Chọn Cây Làm Tổ

Chương 17: Ngoại truyện 3



Ngoại truyện 3: Ngoại truyện xuất bản 1

Năm đầu tiên

Lúc Tần Hành tốt nghiệp đại học, anh trắng tay và nghèo khó. Anh gia hạn hợp đồng thuê nhà của Giang Dữ Miên tận một năm, sau đó chẳng còn đồng nào trong tay.

Kỳ Dương lôi kéo anh mở công ty vì thích một trò chơi mà anh đang viết dở hồi đại học. Hai người tìm vài lập trình viên, ngày đêm mở một công ty lập trình.

Tần Hành phải chạy chương trình cho trò chơi nên bận rộn mỗi ngày.

Anh cũng chẳng muốn ngừng lại, chỉ hi vọng lúc mình mệt rã rời trở về căn hộ kia thì có Giang Dữ Miên ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, phàn nàn rằng anh về muộn quá.

Nhưng về nhà cũng chẳng có Giang Dữ Miên.

Lúc này Giang Dữ Miên vừa tới Thụy Sĩ, ăn không quen, nói không thạo. Cậu phải tìm một giáo viên ngôn ngữ rất đắt.

Nhớ Tần Hành quá.

Năm thứ hai.

Trò chơi đã lên sóng và nhận được lời khen lũ lượt. Tần Hành lấy chỗ tiền thuộc về mình để mua lại căn hộ đang thuê kia. Đây là tài sản đầu tiên của cuộc đời anh.

Anh bắt đầu bén rễ ở thành phố S, nhưng Giang Dữ Miên thì không biết đang lang thang nơi nào.

Tần Hành cảm thấy, chỉ cần Giang Dữ Miên không ở cùng mình thì có thể gọi là đi lang thang.

Bởi vì Giang Dữ Miên nên bị anh nắm trong lòng bàn tay, nên ở lại cạnh anh.

Giang Dữ Miên đi học đại học. Cậu không muốn có quá nhiều tiếp xúc với người khác nên đã đăng ký học một ngành kỳ lạ: Thư viện.

Nhưng khi bắt đầu đi học, Giang Dữ Miên phát hiện ra là những mối quan hệ không liên quan gì đến tương tác xã hội.

Trong trường không có nhiều người Trung Quốc, không có thứ gọi là lục đục nội bộ trong truyền thuyết. Mọi người rất tốt và hòa thuận với nhau, có chuyện gì cũng không xảy ra với Giang Dữ Miên. Dần dần, Giang Dữ Miên học được cách giao tiếp với người khác.

Cũng có những người đối xử không tốt với Giang Dữ Miên, nhưng những người đó không phát triển được một mối quan hệ sâu sắc hơn với cậu.

Giang Dữ Miên cảm thấy rằng nếu cậu muốn sống một mình rồi chết đi, có lẽ cậu nên nuôi một con mèo.

Năm thứ ba.

Sau khi bán trò chơi với một giá hời, Tần Hành dốc sạch tiền tiết kiệm ra mua một mảnh đất.

Sau khi công ty đã hoạt động trơn tru, Tần Hành còn bận rộn hơn. Logo mới của công ty rất ấn tượng, đây là điều làm anh hài lòng nhất năm nay.

Tần Hành tin nhờ một văn phòng tín dụng*, nhờ bên kia kiểm tra thông tin của Giang Dữ Miên.

*秦衡托 Văn phòng điều tra tín dụng: chắc là tìm thông tin thông qua giao dịch thẻ ngân hàng.

Văn phòng tín dụng kia phải kiểm tra đến hai tháng mới đưa bản báo cáo cho anh. Trong đó liệt kê các hoạt động của Giang Dữ Miên, từ khi cậu cất cánh từ sân bay thủ đô đến khi chuyển tiếp ở Dubai, sau đó không có tin tức gì nữa.

Sếp của văn phòng tín dụng kia gọi điện cho Tần Hành, nói rằng, nếu anh liên lạc sớm hơn chút thì họ còn có thể tìm ra thêm một chút thông tin nữa.

Tần Hành nhận thông tin trên tay, gửi nốt chỗ tiền còn lại rồi quay về căn hộ nhỏ của mình. Đồ ngủ của Giang Dữ Miên được chồng gọn gàng trong tủ, Tần Hành chẳng dám đụng vào.

Ga giường và quần áo đã chẳng còn mùi hương của Giang Dữ Miên nữa, vì cậu đã rời khỏi đây ba năm rồi.

