Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 357: Ngoại Truyện 18 (Lại Yêu)



Đi đến chỗ xe đậu, Lạc Phàm Vũ chà lau máu tươi trên tay xong thì quăng bỏ khăn giấy, lạnh giọng nói: “Người cùng đồ vật bên trong đều đừng động, trực tiếp kêu cảnh sát tới giải quyết, có chuyện gì thì trực tiếp liên hệ luật sư, nghe hiểu không?”

“Dạ hiểu, Lạc tổng.”

Nói xong thì cửa xe cũng đã được người mở ra.

Lạc Phàm Vũ cũng không liếc nhìn Dụ Thiên Nhu lấy một cái, chỉ tiếp nhận cô từ trong tay cấp dưới, ôm bả vai cô, nhét cô vào trong xe.

“Lạc Phàm Vũ……” Dụ Thiên Nhu run rẩy kêu một tiếng.

Anh vẫn không để ý đến cô, lạnh lùng phân phối cấp dưới vài câu, sau đó ngồi vào ghế lái.

Hết thảy mọi thứ đều khôi phục an tĩnh.

Không khí trong xe an tĩnh nhu hoà, ngoài cửa xe thì lại hỗn loạn vô cùng, nhưng Lạc Phàm Vũ đã hoàn toàn mặc kệ mọi chuyện bên ngoài, lái xe chạy thẳng, cách địa phương hắc ám cùng nguy hiểm kia càng lúc càng xa.

Dụ Thiên Nhu cuộn tròn ở trên ghế sau, khoác tây trang của anh, còn có thể nghe được mùi máu tươi nhàn nhạt.

“Lạc Phàm Vũ…… Anh có bị thương không?” Cô run giọng hỏi, có chút không biết phải làm sao, nước mắt lập loè.

“Không có.” Lạc Phàm Vũ lạnh giọng nói.

Dụ Thiên Nhu biết mình đã làm sai chuyện, cắn môi, nhẹ nhàng hít một hơi nói: “Thực xin lỗi, em không nên đi theo anh đến đây, lại càng không nên đi theo vào bên trong, em thật sự không biết sẽ phát sinh những việc này…… Em cũng không ngờ……”

Không nghĩ tới, hoàn cảnh công việc cũng như sự nghiệp của anh sẽ gặp phải những sự việc như vậy, thế nhưng lại …… Tàn nhẫn hắc ám đến như thế.

Nghĩ đến đây, trong mắt cô hiện lên một tầng hơi nước nhàn nhạt.

Cô luôn cảm thấy, kể từ khi mình và Lạc Phàm Vũ quen biết cho tới nay, cô vẫn luôn làm sai chuyện, thật vất vả mới làm cho anh không còn chán ghét mình nữa, nhưng hiện tại lại phát sinh chuyện này, ngay cả chính cô cũng bắt đầu chán ghét chính mình.

“Lạc Phàm Vũ, em nói thật, thật sự rất xin lỗi.” Cô ngăn cơn nghẹn ngào, gằn từng chữ một nói rõ ràng.

Nhưng suốt một đường, Lạc Phàm Vũ vẫn không nói với cô một câu nào.

Một đường đến thẳng công ty.

Dụ Thiên Nhu vốn tưởng rằng anh sẽ trực tiếp lái xe về chung cư, không nghĩ tới anh lại đưa cô tới công ty.

“Anh……” Nhìn Lạc Phàm Vũ bước xuống mở cửa xe cho mình, cô run giọng phun ra một chữ.

“Về công ty ngoan ngoãn làm việc, coi như chưa có gì phát sinh.” Lạc Phàm Vũ đạm mạc nói, kéo cô ra khỏi xe.

Bị lôi từ trong xe ra ngoài, Dụ Thiên Nhu nhịn đau cắn môi, nhìn động tác sạch sẽ lưu loát cùng biểu tình lạnh lẽo của anh, trong lòng cô áy náy đến cực hạn.

“Lạc Phàm Vũ, em xin lỗi, anh đừng tức giận được không? Em không phải cố ý đi đến đó, em chỉ là tò mò rốt cuộc anh có chuyện gì, khi ấy biểu tình của anh nghiêm túc như vậy, em……”

Đang trong giờ làm việc, ở cửa công ty không có người đến người đi, nhưng xuyên qua những ô cửa sổ lớn, vẫn có người có thể nhìn thấy rõ ràng ở dưới lầu đang phát sinh chuyện gì.

Biểu tình lãnh khốc của Lạc Phàm Vũ cũng đã căng chặt tới cực hạn.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, anh đóng mạnh cửa xe ‘Sầm’ một tiếng, xoay người hỏi: “Em tò mò cái gì? Tò mò tôi cả ngày bận rộn chuyện gì đúng không, Lạc Phàm Vũ tôi nắm trong tay nhiều sản nghiệp như vậy, cho nên ngày nhàn rỗi không có việc gì để làm đúng không? Anh rể của em là người làm ăn, thiên hạ của cậu ấy là chém giết trên bàn đàm phán, tôi cũng giống vậy, chẳng qua là thay đổi một loại phương thức khác, đao thật kiếm thật mà thôi, thế nào, sợ? Sợ thì không cần ở bên tôi!”

Dụ Thiên Nhu bị anh doạ sợ tới mức một câu cũng không dám nói, hàm răng cắn chặt cánh môi đỏ bừng.

