Giang Nha đợi mấy phút đồng hồ cũng không thấy cậu đi ra, sau đó có lẽ là do thuốc hạ sốt phát huy tác dụng, cô ôm chăn bông mơ màng chìm vào giấc ngủ.
……
Sáng sớm hôm sau, mọi người đều phải đi về.
Một nữ bác sĩ đồng nghiệp đến gõ cửa phòng Giang Nha, nhưng người ra mở cửa lại là một chàng trai trẻ đẹp trai.
Nữ bác sĩ: “…”
Bạc Kỳ lịch sự nói với đối phương rằng Giang Nha còn chưa dậy, đêm qua Giang Nha bị sốt, bọn họ sẽ đến sân bay sau.
Nữ bác sĩ: “… Xin hỏi cậu là?”
Mới sáng sớm, một chàng trai trẻ đẹp trai đột nhiên xuất hiện trong phòng Giang Nha, khó có thể không làm người khác hiểu lầm.
“Em trai của tôi.”
Vừa rồi khi nữ bác sĩ kia gõ cửa, Giang Nha đã tỉnh lại. Cô vội vàng mặc quần áo vào, cố nén sự xấu hổ mà cười nói với đồng nghiệp: “Đêm qua nó tình cờ tới đây, cố tình ở lại chăm sóc cho tôi.”
“Thì ra là em trai sao.”
Nữ bác sĩ kia có chút thất vọng. Chàng trai đẹp trai như vậy, cô ấy còn tưởng rằng đây là bạn trai của bác sĩ Giang chứ.
Cửa đóng lại.
Bạc Kỳ khoanh tay, nghiêng đầu nhìn mái tóc xù như tổ quạ của Giang Nha: “Em là em trai chị sao?”
Giang Nha nói: “Em là em trai chị.”
Sau đó, cô dùng tay vuốt lại tóc mấy cái trong sự bực dọc, lẩm bẩm trong miệng: “Đứa trẻ nhỏ.”
Giang Nha đã hết sốt, mũi cũng không còn bị tắc nữa. Đêm hôm qua hạ sốt nên cô ra rất nhiều mồ hôi, hiện tại cơ thể rất nhớp nháp.
Cô vào phòng tắm để tắm, còn Bạc Kỳ gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng của khách sạn nhờ bọn họ chuẩn bị bữa sáng.
Hơn 10 phút sau, Giang Nha hét lên qua tấm cửa kính mờ của phòng tắm: “Tiểu Kỳ, em có thể lấy cho chị một bộ quần áo được không, chị để trong vali ý.”
Có thể là vừa mới hạ sốt, đầu óc Giang Nha vẫn còn mơ hồ, lúc đi tắm còn quên mang theo quần áo.
Bạc Kỳ đáp lại, sau đó mở vali của cô đang dựng ở trong góc tường.
Bởi vì chỉ đi công tác mấy ngày nên Giang Nha không mang nhiều quần áo lắm. Quần áo với đồ lót đều được sắp xếp gọn gàng ở hai bên vali.
“…”
Bạc Kỳ nhìn chiếc quần lót mỏng màu trắng được gấp lại đặt ở bên trên, vành tai đỏ bừng.
Cậu tùy tiện cầm lấy một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, sau đó kẹp đồ lót vào giữa áo sơ mi và quần dài rồi đưa cho Giang Nha.
“Này.”
Giang Nha đang đứng ở sau cánh cửa, có thể cô không nhận ra, cánh cửa kính mờ này có thể thoáng nhìn thấy một vài thứ ở bên trong.
Bạc Kỳ cảm thấy hơi nóng.
Cửa mở ra, một bàn tay thò ra từ bên trong, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh. Bạc Kỳ đưa tất cả quần áo cho cô, rồi xoay người đi rót nước.
Cậu uống hai cốc nước lớn mới giải tỏa được cơn khô nóng vừa bốc lên trong người.