Năm hai đại học, Giang Dữ Miên ngã cầu thang trẹo chân, đi phải chống nạng. Cậu nhảy tới nhảy lui, ước rằng Tần Hành đang ở bên mình.

Cậu nghĩ rằng nếu mình cứ mặt dày dính lấy Tần Hành thì anh sẽ bế cậu lên cầu thang.

Đưa cậu đi học, đưa cậu đến khu vui chơi, đưa cậu đi xem concert.

Không biết Tần Hành có kết bạn mới ở Mỹ hay không, giống như cậu cũng có bạn mới vậy. Giang Dữ Miên nghĩ rằng có lẽ họ sẽ vậy, sẽ yêu đương và đang trong quá trình bàn chuyện cưới xin.

Nên cậu lại càng nhớ Tần Hành hơn.

Năm thứ tư.

Sự nghiệp của Tần Hành phát triển thuận lợi, còn tình cảm của anh thì cực kì cằn cỗi.

Anh dành tất cả thời gian cho công việc, Kỳ Dương khuyên anh đừng làm vất vả quá, làm sao kiếm được hết tiền. Bắt đầu từ mấy năm trước Tần Hành đã không còn cười nữa, Kỳ Dương cũng đoán này đoán kia, nhưng hắn không dám nói nhiều.

Tần Hành mua một chiếc xe SUV, vừa đủ rộng để chở anh và Giang Dữ Miên.

Sau khi bản thảo của vòng đu quay được đưa ra, Tần Hành sửa đi sửa lại nhiều lần, cuối cùng cũng ra được gần giống với với cái ở công viên của thành phố, chỉ là thêm vào rất nhiều đèn.

Giang Dữ Miên rất thích ngành học của cậu, cậu nghĩ học Thư viện rất hợp với người như mình và nghiêm túc suy nghĩ về việc xin làm nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp. Nước Mỹ là lựa chọn đầu tiên của cậu, vì đây là nơi có môi trường học tập rất mạnh, đất đai rộng rãi, nguồn tài nguyên phong phú, nền kinh tế phát triển, còn có rất nhiều thư viện, mà ở đây cũng có cả Tần Hành nữa.

Năm nay, Giang Dữ Miên đổi quốc tịch và không về quê nữa.

Năm thứ năm.

Vòng đu quay của Tần Hành đã bắt đầu khởi công, anh rất quan tâm đến chuyện này.

Chiếc đu quay này rất lớn. Mỗi ngày kéo rèm ra, Tần Hành đều có thể thấy được mảnh đất và dự án của mình. Trong tương lai, khi vòng đu quay chọc trời xây xong, nó sẽ trở thành một phần xinh đẹp của cảnh ban đêm.

Nếu Giang Dữ Miên quay lại căn hộ nhỏ, quay lại thành phố S này, nếu thích cậu có thể lên đó ngồi, chẳng cần phải nắm tay anh co ro trong gió lạnh nữa.

Mặc dù như vậy thì chả vui gì nữa.

Giang Dữ Miên đã đăng ký một trường tốt và chuẩn bị đi.

Cậu đã tưởng tượng hàng trăm lần, giả như mình tình cờ gặp được Tần Hành thì cậu phải nói gì, sau đó lại phủ nhận từng cái một.

Năm thứ sáu.

Công ty của Tần Hành được lên danh sách ở Hồng Kông, anh và Kỳ Dương đến Sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông để rung chuông.

Ánh hào quang đuổi theo anh, các phóng viên rất thích khuôn mặt đẹp trai và lý lịch truyền kỳ của anh. Đây là một thời khắc đỉnh cao của cuộc đời, khi danh tiếng và hào quang đều nằm trong túi anh. Giọng của Kỳ Dương run rẩy vì kích động còn Tần Hành chỉ đứng lặng thinh.

Lúc uống rượu chúc mừng buổi tối, Kỳ Dương hỏi rằng anh còn điều gì muốn mà không được nữa không, sao trông lại sầu não vậy. Tần Hành không nói gì, anh đang nghĩ về Giang Dữ Miên.

Nước Mỹ có môi trường học hành rất mạnh, đất đai rộng rãi, nguồn tài nguyên phong phú, nền kinh tế phát triển, còn có rất nhiều thư viện, chỉ thiếu Tần Hành thôi.

