Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 227: Sao bọn họ tìm tới nơi này?



"Vì thế, cho dù tôi có lấy ra những chứng cớ này, ba vẫn muốn tôi cưới người phụ nữ kia, có đúng không?" Sắc mặt anh rất lạnh, đôi mắt thâm thúy giống như hàn băng nhìn chằm chằm Nam Cung Ngạo.

"Đứa bé Tình Uyển kia vẫn rất được, nếu không phải là mày làm loạn ở bên ngoài thì làm sao lại dẫn đến nhiều chuyện như vậy!" Nam Cung Ngạo cũng cau mày, giọng điệu ra vẻ dạy dỗ, nói với anh.

"Ba không cần phải nói sang chuyện khác," Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói: "Năm đó, chính ba thiếu bao nhiêu khoản nợ phong lưu, có lỗi với bao nhiêu phụ nữ thì trong lòng ba rõ ràng nhất, hiện tại, còn cần ba tới dạy dỗ tôi sao? Tôi vẫn chưa kết hôn, có quyền lựa chọn người phụ nữ mình yêu để kết hôn, tôi không giống ba, lựa chọn người phụ nữ mình không thương, sau đó vẫn còn ở bên ngoài làm loạn, mẹ tôi chết như thế nào ba rõ nhất! Bà không có hại bất cứ ai, là những phụ nữ ở bên ngoài kia đùa bỡn tâm kế bức chết bà!"

"Mày im miệng cho tao!!!" Nam Cung Ngạo giận đến nổi cơn thịnh nộ, sắc mặt xanh mét, nhắc tới chuyện năm đó đã gợi lại nỗi oán hận của ông ta, giờ phút này, ông ta run rẩy cả người, suýt nữa cầm không được cây gậy.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

"Không được nhắc tới người mẹ đã chết của mày...... Chuyện của Tình Uyển nhất định mày phải giải quyết, mày phải có câu trả lời cho chú La bên kia! Ngày mai mày theo tao đến nhà họ La, sau đó đến bệnh viện, ngay trước mặt chú La, chính miệng mày nói cho rõ ràng, nói mày cam kết không vứt bỏ Tình Uyển! Một cô gái tốt đẹp đang yên đang lành lại bị hủy, là vị hôn phu mà mày không có chút trách nhiệm nào hay sao? Chẳng lẽ chỉ vì con bé không còn trong trắng mà vứt bỏ nó, để người bên ngoài cười vào mặt của chúng ta phải không! Tốt nhất là mày suy nghĩ cho kỹ đi!"

Nam Cung Ngạo cũng ngồi không yên nữa, sắc mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy chống gậy đi ra khỏi phòng ăn.

Quản gia nghe được tiếng rống dữ dội kia vội vàng đi tới, chỉ thấy lão gia đi ra từ bên trong, thấp thoáng có thể nhìn thấy chén bát ngổn ngang trên bàn ăn, còn có nhiều hình chụp rải rác đầy trên bàn trên sàn, sống lưng của Nam Cung Kình Hiên thẳng băng, sắc mặt cũng xanh mét rất đáng sợ.

"Thiếu gia......" Quản gia lo âu chạy tới.

"Không cần để ý đến tôi" Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói, liếc nhìn về phương hướng Nam Cung Ngạo rời đi: "Trông chừng ông ấy, đừng để ông ấy gặp chuyện không may, tim của ông ấy không khỏe, mấy ngày này tôi không về biệt thự, làm phiền ông."

So với bất kỳ người nào, anh biết rõ chiếc xương sườn mềm của ba mình, biết cả đời ông ta thống khổ nhất là chuyện gì, vì thế có một số việc, chỉ ở thời điểm bực tức nhất anh mới nói ra, chỉ cần một lần, đã đủ khiến ông ta phải suy nghĩ cho thật kỹ!

"Dạ!, thiếu gia." Quản gia có phần yên tâm.

Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng xoay người rời đi, trong lòng anh rất rõ ràng, nếu không có lý do có thể thuyết phục Nam Cung Ngạo hủy bỏ hôn ước, vậy nhất định chính là chứng cớ vẫn chưa đủ, về chuyện La Tình Uyển bị cường bạo, nhất định anh phải tra ra manh mối mới được!

*****

Bên trong phòng triển lãm rộng lớn, Lạc Phàm Vũ mặc một thân quần áo màu trắng nhích lại gần.

"Tốt quá, nếu không phải lần này Huệ Minh có triển lãm tôi còn không gặp được cô," Lạc Phàm Vũ chăm chú nhìn cô gái đang ngắm tranh trước mặt, nở nụ cười yếu ớt: "Cô sao vậy? Có phải chân vẫn còn rất đau hay không, có thể đi không?"

"Tôi không sao," Dụ Thiên Tuyết cười cười, nhón chân muốn treo một bức tranh, bỗng nhiên như chợt nhớ ra cái gì, nghiêng đầu hỏi anh: "Có tin tức gì của Tiểu Ảnh không?"

Lạc Phàm Vũ nhăn mày lộ vẻ xin lỗi, lắc đầu thấp giọng nói: "Hôm nay tôi tới là muốn nói với cô chuyện này, tôi đã phát động tất cả lực lượng đi tìm, nhưng vẫn chưa có tin tức, khả năng xấu nhất là Tiểu Ảnh đã bị ông cụ đưa ra nước ngoài, vậy thì khá phiền phức, trong nước thì chúng ta còn có thể thử mò kim đáy biển, nếu như ra nước ngoài, vậy thì biết đi đâu mà tìm......"

Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe, ánh sáng trong mắt từ mạnh đến yếu, dần dần biến thành mất hi vọng.

"Nhưng cô yên tâm, một ngày chưa tìm được thằng bé, tôi sẽ không buông tha, tôi thề, chỉ cần có manh mối, cho dù đuổi khắp chân trời góc biển cũng giúp cô tìm cho bằng được, được không?" Lạc Phàm Vũ cau mày, nghiêm túc nhìn cô, nói.

Dụ Thiên Tuyết gật đầu, tin tưởng nói: "Cám ơn anh, Lạc Phàm Vũ."

Lạc Phàm Vũ cười cười, nhớ tới tin tức trong mấy ngày nay, không nhịn được quan sát sắc mặt của cô, lại phát hiện cô vẫn như bình thường, không có chút nào không phù hợp.

"Thiên Tuyết......" Anh trầm thấp kêu một tiếng.

"Hả?" Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu, tò mò nhìn anh.

"Chuyện của Tình Uyển tôi cũng có nghe,” Lạc Phàm Vũ trầm thấp nói: "Tôi biết hiện giờ cục diện rất bế tắc, Kình Hiên có nói cho cô biết cậu ấy định làm gì hay không? Đã tìm được người cường bạo Tình Uyển chưa?"

Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: "Không có, tôi có xem tin tức, chính cô ấy nói không nhớ biển số xe cũng không nhớ là taxi của công ty nào, rất khó tra ra, thậm chí ngay cả kết quả kiểm tra của bệnh viện cũng không có bất kỳ đầu mối nào, thành phố Z nhiều người như vậy, biết đi đâu bắt người kia đây? Cô ấy làm việc nhất định là rất kín kẽ, tôi biết rõ."

"Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, như thế nào mà tất cả sự tình lại quỷ dị như vậy, cô và Kình Hiên thật vất vả mới đoàn tụ, cô ta lại nháo ra chuyện, lần này còn huyên náo rất lớn, nếu như Kình Hiên không cưới cô ta......"

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết lộp bộp, ngước mắt hỏi anh: "Sẽ như thế nào?"

Lạc Phàm Vũ nhíu chặt mày rồi lại hơi thả lỏng, thành thật nói: "Đối với nhà Nam Cung, sẽ có tổn thất danh dự rất lớn, cô cũng biết trên thương trường chữ tín rất quan trọng, một chút xíu cử động của người lãnh đạo sẽ có ảnh hưởng khổng lồ đối với toàn bộ sản nghiệp, không chỉ là sự hổ thẹn của một gia tộc, những điều đó đều là thứ yếu, có lẽ bắt đầu chính là thị trường chứng khoán rớt điên cuồng, không kiềm hãm được, đã hủy hôn thì nhà họ La sẽ không ra tay giúp đỡ, huống chi, hiện tại nhà họ La cũng mới vừa bồi thường tổn thất sự cố, khí lực rất yếu, hủy bỏ hôn ước đối với hai nhà đều có đả kích rất lớn." 

Dụ Thiên Tuyết cầm trong tay bức tranh, càng nắm càng chặt.

"Vậy anh muốn nói cho tôi biết, tôi và Kình Hiên sẽ không có hi vọng đúng không?" Cô cười khổ.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Lạc Phàm Vũ khẽ kinh ngạc, cũng cười rộ lên: "Tôi không có ý này, cô đừng nói oan tôi, tôi và Kình Hiên đều đang tra xét chuyện này, chúng tôi sẽ mau chóng tra ra kết quả...... Đúng rồi, tôi nghe nói em gái của cô sắp về hả?"

Dụ Thiên Tuyết còn đắm chìm trong chủ đề vừa rồi, nghe câu này mới chính thức vui vẻ một chút, nhàn nhạt cười: "Dạ, em ấy tên Thiên Nhu, ngày mai sẽ về." 

"Thiên Nhu......" Lạc Phàm Vũ cúi đầu đọc ra hai chữ này.

Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng náo loạn ầm ĩ.

Trung tâm triển lãm vốn rất an tĩnh, có vài người thuộc giới trí thức đang nhàn nhã dạo bước thưởng thức tranh, hành lang u tĩnh tràn đầy hơi thở nghệ thuật yên ả, nhưng ở phía bên ngoài hình như bảo an đang cãi vả với đám người nào đó, mấy bảo an quát lớn không cho ai đó đi vào, nhưng vẫn không chống đỡ được một trận ùn ùn chen chúc.

Dụ Thiên Tuyết và Lạc Phàm Vũ trao đổi ánh mắt, hai người cũng cảm thấy rất kỳ lạ.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon

Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, dọc theo hai bên hành lang, ký giả và đèn flash chen chúc bao phủ tầm mắt của cả hai, Dụ Thiên Tuyết có hơi khiếp sợ, nhất thời quên tránh né, trong tay của những ký giả kia giơ lên vài tấm hình cùng báo chí, nói đến phun nước bọt, cầm micro đưa tới gần cô, đèn flash rắc rắc rắc rắc lóe lên chỉa thẳng về phía hai người. 

"Chết tiệt......" Lạc Phàm Vũ nhìn chằm chằm mấy tấm hình chụp Nam Cung Kình Hiên ôm hôn Dụ Thiên Tuyết ở trên giường bệnh, theo bản năng kéo Dụ Thiên Tuyết ra phía sau ngăn trở, nguyền rủa một câu: "Sao đám người này lại tìm tới nơi đây!"

Hết chương 227