Đã lâu không hoan ái nên cô có phần ngượng ngùng căng thẳng.
Hai người đều cảm thấy nóng nhiệt, hỗn loạn xen lẫn khoái cảm, trước mắt Dụ Thiên Tuyết hiện lên từng đợt mê ly, phảng phất như cái gì đều không nắm bắt được, theo bản năng cô muốn lui về phía sau, bàn tay giữa hai chân lại xâm vào càng sâu, lập tức chọc tới điểm mẫn cảm bên trong, bỗng nhiên cô ngâm ra tiếng, cả người run rẩy một trận.
Nam Cung Kình Hiên vịn chặt gáy cô, nhẹ nhàng hôn cô, cảm thụ được nhiệt độ cũng như súc cảm cùng sự căng chặt quen thuộc bên trong, thong thả mà kiên định kích thích làm cô lại lần nữa run rẩy.
Khát vọng trong thân thể dần dần bị bậc lửa, khó có thể kháng cự.
“Kình Hiên…… Ô……” Cánh môi hơi hơi thả lỏng liền bị lấp kín, dây áo ngủ của Dụ Thiên Tuyết trượt xuống theo cánh tay, eo bị anh gắt gao nắm lấy, xoa nắn dán sát thân thể anh.
Tình cảm mãnh liệt giờ mới chính thức bắt đầu.
Nam Cung Kình Hiên ôm chặt người phụ nữ nhỏ nhắn trong lòng ngực, hơi thở dốc nóng như lửa phun ra nuốt vào ở giữa mái tóc cô, cô bấu chặt bả vai anh, co rúm người run nhè nhẹ, thời điểm chịu không nổi liền cắn một ngụm lên bả vai rắn chắc của anh.
Ngón tay quen thuộc làm càn mà ra vào nơi ướt át, đâm thật sâu vào địa vực mềm mại nhất của cô.
Đầu ngón tay anh đã ướt đẫm dịch mật.
Cô đã chuẩn bị tốt.
Nam Cung Kình Hiên chậm rãi buông người phụ nữ nhỏ trong lòng ngực ra, cúi đầu xuống tìm được cánh môi cô mà gắt gao hôn, giọng khàn khàn lẩm bẩm: “Em cũng muốn đúng không? Thật ướt……”
Dụ Thiên Tuyết vừa mới phục hồi tinh thần trong sự trêu chọc từ ngón tay mị hoặc của anh, đôi mắt long lanh mê ly lập loè, nghe lời anh nói thì không khỏi đỏ mặt, đấm bờ vai của anh một cái, ngay sau đó môi lưỡi đã bị chiếm cứ, hơi thở nóng như lửa của anh rót vào cái miệng nhỏ xinh của cô.
Thân thể nam tính cường tráng chặt chẽ ngăn chặn cô, hơi dùng lực mà tách hai chân ngượng ngùng của cô ra, mạnh mẽ đâm thẳng.
“A!” Bị anh cường hãn xâm nhập, Dụ Thiên Tuyết chấn động kêu nhỏ ra tiếng.
Cảm giác vật nóng bỏng ở cửa động, nhưng chỉ tiến vào được một tấc, cô cảm giác được lực lượng đáng sợ của vật nóng bỏng kia, cánh môi đã bị cô cắn đến đau đớn, trên trán thấm ra lớp mồ hôi mỏng.
“Đau không?” Nam Cung Kình Hiên cố nén suy nghĩ muốn vọt thẳng vào, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, khàn khàn hỏi.
“…… Anh chậm một chút…… Em……” Dụ Thiên Tuyết ngượng ngùng đến mặt đỏ bừng, cắn môi, đôi mắt ướt nước nhìn anh.
Nam Cung Kình Hiên yêu thương mà hôn hôn môi cô, giọng khàn khàn: “Anh biết…… Đã lâu không chạm vào em, anh biết em sẽ khó chịu…… Ngoan, anh sẽ chậm rãi……”
Cảm giác nóng bỏng không có thối lui, hòa hoãn một chút lại tiếp tục tiến vào từng chút, địa phương mềm mại bên trong chậm rãi giãn ra, phảng phất như không có việc gì mà bị buộc nở rộ ở dưới thân anh……
Dụ Thiên Tuyết bất lực muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng chỉ có thể ôm lấy lưng anh, mấy ngón tay mảnh khảnh cào ra từng vệt đỏ trên lưng anh, ở nháy mắt anh hoàn toàn xuyên vào chỗ sâu nhất trong cô, một trận khoái cảm mãnh liệt từ trong cơ thể len lõi khắp người, khiến cô suýt nữa bật khóc ra tiếng.
Rốt cuộc đã hoàn toàn chiếm hữu cô, Nam Cung Kình Hiên khó có thể lại nhẫn nại, biết thân thể nhỏ xinh lại hoàn mỹ của cô đã chuẩn bị xong, anh hôn một cái lên trán cô, nắm chặt vòng eo cô, thong thả mà kiên định ra vào.
Một chút một chút, rõ ràng mà mẫn cảm.
Vật lớn nóng như lửa kia mang theo lực lượng mạnh mẽ mà ma sát, tiến vào chỗ sâu nhất.
Ẩn nhẫn ngâm nhỏ thành tiếng, từ thấp đến cao, khó có thể khống chế mà nức nở rên rỉ.