Những năm gần đây Giang Dữ Miên không còn khó chịu nữa, nhưng khả năng giao tiếp với xã hội nghèo nàn của cậu dường như đã là khiếm khuyết bẩm sinh. Cậu nghe ngóng nhiều nơi cũng không có một học bá cao lớn họ Tần. Giang Dữ Miên nghi ngờ rằng đó là vì vòng xã giao của cậu quá nhỏ thôi, chứ Tần Hành nhất định đang ở đây.

Mãi cho đến một ngày cậu đi siêu thị Trung Quốc mua sắm, TV đang chiếu về Hồng Kông hồi trước. Giang Dữ Miên đứng lại xem một lúc. Cậu không hiểu tiếng Quảng lắm nên phải xem phần dịch tiếng Anh bên dưới. Khi đến bản tin kinh tế, cậu thấy Tần Hành.

Năm thứ bảy.

Người làm kinh tế bình thường như Tần Hành cũng hay được giới thiệu, anh đẩy Kỳ Dương ra chịu trận. Kỳ Dương đáng thương, hắn thà đi công tác còn hơn đi xem mặt.

Nhiều người nói rằng Tần Hành nên đổi xe thôi, nhưng anh lờ đi.

Sau khi hoàn thành khóa luận tốt nghiệp, Giang Dữ Miên đã sẵn sàng quay lại Trung Quốc.

Gần đây Mã Úy cứ xin xỏ tiền của cậu. Cậu tìm người theo dõi Mã Úy, phát hiện ra bà ta đang nuôi một tiểu bạch kiểm, tên này đang lừa tiền bà ta. Thế nên cậu gửi cho Mã Úy một số tiền, cùng lúc đó cũng gửi tất cả những bằng chứng đi quá giới hạn kia cho Mã Úy xem.

Gần đây Mã Úy già rất nhanh, tiêm đến nghiện rồi. Giang Dữ Miên rất muốn đánh người để nói cho rõ, nhưng tiếc là không nói nổi.

Cậu tìm việc trên mạng, đột nhiên tìm thấy một cái ở Lịch Thành.

Năm thứ tám.

Gần nghỉ Tết, Tần Hành đột nhiên quyết định quay trở lại Lịch Thành

Trước khi đi, anh dọn nhà, tìm thấy một mảnh giấy vàng nhỏ dưới sofa.

Điểm toán của Giang Dữ Miên rất thê thảm, cậu không vượt quá nổi 100 điểm ở năm cuối cấp 3. Tần Hành làm phẳng tờ giấy, đặt nó vào trong một cuốn từ điển dày.

Giang Dữ Miên để lại rất nhiều thứ, nhưng chính cậu lại không ở đây.

Giang Dữ Miên quay lại Trung Quốc, tìm được một công việc ở thư viện Lịch Thành. Công việc từ 9 giờ đến 5 giờ, cậu mua một cái giá leo cho mèo trên mạng. Sau khi hào hứng lắp xong, cậu quyết định nuôi một con mèo.

Năm thứ chín.

Một ngày nào đó tháng 12, lúc Tần Hành trở về nhà, Giang Dữ Miên đang xem TV cùng với Tiểu Hoa đang được ôm trong tay.

Gần đây cậu rất ghiền xem phim tài liệu, đang xem một bộ nói về chim cánh cụt vua. Nghe thấy Tần Hành quay về, cậu bấm dừng lại rồi chạy ra đón anh với Tiểu Hoa trên tay.

"Tối nay em định làm gì?" Tần Hành hôn trán Giang Dữ Miên, hỏi cậu.

Giang Dữ Miên lắc đầu, nói chẳng làm gì cả. Tần Hành nói: "Khu vui chơi ở vùng ngoại ô gần đây đã được sửa lại, mới mở cửa. Em có muốn đi không?"

"Có đông người không?" Giang Dữ Miên đang xem dở bộ phim. Cậu nhìn qua cửa sổ, chần chừ nghĩ về trải nghiệm xếp hàng ở công viên giải trí nhiều năm về trước.

Tần Hành siết mặt Giang Dữ Miên: "Em không muốn đi à?"

Giang Dữ Miên nghĩ mất một lúc, chạy đi đặt Tiểu Hoa lên giá leo mèo rồi lên gác mặc một cái áo khoác vừa dày vừa dài, sau đó chạy xuống lôi kéo Tần Hành, nói: "Đi thôi."

Tần Hành dở khóc dở cười: "Anh không được thay quần áo hả?"

