Sau khi Bạc Kỳ đến Đế Đô, cậu không phải làm việc bán thời gian thì cũng nghiên cứu thứ gì đó trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, hiếm lắm mới về nhà vài lần.
Bạc Du Du uống một bát canh, đột nhiên hỏi Giang Nha: “Đúng rồi, tuần sau cậu phải tới Giang Thành tham gia hội thảo học thuật gì đó đúng không? Lúc về mang giúp tớ mấy thứ.”
Giang Thành ở gần biển, có rất nhiều loại đồ khô.
Bạc Kỳ thoáng nhíu mày: “Chị Nha Nha đi công tác sao?” “Đúng vậy.”
Giang Nha đã quen với chuyện này. Công việc của các cô chính là như vậy, đôi khi những chuyến công tác cũng chẳng khác gì chuyện thường ngày cả.
Bạc Du Du trêu chọc cậu em trai, lè lưỡi: “Sao vậy, luyến tiếc vì chị Nha Nha của em đi công tác sao?”
Lời này nếu được nói lúc bình thường thì cũng không sao. Nhưng sau hai ngày sống chung với nhau, Giang Nha luôn cảm thấy mấy lời như vậy có chút kỳ quái.
Nói như thể giữa cô và Bạc Kỳ có cái gì đó.
Nào ngờ, Bạc Kỳ lại nghiêm túc đáp lại: “Thật sự luyến tiếc.” “…”
Bạc Du Du bị nghẹn.
……
Giang Nha đi công tác khoảng 3 đến 5 ngày. Sau khi thu dọn xong đồ đạc vào tối hôm trước, Bạc Kỳ ở bên ngoài gõ cửa hỏi cô có muốn ăn khuya không.
Giang Nha nói có. Lúc cô đi ra ngoài, cậu đã đặt bữa ăn khuya lên bàn, là cơm hộp, còn có hai phần cháo đậu xanh nữa.
“Công việc của chị thường xuyên phải đi công tác sao?”
Bạc Kỳ đưa thìa dùng một lần cho Giang Nha, giống như chỉ là thuận miệng hỏi cô như vậy.
“Cũng không đi nhiều lắm. Nhưng tính chất công việc là vậy. Bác sĩ mà, việc học là vô tận.”
Bạc Kỳ đột nhiên mỉm cười, nụ cười có chút ngượng ngùng: “Vậy bác sĩ các chị lúc đi công tác có mang người nhà đi theo không?”
“… Hả?”
Giang Nha nuốt ngụm cháo: “Mang người nhà theo làm gì?” Bạc Kỳ nói: “Hỏi chút thôi mà.”
Bởi vì bay chuyến sớm, Giang Nha dậy lúc 5 rưỡi, cũng không kịp làm bữa sáng cho Bạc Kỳ. Vì vậy, cô để lại cho cậu một cái ghi chú, bảo cậu nhớ xuống bên dưới mua đồ ăn sáng.
Lúc Giang Nha ra ngoài, Bạc Kỳ biết rõ. Cậu đã tỉnh giấc khi cô dậy.
Chàng trai trẻ chỉ mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, đầu tóc hơi bù xù, trông có phần tiều tụy.
Bạc Kỳ giơ tay vuốt lại phần mái rủ xuống trán, liếc mắt nhìn thì thấy tờ giấy ghi chú màu trắng mà Giang Nha đặt ở trên bàn.
[Thời gian hơi gấp, không kịp làm bữa sáng cho em, nhớ xuống nhà kiếm cái gì ăn nhé.]
Nét chữ của cô không hề nguệch ngoạc chút nào, ngược lại, nó đẹp đẽ và nắn nót, giống như con người cô vậy.
Bạc Kỳ dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ ghi chú có hình hoạt hình trên đó, đặt nó dưới chóp mũi thoáng ngửi một chút, sau đó hôn lên đó một cái.
Trên chữ viết của Giang Nha có mùi hương của cô.
……
Thật không may, Giang Nha bị cảm lạnh vào ngày thứ hai của chuyến công tác. Điều hòa của khách sạn mở quá lớn khiến đầu cô nặng trĩu.
Ngày thứ ba của hội thảo kết thúc, các đồng nghiệp trong nhóm bàn bạc đi ăn hải sản. Giang Nha không đi, cô uống thuốc cảm xong định sẽ ngủ một giấc.
Hơn 8 giờ có người gọi điện qua Wechat cho cô.
Giang Nha bị nghẹt mũi, rất khó chịu. Khi cô chạm vào điện thoại, cô thấy đó là một cuộc gọi video, tưởng rằng là Bạc Du Du, ngón tay cô trượt một cái rồi nghe.
“Gì vậy?”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, một giọng nam ấm đột nhiên vang lên: “Chị bị cảm à?”
“…”
Giang Nha đang mặc đồ ngủ, thậm chí còn không mặc áo lót. Cô nằm trên giường mà không để ý tới hình tượng chút nào.
Trong lòng cô kêu lên một tiếng “Đậu mé”, vô thức mở to hai mắt nhìn điện thoại.
Tên người gọi tới không phải Bạc Du Du mà là Bạc Kỳ, em trai của Bạc Du Du!
Thật bất cẩn!
Giang Nha vội bò dậy, điều chỉnh lại điện thoại một chút, chỉ để người ở bên kia nhìn thấy đầu của mình.
“Hả? À, chỉ là cảm nhẹ thôi.”
Giang Nha liếc nhìn đồng hồ: “Sao lại gọi cho chị vào giờ này vậy, có chuyện gì sao?”
Bên kia lại im lặng. Lúc sau, giọng nói của Bạc Kỳ không được vui vẻ cho lắm: “Không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho chị sao?”
Trên khuôn mặt tuấn tú và sạch sẽ kia còn có chút tủi thân.