Trong mắt của Dụ Thiên Nhu hàm chứa nước mắt, cảm giác càng phức tạp hơn.
Cô không rõ, rốt cuộc anh muốn nói cái gì, đôi mắt rưng rưng nước mắt trong suốt chăm chú nhìn anh, vạn phần chọc người trìu mến.
Đôi mắt Lạc Phàm Vũ sáng lấp lánh, ngón tay chạm vào chiếc cằm mềm mại của cô, giọng khàn khàn: “Chưa nghe ai thổ lộ qua đúng không? Biểu tình kinh ngạc như thế?”
Lông mi của Dụ Thiên Nhu run rẩy, càng thêm khiếp sợ, thổ lộ —— đây là thổ lộ?
“Vừa vặn tôi cũng chưa từng nói mấy lời này với cô gái nào……” Ha, thích? Cái gì là thích?
Ở trong nhận thức của Lạc Phàm Vũ, đặc biệt là trong nhận thức đối với phụ nữ, từ trước đến nay, đều chỉ có muốn cùng không muốn là khác nhau, anh có đủ thế lực để có thể bá chiếm, tra tấn, có thể giam cầm khiến họ ngoan ngoãn mà ở bên cạnh anh, để mặc anh đoạt lấy, nhưng chính là đối với Dụ Thiên Nhu thì……
Lạc Phàm Vũ chậm rãi rũ mắt, chống trán mình vào trán của cô, giọng nói khàn khàn: “Tôi nghĩ có thể là bởi vì em quá không nghe lời, sao em lại không nghe lời như vậy, nói em hai ba câu em liền cáu kỉnh với tôi, còn náo loạn đến đúng lý hợp tình……. Em đi hỏi thăm xem, có cô gái nào dám náo loạn với tôi như thế……” Đôi mắt đen như mực nhìn cánh môi đỏ giống như máu của cô, nguy hiểm mà chậm rãi áp sát, bao trùm lên, khi cô run run nhè nhẹ giãy giụa, nháy mắt anh đã giữ chặt gáy của cô, anh bắt đầu hôn, từ cạn đến sâu, trêu đùa cánh môi hơi hé mở lộ ra cái lưỡi mềm mại phấn hồng…
“Hương vị của em không tệ…… Lưu tại bên người tôi được không?” Giọng nói khàn khàn của anh rót nhập vào tai cô.
Bỗng nhiên, anh rất muốn có một cô gái có thể đấu võ mồm la lối khóc lóc cả ngày như vậy lưu lại ở bên cạnh mình, anh không muốn dáng vẻ nhíu mày cũng như lúm đồng tiền đáng yêu của cô lộ ra vì người khác, phảng phất như chuyện cô nên làm chính là ngây ngốc ở bên người anh, ngoan ngoãn tránh ở bên trong sự bảo hộ của anh, trở thành cô gái duy nhất chỉ có anh, thời điểm anh vui vẻ hoặc là không vui vẻ, anh đều có thể lập tức ôm cô vào trong ngực.
Cô gái trước mắt này, chân chân thật thật khiến anh có dục vọng như vậy.
Phần lớn da thịt của Dụ Thiên Nhu đã bại lộ, nghe Lạc Phàm Vũ nói, toàn bộ khuôn mặt cô đỏ bừng, trong đầu hỗn hỗn độn độn không thể lý giải ý tứ của anh, không phải cô chưa được người khác thổ lộ qua, nhưng anh không thể đơn giản một chút được sao? Ví dụ như ‘Tôi thích em, tôi yêu em, làm bạn gái tôi được không?’
Nhưng mà, cái gì gọi là lưu lại bên người anh……
“……” Còn chưa kịp phản ứng, trên eo có một sức lực lần nữa làm cô tiến sát vào trong ngực anh, nụ hôn thâm nhập đoạt lấy che trời lấp đất mà đến, Dụ Thiên Nhu rên rỉ một tiếng, cảm giác được cơ ngực của anh bừng bừng phấn chấn lực lượng, bộ ngực mềm mại của cô bị hung hăng cọ xát, như có lửa nóng dâng tràn khiến cô trở nên hoảng hốt.
“Lạc Phàm Vũ…… Anh đừng như vậy……” Dụ Thiên Nhu run giọng chống cự, đôi mắt ngân ngấn nước mắt: “Tôi vẫn chưa đáp ứng anh mà! Anh tránh ra…… Anh đây là dâm loạn! Tôi không muốn!”
Lạc Phàm Vũ mở mắt ra, trong đôi mắt như có ngọn lửa, cơ hồ có thể đốt cháy cả người cô.
“Sợ?” Giọng anh khàn khàn, trên trán rịn mồ hôi li ti, nhìn mị hoặc vô cùng, khóe miệng tà tà ý cười: “Đây là rào chắn cuối cùng giữa nam nữ, chỉ cần tôi vọt vào, em chính là người của tôi…… Em vẫn là xử nữ?”
Loại vấn đề này làm khuôn mặt nhỏ của Dụ Thiên Nhu đỏ bừng, cô ngước mắt, tức giận mắng: “Mặc kệ tôi có phải xử nữ hay không anh cũng không thể đối đãi với tôi như thế này! Đừng tưởng rằng anh đã thổ lộ thì xem như anh không phải cường bạo, anh dám lại động chạm nữa, tôi sẽ đi tố cáo anh!”
