Con gái của anh ta, sao lại cùng Dụ Thiên Nhu ở cạnh nhau?
Đôi mắt của Trình Dĩ Sênh càng không thể dời đi, dán sát chân tường, anh ta vứt bỏ điếu thuốc trong tay, chân day day dẫm tắt, lẳng lặng đi theo.
Trong bóng đêm mịt mờ, mọi thứ đều nhìn không được rõ, chỉ thấy Thiên Nhu dắt cô bé nho nhỏ kia vào cửa Pizza Hut, Trình Dĩ Sênh ở bên ngoài đợi suốt hơn nửa tiếng mới nhìn thấy bọn họ đi ra.
“Y Y ăn no chưa?” Thiên Nhu nhẹ nhàng hít một hơi, nắm bàn tay nhỏ của cô bé, hỏi.
“Dạ, Y Y ăn no.” Trình Lan Y ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, vươn hai tay về phía cô.
Thiên Nhu ngẩn ra, theo bản năng bế cô bé lên, cô bé dường như vô cùng ỷ lại, gắt gao quấn lấy cổ cô.
“Nếu ăn no rồi, Y Y, chị muốn thương lượng một chuyện cùng em.”
Trình Lan Y giật mình một cái, trong ánh mắt lộ ra sự đề phòng.
“Y Y, em đã bỏ nhà đi mấy ngày rồi, hẳn là ba mẹ của em đều cực kỳ sốt ruột, nói cho chị biết họ tên đầy đủ và địa chỉ nhà của em, hoặc là phương thức liên lạc với ba mẹ em, chị có thể giúp em tìm được nhà…… Y Y, không náo loạn nữa được không? Chẳng lẽ em không nhớ ba mẹ à?” Thiên Nhu tận lực phóng nhẹ giọng hướng dẫn cô bé.
Đôi mắt của Trình Lan Y loé loé, vùng vẫy tụt xuống khỏi người Thiên Nhu, không chút nghĩ ngợi vụt chạy ra bên ngoài.
“Y Y!” Thiên Nhu biết cô bé sẽ như thế, đuổi theo vài bước, túm lấy cánh tay của cô bé, nhíu mày nói: “Y Y, em đừng như vậy được không? Chị không thể để em tùy hứng, em buộc phải về nhà! Mỗi lần chị nói chuyện này là em liền bỏ chạy, chị không thể mang theo em cả đời được……”
“Chị, chị cũng ngại Y Y phiền phức, không cần Y Y sao?” Trong mắt Trình Lan Y chứa đầy nước mắt, cắn môi nhìn cô.
Thiên Nhu chăm chú nhìn cô bé, thở hắt ra một cái thật mạnh, xoa xoa huyệt thái dương.
“Y Y, từ trước tới nay chị không hề có ý tứ kia, em không nên xuyên tạc ý của chị, chẳng lẽ Y Y muốn vĩnh viễn không về nhà sao? Nhưng nếu bởi vì tìm không thấy Y Y mà ba mẹ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Hoặc ba mẹ không đi làm, mỗi ngày chỉ đi tìm em, còn tiêu phí rất lớn nhân lực tài lực, còn em thì lại trốn ở chỗ này làm cho ba mẹ lo lắng, Y Y cảm thấy tốt không?”
Trình Lan Y lắc đầu, nước mắt rơi xuống, tiến lên vòng tay quanh cổ của Thiên Nhu.
“Em sợ mẹ…… Dáng vẻ mẹ tức giận rất đáng sợ, em sợ mẹ……” Trình Lan Y khụt khịt nói.
Thiên Nhu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô bé: “Cụ thể là chuyện gì thì chị không biết, có lẽ do mẹ em gặp phải chuyện gì đó thực sự không vui, nhưng nếu không nhìn thấy Y Y, chắc chắn mẹ sẽ càng thống khổ khổ sở hơn……”
Một hồi lâu Trình Lan Y mới ngừng khóc, nhỏ giọng hỏi: “Chị, vì cái gì chị không về nhà? Mẹ chị cũng mắng chị hả?”
Thiên Nhu ngẩn ra.
Đôi mắt trong suốt của cô hiện lên chút ưu thương, cắn môi, bình phục sóng to gió lớn trong lòng.
“Mẹ chị không còn…… Nhưng, chị có một người chị, chị ấy cực kỳ tốt bụng,” Thiên Nhu nói, hơi mỉm cười, mắt ươn ướt: “Chính chị cũng cảm thấy đi ra ngoài lâu như vậy nhất định là bọn họ rất lo lắng, chị cũng sẽ tìm thời cơ để trở về, có lẽ đến lúc đó sẽ không còn những sự tình rối rắm không nên có kia, không có chị, chị ấy mới có thể hạnh phúc……”
Có một ngày kia, cô nhìn thấy báo chí đưa tin rất dài về hôn kỳ của bọn họ.
Trên ảnh chụp, chị được Nam Cung ôm trong ngực, dường như muốn cho cả thành phố người người đều nhìn thấy anh yêu thương cùng quý
trọng chị đến nhường nào, gương mặt của anh vẫn tuấn mỹ đĩnh đạt như thế, ánh mắt thâm thuý lại chỉ nhu hòa dịu dàng với một mình chị.