……
Lúc trở về thành phố A thì đã là giữa trưa. Đúng lúc này Bạc Kỳ nhận được một cuộc điện thoại, công việc xảy ra chút chuyện cần cậu phải tới đó một chuyến nên cậu đã trực tiếp xuất phát từ sân bay.
Giang Nha tự ăn trưa ở bên ngoài một mình, về đến nhà liền lăn ra ngủ.
Mấy lần trước cô đi công tác về đều dồi dào sinh khí, lần này không biết xui xẻo thế nào, vừa mới đi công tác được vài ngày thì cảm mạo phát sốt, lúc về thì mệt muốn chết.
Giang Nha ngủ một giấc đến tận tối. Hôm nay Bạc Du Du tan làm sớm, cô ấy gọi điện hẹn cô cùng nhau đi ăn cơm, ở ngay quán vịt nướng bên dưới.
“Thật ra, tớ có chuyện này muốn nhờ cậu giúp.”
Bạc Du Du gắp cho Giang Nha một cái chân vịt: “Giống như mẹ tớ nói, tớ cũng cảm thấy em trai tớ có vấn đề về phương diện kia.”
“Khụ!”
Giang Nha bị sặc, hoảng sợ nhìn Bạc Du Du: “Cái gì mà ‘có vấn đề về phương diện kia’ cơ?”
Bạc Du Du lắc lắc tay, nhấp một ngụm bia lạnh: “Cậu là bác sĩ nam khoa, chẳng lẽ không hiểu vấn đề này sao? Không hợp lý chút nào.”
“…” Cái chân vịt mà Giang Nha vừa gắp rơi vào trong bát.
Bạc Du Du tiến lại gần, nói: “Chính là thế này, mẹ tớ nghĩ rằng từ nhỏ đến lớn ngoại trừ hai chúng ta ra thì Bạc Kỳ không có quan hệ tốt với bạn nữ nào cả. Hơn nữa, nó đã 23 tuổi rồi mà vẫn còn là xử nam, mẹ tớ nghĩ có thể nó có lý do gì đó khó nói, chẳng hạn như không thể cương được hoặc là gì gì đó.”
Dì Bạc trong 20 năm qua, ngày nào cũng nghĩ như vậy.
Giang Nha nói: “Nói như vậy là có ý gì? Chung quy lại là hơn 20 tuổi rồi vẫn là xử nam nên người ta có nỗi niềm khó nói sao?”
“Haizz, thật ra tình hình của Bạc Kỳ có hơi khác.”
Bạc Du Du: “Cậu nhìn xem, từ nhỏ đến lớn số con gái thổ lộ với nó không ít, nó có rung động đâu?”
Giang Nha lắc đầu: “Có thể là nó không thích kiểu con gái như vậy?”
Bạc Du Du vỗ tay một cái: “Thực ra tớ nghĩ như này.” Cô ấy chớp chớp mắt đầy bí ẩn: “Có thể Bạc Kỳ thích đàn ông.”
“Khụ!”
Giang Nha lại bị sặc, cô vội vàng uống nửa lon bia lạnh: “Không thể nào, sao Bạc Kỳ có thể…”
Thích đàn ông chứ?
“Không phải bây giờ hai người đang sống chung với nhau sao? Ý của mẹ tớ là, cậu là bác sĩ nam khoa, cho nên muốn nhờ cậu giúp đỡ, thử tìm hiểu một chút xem, rốt cuộc cơ thể Bạc Kỳ có vấn đề hay xu hướng tính dục của nó có vấn đề.”
Giang Nha trừng mắt: “Chuyện này tớ có thể thử như thế nào chứ?!” “Người chị em của tớ, dựa vào cậu đó.”
Bạc Du Du không quan tâm, lại gắp cho cô thêm một cái chân vịt nữa: “Cậu cũng biết tim của mẹ tớ rất mạnh mà. Nếu Bạc Kỳ thích đàn ông thật, nó có dẫn bạn trai về mẹ tớ cũng có thể chấp nhận được.”