Không sai, cô chính là sợ, sợ đến muốn mạng, sợ đến toàn bộ tay chân đều run rẩy tái nhợt.
“A!” Dụ Thiên Nhu đau đến cắn môi, sợ tới mức nắm chặt sofa, nước mắt dâng trào.
“Lạc Phàm Vũ, anh……” Cô khóc ra tiếng, sợ tới mức cả người run rẩy.
“Bị dọa rồi?” Lạc Phàm Vũ dừng lại, không tiếp tục động tác, giơ tay xoa tóc cô, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, Tiểu Nhu, tôi chỉ muốn nói cho em biết, nếu Lạc Phàm Vũ tôi muốn phụ nữ nào, căn bản không phải do cô ta ra điều kiện gì đó, tôi là muốn đứng đắn cùng em ở bên nhau nên mới tôn trọng em, chịu đựng không chạm vào em —— đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, hiểu chưa?”
Dụ Thiên Nhu chỉ cảm thấy mình đang cùng ma quỷ nói điều kiện, muốn quay mặt đi, cái gáy lại bị anh giữ chặt.
“Anh căn bản không phải muốn cùng tôi ở bên nhau….. Anh chính là đang khi dễ người!” Hai mắt cô đẫm lệ mơ hồ, cắn môi lên án.
“Ừ……” Lạc Phàm Vũ hôn lên đôi mắt cô, giọng nói khàn khàn: “Về sau em sẽ biết, tôi là thật sự muốn em ở bên cạnh tôi…… Tôi chưa từng kiên nhẫn với ai về loại vấn đề này lâu như vậy, nếu không phải thấy em khóc, tôi đã sớm muốn em……”
Anh ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa xoa vết sẹo hình ngọn lửa nhàn nhạt ở sườn mặt cô, thấp giọng nói: “Tôi cam đoan với em, sau này, trừ khi em tình nguyện, nếu không tôi sẽ không ép buộc em…… Được không?”
Được đến bảo đảm, trái tim đang kinh hoàng của Dụ Thiên Nhu mới buông xuống một chút, cả người cô giống như đang lênh đênh trên biển, bị kịch liệt vứt tới vứt đi, sóng gió hung hăng mãnh liệt, cho tới bây giờ mới không còn sợ hãi nữa.
“Anh đừng đụng vào chỗ đó……” Cô xoay qua mặt, không muốn bất luận kẻ nào đụng vào vết sẹo trên mặt mình.
“Đừng nhúc nhích ——” Lạc Phàm Vũ ra lệnh, vén tóc cô lên, để vết sẹo kia lộ ra, giọng khàn khàn nói: “Về sau không được cho ai nhìn nơi này, chỉ tôi nhìn là được, không phải em sợ có người ghét bỏ em khó coi sao? Vừa vặn, tôi không chê……”
Anh nói xong, đầu lưỡi ấm áp chạm lên vết sẹo kia của cô.
Dụ Thiên Nhu run rẩy một trận, cô sợ nhất người khác nhìn chằm chằm vết sẹo đó của cô, cho nên vẫn luôn dùng tóc che đậy, hiện tại bị anh hôn, càng lúc cô càng chịu không nổi, dùng sức đẩy anh, anh lại không chút sứt mẻ gì.
Phảng phất như một trận dày vò trí mạng, sau khi qua đi, cô không có cách nào, chỉ có thể khó khăn để một bên mặt xấu xí kia bại lộ ở trước mặt anh, chẳng lẽ anh thật sự…… Không chê?
“Anh…… Anh đi mặc quần áo đi, còn nữa, lấy quần áo trả lại cho tôi!” Dụ Thiên Nhu run giọng nói.
Lạc Phàm Vũ trầm thấp cười bên tai cô.
Chọn tới chọn lui, như thế nào lại chọn trúng cô nhóc này? Lạc Phàm Vũ có chút mê hoặc, đầu óc không rõ ràng lắm.
“Tôi phát hiện em mặc loại trang phục công sở này rất xinh đẹp, phỏng chừng tôi chính là bị bộ dáng này của em hấp dẫn,” Anh thấp giọng nói, ngón tay xẹt qua trước ngực cô: “Thời điểm em mới từ nước ngoài trở về, em mặc y phục học sinh, tôi vẫn luôn cho rằng nơi này giống như chưa phát dục, không nghĩ tới còn rất có hình dáng, vừa vặn thích hợp tôi……”
Mặt Dụ Thiên Nhu đỏ đến muốn hít thở không thông: “Anh không được nói nữa, lưu manh!”
Đôi mắt Lạc Phàm Vũ mang theo khát vọng chưa tan, quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đang xấu hổ và giận dữ của cô, vén mấy sợi tóc lòa xoà trên trán cô, in lên một nụ hôn, giống như thợ săn đang rình mồi, anh không nóng nảy, cô là một khối ngọc thô yêu cầu người tạo hình gọt dũa, bỗng nhiên bắt cô tiếp thu quá nhiều luôn là không tốt, anh sẽ chậm rãi từ từ dạy dỗ cô……