Nơi cứng muốn chết đột nhiên được miệng lưỡi ấm áp vây quanh và liếm láp, cơ thể Bạc Kỳ lập tức căng chặt.
“Giang Nha…”
Gân xanh trên cổ cậu đều nổi lên, cậu hơi ngửa đầu lên nhìn cơ thể phập phồng trắng nõn, trần trụi của Giang Nha đang khẩu giao cho mình.
Hai bầu v* sữa trên ngực cô rơi xuống, đầu v* hồng hào, khẽ lắc lư theo động ngậm vào nhả côn th*t ra của cô.
Toàn bộ khoang miệng của Giang Nha đều được lấp đầy, nhưng dù vậy, bên ngoài vẫn còn sót lại một nửa thanh thịt.
Thứ này của cậu quá dài, miệng cô không thể chứa nguyên một cây.
Đây là lần đầu tiên Giang Nha khẩu giao, nhưng động tác cũng không quá trúc trắc, cũng nhờ có mấy cuốn tiểu thuyết và truyện tranh cấm trẻ em dưới 18 tuổi mà cô đã đọc trong những năm nhàm chán ở trường đại học.
Đầu lưỡi mềm mãi của cô hết lần này đến lần khác liếm những đường gân nổi lên trên côn th*t, cuối cùng đi xuống, ngậm lấy một viên trứng dá* rồi nhẹ nhàng mút vào.
Bạc Kỳ không chịu nổi, cậu gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ra.
Cậu bắn vào mặt Giang Nha, giống như là đáp lễ, bởi vì không lâu trước đó Giang Nha cũng tiết ra trên mặt cậu.
Khuôn mặt Giang Nha đỏ hồng, thở dốc không đều.
Bạc Kỳ vội xoay người lại, lấy khăn giấy lau mặt cho cô.
Hơn nửa tiếng trôi qua sau khi hai người làm loạn, đã gần 12 giờ đêm.
Bồn tắm trong phòng tắm không lớn, hai người nằm trong đó có chút chật hẹp. Cuối cùng, phần lớn cơ thể của Giang Nha đều nằm trên người Bạc Kỳ.
Bạc Kỳ cẩn thận dùng tay rửa sạch phía dưới cho cô, sau đó lại biến thành dùng ngón tay cắm vào huy*t nhỏ của cô, ngón tay cái cọ xát với âm vật.
“Làm gì vậy?”
Giang Nha tức giận ngẩng đầu nhìn cậu: “Muốn làm thì cứ làm, cũng đâu phải không cho anh cắm vào đâu.”
“Sợ em lại bị đau giống như đêm qua.”
Bạc Kỳ rút ngón tay ra khỏi hoa huy*t chật hẹp và trơn trượt, ấn gáy cô rồi hôn lên môi cô.
Cuối cùng lại làm loạn trong bồn tắm hơn nửa tiếng đồng hồ nữa, Giang Nha uể oải chìm vào giấc ngủ, không chịu buông tay ra khi Bạc Kỳ ôm cô ra ngoài.
“Muốn anh ngủ với em không?”
Bạc Kỳ thuận thế nằm xuống, kéo chăn mỏng phủ lên người bọn họ: “Ngủ đi.”
Giang Nha ậm ừ hai tiếng rồi chui vào trong lòng cậu, lại lẩm bẩm cái gì đó. Bạc Kỳ vươn tay tắt đèn đi.
…
Giang Nha được nghỉ ít ngày vào tết Đoan Ngọ. Mẹ cô vì chuyện cô với Tiêu Khải Minh chia tay nên cũng không chịu nghe điện thoại của cô.
Về thì vẫn phải về.
Bạc Kỳ cũng muốn về nhà.
Ba mẹ hai bên quen nhau từ khi còn trẻ, khi bọn họ còn nhỏ cũng sống trong cùng một tòa nhà. Nhưng sau đó, chú Bạc làm ăn phát đạt nên bọn
họ đã chuyển tới căn nhà lớn hơn, nhà họ Giang thì vẫn ở lại tòa nhà trước đây.
“Hai chúng ta cùng về sao?”
Lúc thu dọn đồ đạc, Giang Nha vẫn luôn cảm thấy kỳ quái. Cô gọi điện cho Bạc Du Du mấy lần nhưng cô ấy đều không nghe máy.
“Chị gái anh không về đâu. Chị ấy nói sẽ cùng sếp đi công tác nước ngoài, có lẽ năm nay sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.”
Bạc Du Du vừa mới thăng chức, công việc cũng bận rộn hơn trước rất nhiều.
“Vậy nói sau đi.” Giang Nha ngồi xếp bằng trên mặt đất, nghiêm túc nhìn người đối diện: “Ai về nhà nấy, ai tìm mẹ của người đấy.”