Chồi Non - Nam An

Chương 27



“A ha… Sâu quá… Bạc Kỳ… A…”

Cây gậy của cậu quá dài, Giang Nha không thể chịu nổi, nhưng khoái cảm tê rần dâng lên từ tận sâu trong cơ thể cô lại khiến cô cảm thấy muốn ngừng cũng không được.

Đúng là hai thái cực khác nhau.

Côn th*t đột nhiên đâm vào điểm G trong mật huy*t, Giang Nha kêu lên một tiếng, đường đi đột nhiên co rút lại. Bạc Kỳ còn đang chạy nước rút, bị cô tàn nhẫn kẹp chặt như vậy, không tới vài cái liền siết chặt eo cô mà bắn ra.

Sau hai lần đạt cực khoái, Giang Nha chịu không nổi nữa.

Bạc Kỳ ôm cô nằm trên giường, cùng nhau bình phục, côn th*t vẫn cắm trong hoa huy*t của cô, thấm đẫm tinh d*ch cùng nước nhờn đặc quánh.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Là điện thoại của Giang Nha.

Cô còn đang thở hổn hển, giơ tay sờ soạng mấy cái mới sờ thấy điện thoại của mình. Cầm lên liền nhìn thấy là mẹ Giang gọi tới.

“Mẹ em!”

Giang Nha trợn tròn mắt, phía dưới của cô càng co rút chặt hơn khi căng thẳng. Côn th*t nửa mềm nhũn của Bạc Kỳ bị cô kẹp chặt như vậy, lập tức cương trở lại.

“Anh…”

Giang Nha đột nhiên có cảm giác như mình đang yêu đương vụng trộm mà bị bắt, đến điện thoại của mẹ mà cô còn không dám nghe. Vì vậy, cô đành phải nháy mắt ra hiệu với Bạc Kỳ, ý bảo cậu đừng lên tiếng.

“Alo, mẹ ạ.”

Một tay Giang Nha vuốt vuốt ngực mình, cố gắng để làm mình bớt căng thẳng: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Mẹ Giang đã lên xe, bà nói vào điện thoại: “Hôm nay mẹ xem dự báo thời tiết thì thấy có mưa đó. Trước khi con đi thì nhớ rút quần áo ngoài ban công vào cho mẹ.”

“Vâng, con biết — A!”

Giang Nha khó tin quay đầu lại nhìn người nào đó, Bạc Kỳ dám hung hăng va chạm côn th*t vào mật huy*t của cô khi cô đang nghe điện thoại, cơ thể cô suýt chút nữa thì rụng rời.

Tên khốn nạn này!

Quả nhiên, mẹ Giang ở đầu dây bên kia lập tức hỏi: “Làm sao vậy, tự nhiên vừa rồi con kêu lên làm gì?”

“Không, không có gì ạ.”

Giang Nha nghiến răng nhìn vẻ mặt vô tội của người nào đó: “Con không cẩn thận nên đá vào chân ghế sofa thôi.”

Mẹ Giang: “Con đó, mắt con để trên đỉnh đầu à? Còn nữa, nhớ mang đầy đủ những món mà mẹ đã chuẩn bị cho con đấy nhé. Lúc nào ăn hết thì gọi điện cho mẹ, mẹ lại gửi lên cho con.”

“Vâng vâng vâng, ưm… Con biết rồi…”

Bạc Kỳ nhấc chân cô lên bắt đầu luận động, mà mẹ Giang vẫn còn đang dong dài ở đầu dây bên kia, Giang Nha thật sự không chịu được nữa.

Cậu bất ngờ rút cả cây côn th*t ra ngoài.

Giang Nha không hiểu tại sao liền cúi xuống nhìn. Cô nhìn thấy một vũng chất lỏng đặc sệt đang chảy ra từ âm đạ* của mình.

Bạc Kỳ đút hai ngón tay vào ngoáy liên hồi, ngón tay cái ấn lên âm vật của cô, xoa nắn, Giang Nha lại “A” một tiếng.

Mẹ Giang vừa định cúp máy, nghe thấy tiếng kêu của cô liền hỏi: “Lại làm sao vậy?”

Giang Nha khóc không ra nước mắt, đuôi mắt đỏ hoe.

Cô kìm lại tiếng thút thít gần như tràn ra, khàn giọng nói: “Con lại đá vào chân ghế sofa.”

Mẹ Giang cạn lời mà cúp máy.

Điện thoại vừa rơi xuống giường, cả người Giang Nha liền bị bế lên. Bạc Kỳ bế cô đi đến bên cửa sổ, để cô dựa lưng vào tường, nâng chân cô lên, mặt đối mặt tiến vào.

“A ha…”

Cậu nhấc một chân cô lên treo trên cánh tay mình. Giang Nha khó chịu mà nhíu mày, đầu v* trước ngực bị cậu mút lấy.

“Đá vào chân ghế sofa, hử?”

Bạc Kỳ buông núm v* cô ra, khi cậu ngẩng đầu, trong đôi mắt đen láy mang theo ý cười: “Rõ ràng là đá vào dương v*t lớn.”

“Câm miệng!”

Khuôn mặt Giang Nha đỏ bừng vì bị dục vọng dày vò, cô tức giận mắng: “Thô tục!”

Dương v*t… Lớn? Nghe cậu nói có thể thấy được người này thật sự không biết hai chữ này đầy ẩn ý như thế nào sao?

“Có gì mà thô tục chứ?”

Bạc Kỳ cắm sâu vào trong vài cái, cắn vành tai cô rồi liếm láp: “Vậy em nói xem, chúng ta bây giờ đang làm gì vậy?”

“A… Anh chậm một chút!”

Bụng dưới của Giang Nha bị cậu đâm vào có chút tê dại, tiếng thở dốc càng thêm trầm trọng, phía dưới co rút ý đồ trả đũa, kẹp cậu chặt hơn một chút.

Bạc Kỳ đối mặt với cô, bắn ra sau khi thâm nhập sâu khoảng hơn một trăm cái vào con đường chật hẹp và trơn trượt kia.

Hai chân Giang Nha vốn đã mềm nhũn, cả người mềm như kẹo bông treo ở trên người cậu.

“Hoan ái.”

Khi Bạc Kỳ bế cô lên, Giang Nha đột nhiên vòng tay qua cổ cậu, cắn vào vành tai cậu rồi nói ra hai chữ này.

“Hả?”

Bạc Kỳ dùng chăn đơn quấn quanh người cô, ôm cô ra ngoài để tắm.

“Nếu chúng ta ở thời cổ đại, có lẽ chúng ta đang chìm đắm trong chuồng heo nhỉ?”

“…”