“Em không có ý đó…… Lạc Phàm Vũ, em thật sự không biết tính chất công việc của anh rốt cuộc là cái gì, có lẽ em đã làm sai, em…… Về sau sẽ không như vậy.” Kkhuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, run rẩy gian nan nói ra mấy câu, cởi tây trang trên người trả cho anh, lại gian nan đi về hướng cửa công ty.

Cô chán ghét chính mình, giống như làm chuyện gì cũng đều sẽ làm hỏng.

Ánh mắt của Lạc Phàm Vũ lạnh lẽo nhìn chăm chú tây trang trong khuỷu tay, thở dài một tiếng, bước tới ôm cô vào trong lồng ngực.

“……” Cô hoảng sợ, bắt lấy cánh tay của anh, ngoái đầu lại nhìn anh.

“Cô nhóc đáng chết …… Anh vẫn chưa thu thập đủ ai cho phép em đi!” Lạc Phàm Vũ nghiến răng nói bên tai cô.

Cảm giác ấm áp tê dại lan toả toàn thân, Dụ Thiên Nhu mở to hai mắt, cảm giác trái tim đập liên hồi, sức lực cánh tay anh thực đáng sợ, giống như muốn ôm chặt cô khảm vào trong thân thể vậy.

“Em…… Em đã xin lỗi rồi……” Cả người Dụ Thiên Nhu đã ngốc, không biết anh muốn làm cái gì.

“Em đúng là phải xin lỗi! Anh không nên cứu em, trực tiếp để em lọt vào trong tay đám người kia, bị tra tấn hai ngày thì em biết ngay là anh đối với em có bao nhiêu tốt!” Lạc Phàm Vũ nghiến răng nói, hơi thở ấm áp len lỏi xuyên qua tóc của cô.

Dụ Thiên Nhu nhẹ nhàng cắn môi, chịu đựng sự kinh hoàng, nghiêng đầu nhẹ nhàng cọ xát mặt của anh, lấy lòng mà nhỏ giọng nói: “Anh đừng tức giận nữa được không?”

Ánh mắt thâm thúy của Lạc Phàm Vũ hiện lên chút phức tạp, mở cửa xe, một lần nữa nhét cô trở vào trong xe.

“A!” Dụ Thiên Nhu ngã xuống trên chỗ ngồi, xoa mông bị té đau, chân mày hơi nhíu lại.

Ánh mắt của Lạc Phàm Vũ ẩn chứa sự nguy hiểm, đóng cửa xe lại, vòng qua bên kia lên xe.

“Lạc Phàm Vũ, không phải anh nói em nên tiếp tục đi làm……”

“Gặp quỷ!”

Trong không gian xe nhỏ hẹp truyền ra một tiếng rống, sắc mặt Lạc Phàm Vũ rất khó coi mà khởi động xe.

*****

Chung cư, có hương vị độc đáo của riêng anh.

Có chút lạnh lẽo, có chút ngạo nghễ, càng có rất nhiều sự tùy ý phóng khoáng.

Bên trong căn hộ chỉ có ba phòng đơn giản, anh thích màu nâu nhạt cùng màu trắng, cho nên sắc điệu bên trong cũng sạch sẽ ngăn nắp, trên bàn không có những cái ly rượu chân dài hay tranh họa theo phong cách trừu tượng chứng tỏ phẩm vị của anh.

Một đường nghiêng ngả lảo đảo đi vào căn hộ, Dụ Thiên Nhu bị anh hôn đến thất điên bát đảo, ghé vào ngực anh thở hổn hển, trên eo căng thẳng, khoá kéo của cái váy chữ A bị nắm lấy, theo một tiếng vang nhỏ mà bén nhọn, khóa kéo đã bị kéo hỏng.

“A!” Cô ôm cổ anh thét chói tai.

“Kêu cái gì? Em còn có mặt mũi mà kêu à!” Lạc Phàm Vũ không kiên nhẫn nhíu mày, đôi mắt tràn đầy khát vọng, lạnh lùng rống cô.

Dụ Thiên Nhu sợ tới mức rơi nước mắt: “Tại sao em không có mặt mũi kêu?! Anh muốn làm gì? Anh đã nói, nếu em không tình nguyện thì anh sẽ không ép buộc em?!”

“Thời điểm em theo dõi anh có hỏi qua anh có đồng ý hay không sao?!” Lạc Phàm Vũ lạnh lùng nói, kéo cổ tay cô xuống dùng cà vạt trói lại, cô sợ tới mức muốn rút tay về, lại bị nắm chặt, hai cổ tay bị trói cùng nhau.

Lạc Phàm Vũ kéo tay cô tròng lên trên cổ mình, cúi đầu hung hăng hôn một cái trên mặt cô, ôm sát eo cô.

“Lạc Phàm Vũ……” Dụ Thiên Nhu sợ tới mức ngân ngấn nước mắt, không biết anh cột tay mình để làm gì, nhưng hiện tại đôi tay không thể động đậy, chỉ có thể bị anh ôm chặt, nhưng cô biết, hiện tại váy của mình sắp bị anh hủy hoại!

“Thành thật một chút!” Giọng Lạc Phàm Vũ trầm thấp bên tai cô, ôm hận nói.