Nam Cung Kình Hiên hôn cánh môi cô, ngón tay mè nheo cằm cô, như là vuốt ve bảo bối của riêng mình, mỗi một tấc da thịt trên thân thể cô đều nổi lên nhàn nhạt phấn hồng, giơ tay là có thể với tới nơi nào cũng nóng hổi, cô sớm đã động tình, hai người dây dưa giao hoan quên trời quên đất, cô đã bắt đầu biết phải như thế nào để đón ý nói hùa cùng anh, làm cho lý trí cố duy trì của anh cũng dần dần thoát cương, cuối cùng, anh gầm lên, gắt gao siết lấy thân thể cô, suýt nữa siết đến cô hít thở không thông, dưới thân phóng đãng mà hung hăng xỏ xuyên.
Lực đạo trên lưng anh càng ngày càng mạnh, cô nức nở, sắp không chịu nổi sự dã man của anh.
Nam Cung Kình Hiên đã tận lực khống chế mình không nên quá phóng túng, nhưng chung quy là không thắng nổi khát vọng cháy bỏng trong đầu, mút cần cổ trắng như tuyết mê người của cô, dường như muốn nuốt luôn cô vào bụng.
Ở chỗ chặt chẽ giao hợp, bàn tay tà mị vuốt ve ma sát, hòa hoãn đau rát nơi đó, để cô có thể thừa nhận khát vọng của anh.
“Thiên Tuyết……” Rốt cuộc trước mắt Nam Cung Kình Hiên cũng trở nên mê ly, mồ hôi từ trên trán nhỏ giọt xuống, dừng ở trước bầu ngực trắng như tuyết, động tác càng thêm dồn dập cuồng vọng, khàn giọng lẩm bẩm: “Thiên Tuyết……”
Lực đạo ngón tay cô trên lưng anh càng lúc càng mạnh, Nam Cung Kình Hiên cũng biết năng lực thừa nhận của cô đã đến cực hạn, cuối cùng, anh cúi đầu gắt gao cắn cánh môi cô, kêu lên một tiếng rồi kịch liệt run rẩy, phun bắn thật sâu ở bên trong người cô.
“……” Dụ Thiên Tuyết nức nở thét chói tai, bên trong nóng bỏng làm cho cô thất thần run lẩy bẩy một lúc.
Từ căng chặt đến phóng thích, khoái cảm cực hạn mà sung sướng kia khiến Nam Cung Kình Hiên thật lâu mới lấy lại tinh thần, cánh tay cường tráng sắp siết chết thân thể mềm mại dưới thân.
Sống lưng chạy qua từng đợt khoái cảm sung sướng, mê ly mà thoải mái muốn chết.
Ngậm cánh môi mềm của cô, luyến tiếc nhả ra, anh thở hổn hển, sau cơn thoả mãn vẫn vuốt tóc sau gáy cô, hôn môi cô thật sâu, tuyên cáo sự độc quyền chiếm hữu.
Dụ Thiên Tuyết đã sắp ngất đi, mái tóc bị mồ hôi trên người anh nhỏ xuống ướt nhẹp, suy yếu đến cực điểm nhưng vẫn xinh đẹp mê người.
“Thiên Tuyết…… Tỉnh tỉnh……” Nam Cung Kình Hiên cảm thụ được sự nóng bỏng cùng mồ hôi sền sệt trên người cô, thực thích loại cảm giác cùng cô dính ở bên nhau như thế này, khàn khàn nhẹ giọng gọi: “Tỉnh tỉnh…… Khó chịu không? Muốn đi tắm không?”
Một hồi lâu Dụ Thiên Tuyết mới chậm rãi thức tỉnh từ trong hôn mê, hàng mi như cánh bướm run run ướt nhẹp.
Đầu lưỡi cô bủn rủn, không dùng được lực, cũng nói không nên lời.
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên càng thêm say đắm, bên trong mang theo sự yêu thương tận xương, bàn tay nâng sau lưng cô để cô thoải mái mà nằm ở trong ngực anh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi cô, hòa hoãn khoái cảm mãnh liệt vừa qua.
“Bị sưng ……” Cô khẽ khàng phun ra hai chữ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, dáng vẻ nhu nhược rất đáng thương.
Nam Cung Kình Hiên trầm thấp cười khẽ, hôn vành tai cô, phả ra hơi thở nóng hổi: “Phải không? Chỗ nào sưng?”
Dụ Thiên Tuyết nhíu mày, duỗi tay đấm đánh bờ vai anh.
Nam Cung Kình Hiên bắt lấy tay cô, đặt ở ngực mình, để cô cảm giác được nhịp tim đập của anh: “Thiên Tuyết…… Có em ở bên người thật tốt…… Cứ như vậy cả đời cùng anh, được không?”
Cô ngước mắt, nhỏ giọng nói: “Em không muốn cả đời bị anh bắt nạt…… Em muốn phản kháng……”
Đã quen cô hay nói những câu gây mất hứng như thế, sự ấm áp trong lòng Nam Cung Kình Hiên cũng không giảm, khàn giọng hỏi: “Phải không? Phản kháng như thế nào?”
Cô há miệng, cắn một ngụm lên cổ anh.
“……” Nam Cung Kình Hiên hít khí, nhưng thực tế cũng không đau, chỉ cảm thấy tê tê dại dại.
“Đầy người anh đều là mồ hôi em còn cắn…… Mặn không?” Anh xoa xoa tóc cô, cười khẽ hỏi.