm?"

La Tình Uyển ngước đầu, ưm ưm, nhưng không phát ra được thanh âm nào, cô ta nhắm mắt lại, toàn bộ thế giới đều đang lay động kịch liệt, có ánh mắt kỳ vọng của ba mẹ, có cảnh tượng cô ta sóng vai cùng Nam Cung Kình Hiên dưới trời tuyết ở sân trường đại học, có hôn lễ của bọn họ trong ảo tưởng...... Nhưng vào giờ khắc này, tất cả đã không còn...... Không còn nữa...... Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Trong sự giá lạnh như băng, địa phương mẫn cảm nhất của cô ta bị vật nóng như lửa bao trùm, trêu chọc, tàn sát, sự kích thích tán loạn, cô ta không chịu nổi ngửa đầu nức nở nghẹn ngào, cả người rung động giống như lá khô rơi rụng trong gió, nhưng ngay sau đó, một trận đau nhức như tê liệt đột nhiên xỏ xuyên qua thân thể của cô ta!!

"......" Cô ta không phát ra được thanh âm nào, tiếng thét chói tai chỉ có thể buồn bực ở trong cổ họng, nước mắt nóng hổi và mồ hôi cùng nhau chảy xuống, mà ở trên người cô ta, gương mặt tuấn tú của Trình Dĩ Sênh đỏ lên, ngửa đầu hít vào, cảm thụ sự khít khao mềm mại của thân thể cực phẩm này, giác quan thỏa mãn đã tới tột cùng, tiếp theo, mặc kệ cô ta có phải là lần đầu hay không, anh ta đè ép xuống thật chặt, hung hăng dùng sức chạy nước rút đoạt lấy.

Hết chương 220