"Được rồi, anh thay nhanh lên." Giang Dữ Miên hối thúc anh.

Tần Hành đổi từ âu phục sang quần áo bình thường trông trẻ hơn. Giang Dữ Miên lên xe, nhìn anh rồi khen: "Hôm nay trông anh có vẻ sẽ hòa nhập được với khu vui chơi đó."

Nói xong cậu cười khúc khích, Tần Hành chỉ biết thở dài. Anh cảm nhận được Giang Dữ Miên đang rất hào hứng nên cũng không so đo với cậu, xoa cái đầu tóc xoăn của cậu.

Giang Dữ Miên cũng tự kéo tóc mình rồi hỏi Tần Hành: "Tóc em dài quá rồi nhỉ?"

Ngay lúc Tần Hành định đáp thì cậu đã tự hỏi tự trả lời: "Mai em sẽ đi cắt tóc."

"Được đi chơi hạnh phúc thế cơ à?" Tần Hành chỉnh âm lượng thấp xuống rồi hỏi cậu. Sau 6 giờ thì bên ngoài rất tối.

Giang Dữ Miên gật đầu, quay sang nhìn anh nói: "Em muốn mua cái mũ cá mập khác."

"Cái kia đâu?" Tần Hành hỏi.

Giang Dữ Miên ngừng lại một chút: "Lúc em đi từ Thụy Sĩ sang Mỹ đã mất một va li hành lý, sau đó không tìm được nữa."

"Chưa chắc bây giờ người ta đã bán đâu." Tần Hành nói: "Không có thì thôi, mua mèo con hay thỏ con nhé."

Giang Dữ Miên lờ anh đi, vặn ngón tay nói: "Em phải xem đã."

Có rất nhiều người ở công viên giải trí. Vào buổi tối, không có mặt trời, gió thì vừa mạnh vừa lạnh. Giang Dữ Miên mặc áo lông, chỉ đạo Tần Hành quấn khăn cho cậu, chỉ chừa lại có mỗi đôi mắt.

Tần Hành quấn xong thì nói trông Giang Dữ Miên giống con sâu bướm. Giang Dữ Miên chả nghe thấy gì cả. Cậu trừng mắt, buồn bực hỏi: "Anh nói cái gì đấy?"

Có mấy cô gái nhỏ đứng bên cạnh* cười cậu nhưng cậu không nhìn thấy.

*边上有几个小姑娘年幸存他笑他都看不到 Đoạn này hơi chém, xin các bạn đi qua khai sáng cho tôi câu này nghĩa là gì.

Ban đầu Tần Hành muốn đưa cậu đi chơi tàu lượn siêu tốc hoặc là trò rơi tự do, nhưng cậu từ chối. Cậu nói rằng hai cái trò vô nghĩa đó chỉ dành cho trẻ con chơi.

Tần Hành quay đầu lại cười cậu. Giang Dữ Miên nắm lấy cái túi đứng tại chỗ, tự bào chữa trong giận dữ: "Không đúng à?"

"Đúng, Miên Miên nói gì cũng phải." Tần Hành quấn chặt cậu lại một lần nữa, nói: "Tối nay chúng ta chỉ đi vòng đu quay thôi sao?"

"Cái xe chạy xuyên qua hầm* kia cũng hay đấy." Giang Dữ Miên nói, chỉ một trò chả thú vị tí nào.

*采矿车: Ai biết trò gì lại cứu tôi mới ạ, không thì cứ để vậy thui nhé.

Tần Hành gật đầu nói: "Ừm, cũng không tệ."

Cái xe chạy xuyên qua hầm kia chả vui vẻ tí nào, không hào hứng, không lãng mạn. Hàng người xếp ở chỗ đó ít hơn những chỗ khác nên họ lên cái xe này đầu tiên. Sau khi đi xuyên qua núi một lúc, lúc đó là 8 giờ tối, Giang Dữ Miên tuyên bố: "Đi vòng đu quay thôi, sau đó ra cửa hàng rồi chúng ta có thể về."

Cậu giả vờ rằng mình là nóc nhà, mà Tần Hành chỉ có thể nghe theo.

Hàng người xếp hàng chơi đu quay cũng không dài lắm. Sau hơn nửa giờ xếp hàng, cuối cùng họ cũng lên được. Lúc cabin 4 người mở ra, đối diện họ có một cặp đôi khác.

Sau khi Giang Dữ Miên vào cabin, cậu cởi hết khăn mũ, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn xung quanh.

Chàng trai với cô gái ngồi đối diện nhìn Giang Dữ Miên một vài giây sau đó nhỏ giọng trao đổi với nhau mấy câu. Cô gái hỏi Giang Dữ Miên: "Xin phép hỏi thầy có phải là thầy Giang không ạ?"

Giang Dữ Miên bật ra một tiếng "A" rồi không biết phải trả lời ra sao. Tần Hành cười rồi nói thay cậu: "Chắc là vậy rồi, em ấy làm ở thư viện S."

Cô gái kia nói họ là sinh viên đại học S. Trên forum trường có bài post về Giang Dữ Miên, bàn luận rất nhiều trang. Họ nhận ra cậu ngay khi cậu tháo khăn.

Giang Dữ Miên giật cả mình, hỏi họ xem cái kia là thế nào.

Hai sinh viên kia không nói được nên cậu quyết định mấy ngày nữa sẽ tự tìm hiểu.

Sau khi xuống khỏi vòng đu quay, Giang Dữ Miên kéo Tần Hành sang bên cạnh, nói: "Không vui lắm, lần sau em muốn đi cái công ty anh xây cơ."

Sau đó họ đi về hướng con phố có cửa hàng.

Mọi thứ trong cửa hàng vẫn vậy. Sau khi vào, Tần Hành nhìn thấy một cái mũ có tai mèo, anh đội lên đầu Giang Dữ Miên, tránh che mắt cậu. Giang Dữ Miên tháo ra, nhìn anh rồi nhỏ giọng phàn nàn: "Đừng tự tiện đội lên cho em."

Tần Hành cảm thấy rất thỏa mãn nên tự ý cầm nó trong tay. Giang Dữ Miên tìm thấy mũ cá mập cách đó không quá xa, cậu đưa nó cho Tần Hành: "Em muốn cái này, không muốn con mèo."

"Anh có mua cho em đâu." Tần Hành trêu cậu: "Anh không được mua cho Tiểu Hoa à?"

Trong khi Giang Dữ Miên nhìn xung quanh, đang không biết phải làm thế nào mới có thể khiến Tần Hành bỏ cái suy nghĩ đó đi thì anh đã mua xong rồi. Giang Dữ Miên nhìn anh cầm cái túi đi từ quầy thanh toán tới, mặc quần áo bình thường vẫn nổi bật vô cùng. Cậu cảm thấy mình yêu Tần Hành nhiều quá đi mất.

Giang Dữ Miên nhìn Tần Hành bước từng bước một sang rồi nắm tay cậu. Cậu nắm chặt tay Tần Hành suốt đường đi, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng và ỷ lại.

Chín năm đã trôi qua, Giang Dữ Miên đã thay đổi từ một cậu bé nhát gan thành một chàng trai trẻ có thể tự sống độc lập. Mà Tần Hành cũng chuyển từ một sinh viên phải làm việc đến một doanh nhân thành công. Thế nhưng cảm giác đi cùng nhau vẫn khiến nhịp tim họ tăng lên.

Dường như có một cái gì đó vẽ một vòng tròn tách biệt mọi thứ xung quanh họ. Đám đông ồn ào đã biến mất, chỉ có thể nghe thấy được hơi thở của người đối diện, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của người kia. Tần Hành lặng lẽ dẫn cậu ra khỏi khu vui chơi.

Nhịp tim của Giang Dữ Miên vẫn rất nhanh, cậu đột nhiên ngừng nói, kéo Tần Hành quay lại xe.

Tần Hành không đi đường chính mà lái đến một chỗ rất xa, dừng xe lại, hạ ghế ngồi của Giang Dữ Miên rồi đè cậu xuống.

Giang Dữ Miên giật mình, hỏi anh định làm gì.

"Giang Dữ Miên." Tần Hành nói: "Em không còn nhỏ nữa đâu, về sau đừng làm cái mặt này ở nơi công cộng nữa."

Ánh mắt Giang Dữ Miên còn bối rối hơn: "Cái gì cơ?"

Tần Hành ấn đầu Giang Dữ Miên, ép cậu phải hôn anh. Hơi thở của cậu quẩn quanh khắp ô tô, quơ tay ra là chạm được.

Năm thứ chín, phải làm lại những chuyện muốn làm nhưng chưa làm một lần, mới có thể hoàn hảo tiếp tục từ điểm dừng, ôm hôn người yêu, biểu đạt yêu thương.