Tiêu Khải Minh mỉm cười rồi ngồi xuống, đẩy phiếu đăng ký đến trước mặt cô: “Hôm nay tôi tới là để khám bệnh, bác sĩ Giang.”
“…”
Giang Nha hít sâu một hơi, ngồi xuống, giọng điệu cứng ngắc: “Vậy hãy nói cho tôi biết, anh thấy không thoải mái ở đâu?”
“Không thể cương thẳng được.”
Tiêu Khải Minh nghiêm túc nhìn cô: “Bác sĩ Giang, cô nói xem ‘của quý’ của tôi không phải có vấn đề gì rồi chứ?”
Làm sao có thể có vấn đề gì được? Không phải trước đây dùng rất mãnh liệt sao, trong thùng rác còn có ba cái bao cao su đã sử dụng rồi.
“Anh đi theo tôi vào bên trong kiểm tra.”
Giang Nha đứng lên trước, để Tiêu Khải Minh đi vào phòng trong nằm xuống. Cô đeo găng tay y tế, yêu cầu anh ta cởi quần ra.
Tiêu Khải Minh cũng không chút ngượng ngùng, thật sự rất phối hợp.
Đây là lần đầu tiên Giang Nha nhìn thấy thứ đó của anh ta, mềm nhũn như đống bông, lông tóc dày đặc, thoạt nhìn kích thước không nhỏ.
Cô dùng tất cả thái độ tôn trọng cùng trình độ chuyên môn của một bác sĩ nam khoa, bắt đầu kiểm tra cho Tiêu Khải Minh.
Giang Nha hỏi mấy vấn đề, sau đó yêu cầu Tiêu Khải Minh đi nộp tiền xét nghiệm máu và tinh tr*ng, kết quả vừa mới tháo găng tay ra, cô nhìn thấy nơi đó của anh ta dựng thẳng lên, một cây thẳng tắp.
“…” “Xin lỗi.”
Tiêu Khải Minh ngồi dậy, từ từ mặc quần vào, nhìn Giang Nha, nói: “Có thể là thấy em nên nó tự khỏi.”
Tên khốn này!
Giang Nha tức giận nghiến răng, cảm thấy anh ta thật sự rất ghê tởm, nhưng cô không còn cách nào khác, chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.
“Anh vẫn nên đi xét nghiệm đi rồi chúng ta sẽ nói kỹ hơn.”
Giang Nha đi ra ngoài, viết đơn xét nghiệm cho anh ta. Đợi đến khi Tiêu Khải Minh vừa đi ra ngoài, cô không nhịn được mà chống tay lên bồn rửa tay, nôn khan.
Ghê tởm, ghê tởm!
Cô không ngờ Tiêu Khải Minh lại có thể ghê tởm đến mức này!
…
Khó khăn lắm mới có thể chống cự đến khi tan làm vào buổi chiều, Giang Nha từ xa đã nhìn thấy Tiêu Khải Minh đứng chờ ở cổng bệnh viện, cô lùi lại phía sau, đi qua cánh cửa bên cạnh.
Tối nay Bạc Kỳ có việc, cậu đã gửi Wechat cho Giang Nha, nói tối nay cậu sẽ về muộn.
Vì tránh để xấu hổ, sáng nay Giang Nha dậy rất sớm, trước khi Bạc Kỳ dậy thì cô đã lén lút ra ngoài trước.
Lúc này ngồi trên xe bus nhận được Wechat của Bạc Kỳ, lại nghĩ tới cả một ngày hôm nay đều bị Tiêu Khải Minh làm cho ghê tởm, Giang Nha tức khắc cảm thấy uất ức.
Nếu Bạc Kỳ ở đây thì tốt.
Khi suy nghĩ này nảy lên, Giang Nha đã vô cùng sửng sốt.
Cô đưa tay lên dụi mắt, nhấp vào hộp thoại trong Wechat, gõ một dòng rồi lại xóa đi, do dự hồi lâu, cô chỉ nhắn lại [Ừm] rồi gửi đi.
Giang Nha mua một ít thịt vịt ở cửa hàng dưới nhà, sau đó đi tới siêu thị đối diện mua bia.
Vốn dĩ cô định mua bia, nhưng nhớ tới lần trước Bạc Kỳ đã nói, cậu uống rượu trắng xong cũng không đỏ mặt, nên sau khi lấy mấy lon bia, Giang Nha lại lấy thêm một chai rượu trắng nữa.
…
Lúc Bạc Kỳ về đến nhà thì đã là 9 rưỡi tối.
Phòng khách sáng đèn nhưng không có ai, cậu thay giày rồi bước vào thì ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
“Chị Nha Nha?”
Bạc Kỳ nhíu mày, theo giọng nói rất nhẹ mà đẩy cửa ban công ra, nhìn thấy Giang Nha đang ngồi xếp bằng, uống rượu ở góc ban công.
“Là em sao.”
Giang Nha đã uống bốn, năm lon bia nhưng vẫn không cảm thấy vui vẻ gì, cô mở thêm chai rượu trắng, uống hai chén nhỏ.
“Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Bạc Kỳ đá văng mấy lon bia rỗng trên mặt đất rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, định đỡ cô dậy.
“Em trai nhỏ, sao lớn lên có thể đẹp trai như vậy chứ? Nào, để chị véo một cái.”
Giang Nha uống say, hai má hiện lên hai vệt ửng hồng quyến rũ, chu môi véo má Bạc Kỳ.
“…”
Bạc Kỳ ngoan ngoãn để cô véo má, chờ cô véo xong mới nhấc cô lên. Chân Giang Nha mềm nhũn, vừa đứng lên liền dựa vào người cậu, mềm như cục bông.
“Ưm —”
Hôm nay trời rất nóng, Giang Nha vừa về đã đi tắm rửa thay quần áo. Áo hai dây màu đen siêu ngắn kết hợp với quần thể thao rộng thùng thình khiến cho vóc dáng hoàn hảo của cô lộ ra không sót chút nào.
Hơn nữa, cô còn không mặc đồ lót!
Hai thứ mềm mại trước ngực người con gái đè lên cánh tay khiến dá* tai lẫn vành tai của Bạc Kỳ đều đỏ bừng, yết hầu cuộn lên xuống, đỡ cô vào bên trong.
“Chị Nha Nha…”
Vừa mới xoay người, Giang Nha đột nhiên lớn mật mà vươn tay ra nắm lấy đũng quần của cậu, lực tay của cô không nhỏ chút nào, làm mặt mũi Bạc Kỳ đều trắng bệch.
“Em, ức…”
Giang Nha nấc lên vì rượu, cô uống say cho nên lá gan đặc biệt lớn, xoa xoa thứ mềm như bông lại có chút nóng bỏng đó, đôi môi đỏ mọng hé mở hỏi cậu: “Nơi này, rốt cuộc có, ức, vấn đề gì không?”
“…”
Sắc mặt Bạc Kỳ chuyển từ trắng bệch sang xanh mét, nghiến răng hỏi lại: “Nhìn vẻ bề ngoài của em rất giống người có vấn đề sao?”
“Khó nói.”
Giang Nha rướn người, nói: “Chị, chị phải kiểm chứng một chút mới được.”
Hai người loạng choạng đi về phía phòng khách, Giang Nha một chút cũng không chịu phối hợp, tay nhỏ sờ tới sờ lui, sau đó chui vào trong quần của Bạc Kỳ.
Thứ được quần lót bao bọc căng phồng lên, cô sờ nắn rồi lại véo nó, cuối cùng thứ kia cũng bị cô sờ cứng lên.