Một tiếng “Đinh” vang lên, thang máy dừng lại khi đến tầng.
“Ồ, là Tiểu Kỳ với Nha Nha đó sao, mau vào đi, cơm sắp chuẩn bị xong rồi. Hai đứa ngồi đợi một lát.”
Mẹ Bạc vẫn còn đeo tạp dề trên người, mỉm cười đứng ở cửa chào đón bọn họ.
Giang Nha còn có chút ngượng ngùng, sau khi chào hỏi, cô được Bạc Kỳ dẫn tới ngồi xuống ghế sofa.
Ba Bạc hôm nay có một buổi xã giao đột xuất nên không có ở nhà.
Giang Nha ngồi được một lát liền đứng ngồi không yên: “Hay là để em xuống bếp xem có việc gì có thể giúp được không?”
Dì Bạc đang ở trong bếp một mình, hai người họ lại ngồi xem TV trong phòng khách, Giang Nha luôn cảm thấy không ổn cho lắm.
“Không lo lắng nữa sao?”
Bạc Kỳ siết chặt tay cô: “Có muốn anh vào cùng em không?”
Giang Nha vỗ vào tay cậu: “Con mắt nào của anh nhìn thấy em lo lắng hả? Tại sao em phải lo lắng chứ?”
Cô có lo lắng đâu!
…
Dì Bạc rất nhiệt tình, lúc ăn cơm còn liên tục gắp thức ăn cho Giang Nha. Ăn xong còn đưa cho cô một cái hộp, nói là quà gặp mặt.
Giang Nha có biết logo ở trên hộp, là một thương hiệu trang sức đắt tiền.
Mẹ Bạc đã chuẩn bị quà gặp mặt cho Giang Nha từ rất lâu, là một chiếc trâm cài áo bằng đá quý.
Giang Nha từ chối. Cô biết giá của chiếc trâm cài áo này xa xỉ như thế nào, vừa đủ một tháng lương của cô.
Sau đó, mẹ Bạc phải giả vờ tức giận thì Giang Nha mới nhận nó.
Đây là lần đầu tiên Bạc Kỳ đưa bạn gái về nhà ra mắt, mẹ Bạc vui mừng như một đứa trẻ, không kiềm chế được mà khoe với người thân và bạn bè.
Lần đầu tiên sau 23 năm!
Quan trọng hơn, con trai bà thích con gái, cơ thể nó không có vấn đề gì cả!
…
Sau khi trở về từ Tứ Xuyên, Giang Nha phải thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi nước ngoài. Cô đã hoàn thành việc bàn giao công việc nên ban ngày cũng không quá bận rộn.
Bạc Kỳ cũng không bận.
Cậu đã lấy được bằng lái xe, hơn nữa quá trình phát triển trò chơi mà cậu tham gia cũng đã kết thúc, những chuyện sau đó cũng không liên quan gì đến cậu.
Nhưng Bạc Kỳ mấy ngày hôm nay như được tiêm máu gà, bất kể là ngày hay đêm, chỉ cần có cơ hội liền kéo cô làm chuyện đó.
Đôi khi một ngày có thể làm tới bốn, năm lần. Giang Nha không thể chịu nổi cậu nữa.
Ba ngày trước khi xuất ngoại, Giang Nha mơ mơ màng màng cảm thấy có người nào đó đang làm loạn trên người mình vào buổi sáng.
“Đừng làm loạn.”
Cô càu nhàu muốn trở mình ngủ tiếp, nhưng hai chân đã bị tách ra, cô giãy giụa mấy lần cũng đều không thoát được.