Loại hạnh phúc này, có người nhón chân, đã tới vô cùng gần, nhưng vẫn không chiếm được dù chỉ là một cái liếc mắt.
“Y Y, em đáp ứng chị, qua ngày mai chính là cuối tuần, đi theo chị đến sở cảnh sát, chị đưa em về nhà,” Thiên Nhu lấy lại tinh thần, nói tiếp với cô bé: “Chị cũng bảo đảm với em, chị cũng sẽ lập tức về nhà ngay, được không?”
Cô muốn chạy trở về, muốn đưa cho chị một phần lễ vật kết hôn.
Chị ơi…… Nếu như nửa đời trước em vẫn luôn liên lụy chị, vẫn luôn khiến chị canh cánh trong lòng, vậy thì phần lễ vật này, là đến lượt em độc lập đối mặt với cuộc sống về sau, chị hãy hướng tới hạnh phúc của chị đi, đừng lại lo lắng cho em nữa, được không?
Bạn nhỏ Trình Lan Y ngẫm nghĩ một lát, gật đầu thật mạnh: “Dạ!”
“Ngoan, chúng ta ngoéo tay,” Thiên Nhu nắm lấy ngón út của cô bé, nghoéo vào ngón út của mình: “Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi!”
Dưới màn đêm, một lớn một nhỏ nắm tay nhau đi về phía căn phòng nhỏ mà bọn họ đang thuê ở tạm thời.
Ẩn nấp trong bóng đêm, Trình Dĩ Sênh đi ra, nheo đôi mắt đánh giá bọn họ, bàn tay từ từ nắm chặt.
*****
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, không có tin tức của Y Y.
Trong hai ngày qua, toàn bộ thế lực ngầm cũng như những điểm trung chuyển của bọn buôn người ở thành phố Z, tất cả đều bị hai người Nam
Cung Kình Hiên và Lạc Phàm Vũ sờ gáy, không có bất kỳ dấu hiệu hay tung tích gì của Y Y, thậm chí không thu được bất cứ tin tức đòi tiền chuộc nào, như vậy, cơ bản có thể loại trừ khả năng Y Y bị lừa bán hoặc bị người xấu bắt đi.
Nơi thu dưỡng trẻ lạc, dưới chân cầu vượt hoặc đường hầm là nơi dân du cư thường làm ổ, bọn họ cũng đều đã kiểm tra qua.
“Như thế nào lại tìm không thấy hả? Chẳng lẽ Y Y có cánh bay hay sao?! Nhất định là con bé đã bị nhóm bắt cóc trẻ con nào đó bắt mất rồi, nhất định là như thế! Các người có biết hiện nay có rất nhiều phụ nữ không thể sinh đẻ hay không, nhìn thấy con của người khác là muốn có một đứa, nói không chừng là loại người bụng dạ khó lường đó đã bắt Y Y, nhốt ở trong nhà của bọn họ không cho con bé về……”
Nam Cung Dạ Hi di chuyển lòng vòng quanh phòng khách, trừng mắt hô to gọi nhỏ.
“Nếu thật sự là loại khả năng này, quả thực chúng ta chính là đang mò kim đáy biển, phụ cận trường tiểu học Ấu Dương có nhiều cư dân sinh sống lâu năm như vậy, chẳng lẽ cô muốn gõ cửa từng nhà để điều tra hay sao?” Ngồi ở bên cạnh, Lạc Phàm Vũ nhàn nhạt nói một câu.
“Có thể làm như vậy không?” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, đôi mắt trong suốt lộ ra vẻ lo lắng.
“Trước đó chúng ta sợ Y Y gặp nguy hiểm nên vẫn luôn phong tỏa tin tức không lộ cho truyền thông, hiện tại, nếu bốn phía đều thả ra tin Y Y mất tích, vậy đối phương nhất định sẽ sợ thế lực của nhà Nam Cung, cho dù lá gan của bọn họ có lớn đến đâu, ở thành phố Z này, có người dám liều chết thu con cháu mất tích của nhà Nam Cung sao?”
“Nha đầu Thiên Tuyết nói có đạo lý,” Nam Cung Ngạo ngẫm nghĩ nói: “Quản gia, ông đi sắp xếp việc này đi, mời một vài phóng viên đến đây.”
“Từ từ!” Nam Cung Dạ Hi ngắt lời Nam Cung Ngạo, nhìn Dụ Thiên Tuyết, nói: “Sao có thể xác định phương pháp kia của cô là đúng? Vậy lỡ như đối phương biết là con của tôi lại càng không chịu giao ra thì sao?”
“Vậy đơn giản chính là có hai loại tình huống, một là bọn họ đã làm chuyện không tốt với Y Y, nên không dám trả con bé lại cho chúng ta, nếu là như thế, vì phòng ngừa chúng ta phát hiện, bọn họ bắt buộc phải đưa con bé đi nơi khác để đề phòng họa đến thân, vậy chỉ cần bọn họ có hành động là sẽ lộ ra sơ hở, tình huống thứ hai chính là chúng ta phải bỏ ra chút ân huệ thôi, chẳng lẽ cô còn luyến tiếc đưa tiền?” Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói.