"Hai người cộng lại đã quá năm mươi tuổi, anh phải vứt bỏ bảo bối mới khiến cho cậu quay về..."
Tần Hành không cho rằng mình là một người không quả quyết. Nhưng trong phương diện ở chung với Giang Dữ Miên, anh quả thật lại không quả quyết được... Ít nhất chuyện anh nghĩ và chuyện anh làm được là hai con đường khác nhau. Chuyện anh nghĩ là phải từ từ xa lánh Giang Dữ Miên, để cậu đừng ỷ lại mình như vậy, hiện thực lại là Giang Dữ Miên bảo anh làm cái gì anh liền làm cái đó.
Mỗi tuần mấy lần, anh vẫn chạy sang căn phòng Giang Dữ Miên thuê như cũ. Gần đây Giang Dữ Miên rất có hứng thú với tiếng Anh, còn đăng kí lớp TOEFL và SAT với lớp trưởng Phạm của cậu, hai ngày cuối tuần đều phải đi học, tiếp qua trận, ban đêm cũng phải đi.
Một buổi tối nọ, Tần Hành vừa vào cửa, chỉ thấy Giang Dữ Miên đang ngồi dưới đất sắp xếp tài liệu mà cơ sở giáo dục phát cho cậu, hỏi cậu bày ra làm gì thế.
Giang Dữ Miên vừa nói chuyện, Tần Hành đã cảm thấy hơi khó chịu, chua chua hỏi cậu: "Không phải lớp trưởng đó của em muốn thi đại học S à?"
"Cậu ấy nói bố mẹ cậu ấy vốn muốn cậu ấy đi Mỹ du học." Giang Dữ Miên phân loại tài liệu giảng dạy xong, không ngẩng đầu lên nói.
"Thật à?" Tần Hành căn bản không tin, anh lại hỏi Giang Dữ Miên: "Vậy tại sao em cũng muốn đi?"
Giang Dữ Miên cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn anh một cái. Cậu nhớ đến câu từ chối ngày đó của Tần Hành, há to miệng, muốn nói lại thôi, một lát sau mới nói tiếp: "Không tại sao cả."
Tâm trạng của Tần Hành lập tức trở nên khá hơn, lại mang theo vài phần giật mình mà không giải thích được. Anh giúp Giang Dữ Miên để sách lên giá sách, nói: "Phải học ngôn ngữ, nhưng môn khác cũng không được lơ là."
Nghe Tần Hành nói lập lờ nước đôi, Giang Dữ Miên cũng không vui lắm. Cậu gật nhẹ đầu, đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, lấy sách giáo khoa ra. Giang Dữ Miên dần dần suy nghĩ được rõ ràng hơn, Tần Hành sẽ không cam kết với cậu chuyện gì. Nếu cậu muốn ở cùng Tần Hành không xa rời nhau thì chỉ có thể đuổi theo anh chạy.
Tháng tư đến rất nhanh, thành tích thi tháng lần đầu của Giang Dữ Miên tiến bộ rất lớn, còn được phần thưởng học hành tiến bộ của trường. Ngày phát phiếu điểm đúng lúc là sinh nhật của Tần Hành.
Giang Dữ Miên lén xem thẻ căn cước của Tần Hành rồi đếm ngón tay chờ đến ngày này. Dưới vẻ mặt muốn nói lại thôi của Phạm Dịch, cậu bỏ lớp TOEFL buổi trưa, chạy đi mua quà cho Tần Hành. Sau đó, cậu ăn cơm tối đơn giản tại một cửa hàng rồi mới đi tới khuôn viên trường đại học S ở ngoại thành.
Đi vào trong khuôn viên trường đại học S, sinh viên đeo ba lô đang đi tới đi lui trên đường cây râm mát. Giang Dữ Miên ngừng chân trong chốc lát, mới nhớ ra rằng cậu vẫn chưa nói với Tần Hành. Cậu gọi điện thoại cho Tần Hành, lần đầu tiên không có người nhận, lần thứ hai Tần Hành nhận, âm thanh đầu bên kia rất ồn ào.
Giọng của Tần Hành cũng lớn hơn bình thường một chút, anh hỏi: "Dữ Miên? Có chuyện gì à?"
Giang Dữ Miên đứng dưới đèn đường, nhìn côn trùng nhỏ bay phía trên lùm cây. Cậu trù trừ một chút rồi mới hỏi: "Anh đang làm gì đấy?"
"Anh đang đi ăn." Tần Hành đã đi đến một nơi yên tĩnh hơn chút: "Với bạn học."
"Vậy khi nào anh về trường học?" Giang Dữ Miên lại hỏi anh.
"Không biết, chắc là không về đâu." Tần Hành nói, hình như ở đầu bên đó có người gọi anh. Tần Hành bảo đối phương đợi một chút, hỏi Giang Dữ Miên: "Sao thế?"
Giang Dữ Miên đá đá khóm cây, nói: "Không có chuyện gì, em hỏi chút thôi."
"Ừm, vậy anh cúp máy nhé?" Tần Hành nói.
"Đợi chút." Giang Dữ Miên sợ Tần Hành cúp máy thật, vội vàng gọi anh. Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua túi đồ được gói lại đẹp đẽ trong tay, nghiêm túc nói với Tần Hành: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Tần Hành ở đầu bên kia cũng sững sờ một chút, sau mới cười cảm ơn Giang Dữ Miên.
Giang Dữ Miên cúp điện thoại, chưa tặng được quà, cũng không muốn về nhà, đành phải đi dạo không có mục đích bên trong đại học S. Có câu lạc bộ tổ chức hoạt động công ích ở ven đường, cậu đi qua một con đường mà cầm mấy tờ rơi trong tay, còn đóng góp mấy trăm tệ. Tần Hành là một phần lớn trong cuộc sống của cậu, nhưng cậu lại chỉ là một phần nhỏ nhất trong cuộc sống của Tần Hành. Tần Hành sẽ không muốn đón sinh nhật với cậu. Anh có nhiều người ở bên cạnh và chúc mừng như vậy, không hề giống với Giang Dữ Miên.
Giang Dữ Miên đi một lát, đột nhiên không tìm được đường. Cậu đi bên cạnh một khu rừng nhân tạo vô cùng vắng vẻ, trước sau đều không nhìn thấy người, đèn đường cách nhau rất xa, nếu đi về phía trước nữa thì không có đường. Đột nhiên trong rừng truyền tới tiếng rì rầm, Giang Dữ Miên sợ hãi lui ra sau một bước, xoay người sang chỗ khác, sau lưng lại đột nhiên truyền đến một câu rên rỉ.
Một giọng nam không nhịn nổi mà kêu một tiếng, nói: "Anh nhẹ chút."
"Vậy em cũng đừng kẹp chặt như thế." Một giọng nam khác thấp hơn nhiều nói. Sau đó là âm thanh da thịt va chạm nhau, còn có tiếng kêu bị đè xuống thật thấp. Giang Dữ Miên đi đứng cũng không như ý mình, bị người ở trong rừng dọa cho chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Cậu đã hiểu, đây là hai người con trai đang ở với nhau. Giang Dữ Miên vất vả cất bước đi về phía trước. Đi được một lát, cậu bắt đầu chạy, túi mua hàng đung đưa ở trên người làm cậu hơi đau, nhưng cậu đã không để ý đến những thứ đó nữa.
Không biết đã chạy bao lâu, Giang Dữ Miên mới thở hổn hển dừng lại. Cậu chạy dọc theo rừng nhân tạo thật lâu vẫn tìm không ra đường trở về, lại không dám đi xuyên qua khu rừng, sợ đụng phải chuyện gì khác li kì hơn.
Dựa vào đèn đường nghỉ ngơi một lát, cuối cùng Giang Dữ Miên vẫn lấy điện thoại di động ra, phát hiện trên điện thoại di động có tin nhắn hỏi cậu đang ở đâu của Tần Hành. Cậu chạy nhanh quá nên không để ý đến tiếng điện thoại rung. Cậu hít thở sâu mấy lần, chờ nhịp tim bình phục một chút rồi mới gọi lại cho Tần Hành. Nhưng khi giọng của Tần Hành truyền vào tai cậu, cậu lại quên mất mình định nói gì.
Tần Hành mời một nhóm người ăn cơm, rồi lại đến quán Karaoke gần trường học.
Thật ra trong lòng anh hơi lo lắng về Giang Dữ Miên nên uống rượu đến mức tâm sự nặng nề. Anh nghe ra được Giang Dữ Miên đang ở đại học S nhưng anh không thể bỏ mặc bạn bè để đi với Giang Dữ Miên, nên giả vờ không hiểu mà cúp điện thoại. Giang Dữ Miên đã lớn rồi, cũng không phải là trẻ con, không tìm thấy anh ở đại học S thì sẽ tự về nhà, Tần Hành biết điều này.
Nhưng anh không thể nào lý trí xử lý những chuyện liên quan đến Giang Dữ Miên. Anh gửi tin nhắn hỏi Giang Dữ Miên đang ở đâu, hỏi xong rồi đợi một lát vẫn không thấy trả lời, bèn cảm thấy hơi hoảng hốt.
Một đàn em nam thấy thọ tinh* lại cầm ly ngẩn ra thì men say ập đến, cậu ta đập bàn thật mạnh: "Chủ tịch!"
Tần Hành liếc cậu ta, phát ra một âm đơn: "Ừm?"
"Chúng ta tới chơi trò chơi đi, vòng quay Roulette!" Đàn em nói. Mấy người bên cạnh nghe thấy cũng ồn ào muốn chơi. Bảy tám người lại gần cái chén, cầm xúc xắc bắt đầu, những người khác thì đứng bên cạnh vây xem.
Ngày hôm nay vận may của Tần Hành thật sự không tốt. Mấy sinh viên chơi vui vẻ nhưng ly rượu thì vẫn còn y nguyên, còn anh chưa đến nửa tiếng đã uống không ít ly đầy, dù anh có tửu lượng tốt thì cũng đã đầu váng mắt hoa.
Qua một vòng, Tần Hành vẫn là ly đầy như cũ. Anh lung lay cầm chén rượu lên, cười như không cười nhìn kẻ đầu têu, hỏi cậu ta: "Các cậu muốn xem tôi làm trò cười đến vậy cơ à?"
"Học trưởng, em uống giúp anh." Một đàn em nữ Tần Hành không quen thuộc lắm nhận ly rượu của anh: "Nhưng anh phải làm bạn trai của em."
Sau khi đợi yên tĩnh một lúc, xung quanh đột nhiên yên lặng trong một giây, sau đó vang lên âm thanh huýt sáo ồn ào, cái gì cũng kêu. Âm thanh giống như cách một bờ biển, vừa chậm chạp vừa khó chịu gõ lên màng nhĩ Tần Hành. Anh liền biết rằng mình sắp gục ngã đến nơi rồi.
Đàn em lại hỏi lần nữa: "Chủ tịch, được không ạ?"
Lúc này, điện thoại của Tần Hành đột nhiên vang lên. Anh trông thấy tên của Giang Dữ Miên thì trong lòng tỉnh táo hơn chút. Anh ấn di động sang chế độ im lặng, kiên quyết mà không thất lễ từ chối đàn em nữ.
Mắt học muội đã hơi ướt, tình cảnh trở nên hơi xấu hổ, Tần Hành bèn vẫy vẫy điện thoại với mọi người, nói có một cuộc gọi quan trọng, đi ra ngoài một chút đây.
Tần Hành tìm một căn phòng trống, thông báo gọi điện của Giang Dữ Miên vẫn còn đang nhảy nhót trên màn hình điện thoại. Anh ngã lên ghế sô pha, nhận điện thoại: "Miên Miên à?"
Giọng của Tần Hành thấp hơn bình thường một chút. Không hiểu tại sao mà mặt Giang Dữ Miên nóng lên, cậu đứng ở ven đường, bốn phía thì không có gì cả ngoại trừ đèn và cây.
Giang Dữ Miên không nói chuyện, Tần Hành lại gọi cậu: "Miên Miên, em nói chuyện đi?"
"Em không tìm thấy đường." Giang Dữ Miên nói không đầu không đuôi.
Tần Hành từ từ nhắm hai mắt lại, cảm giác mình đang ngồi ở trên xe cáp treo bị quăng đến vung đi. Anh hỏi Giang Dữ Miên: "Em đang ở đâu?"
"Ở đại học S." Giang Dữ Miên dùng chân chà chà đất: "Sau đó thì không biết nữa."
"Tổng cộng đại học S chỉ có ngần ấy chỗ mà em cũng lạc được à? Không phải là muốn gạt anh về đấy chứ." Tần Hành uống say rồi, nói chuyện cũng hơi khiêu khích.
"Không phải." Giang Dữ Miên đi: "Vậy em lại đi một chút. Gặp lại sau."
"Em chờ chút." Tần Hành đứng lên, trước mắt biến thành màu đen, vịn tường đi ra cửa: "Em đi theo một hướng, đợi đến khi có người có kiến trúc rồi thì nói cho anh đặc điểm của kiến trúc đó."
"A." Tiếng bước chân của Giang Dữ Miên trở nên nhanh hơn một chút, Tần Hành để anh đừng chạy, anh lại hỏi: "Sau đó anh nói cho em biết em đi như thế nào à?"
"Sau đó em đứng yên đừng nhúc nhích." Tần Hành đẩy cửa phòng ra: "Anh tới tìm em."
Tần Hành tìm được Giang Dữ Miên, không có anh thì đến đường cũng không biết đang ở căn tin số 3. Tay cậu xách túi, lại đeo ba lô, ngoan ngoãn đứng ở dưới lầu nhìn chung quanh. Tần Hành lặng lẽ đi qua, ôm từ phía sau dọa cậu. Giang Dữ Miên thật sự bị anh làm cho giật mình kêu lên, quay người lại trông thấy là anh thì dùng sức đẩy mạnh: "Anh làm gì vậy!"
Mùi rượu của Tần Hành đậm đến mức có thể hun say lòng người, Giang Dữ Miên ghét bỏ nhăn mũi: "Khó ngửi."
"Khó ngửi cũng phải chịu." Tần Hành ôm cậu đi ra ngoài: "Sao lại còn đích thân đến tìm anh."
Bàn tay cầm túi mua sắm của Giang Dữ Miên siết lại, chóp mũi toàn là mùi rượu, cậu không chịu nổi nữa.
Tần Hành thấy cậu không trả lời, bèn cúi đầu nhìn món đồ trong tay cậu, hỏi Giang Dữ Miên: "Cho anh à?"
Giang Dữ Miên gật gật đầu, đưa túi cho anh. Tần Hành không nhẹ không nặng mở bao bì ra, là một cái thắt lưng.
Tần Hành hiểu rõ lại gần bên tai Giang Dữ Miên trêu chọc cậu: "Muốn trói anh lại à?"
Trong giọng nói của Tần Hành trong mang theo sự mập mờ, Giang Dữ Miên lập tức nhớ lại chất giọng thấp hơn nói "Kẹp chặt quá" trong rừng cây kia. Mặt cậu ngay lập tức đỏ lên, giải thích: "Do nhân viên cửa hàng đề cử... Em không biết nên tặng quà gì..."
"Ừm." Tần Hành vẫn ôm cậu không thả: "Vậy thì là không muốn trói anh lại rồi."
Giang Dữ Miên khóc không ra nước mắt. Cậu muốn tổ chức sinh nhật cho một Tần Hành bình thường, chứ không muốn tổ chức cho một con ma men khó chơi như thế. Cậu bèn không nói nữa, Tần Hành bám ở trên người cậu, cậu thì cố gắng đi về phía trước.
Đi vài bước Tần Hành lại cảm ơn cậu, nói xong thì lại nhìn, rồi cởi thắt lưng của mình, định rút ra để thay cái Giang Dữ Miên tặng. Đã mười giờ hơn, nhưng trên đường vẫn có có tốp năm tốp ba người đi đường. Giang Dữ Miên thẹn đến mức hoảng sợ, dùng tay đè Tần Hành lại, không cho anh biểu diễn cởi áo ở trước mặt mọi người.
Kéo qua kéo lại, hai người cũng đã đi đến được cổng trường học. Cách đó không xa đúng lúc có một chiếc taxi đang đậu, Giang Dữ Miên tiến lên muốn lên xe về nhà. Ai ngờ Tần Hành cũng vào theo, nói cho lái xe địa chỉ nhà của Giang Dữ Miên.
"Em chạy cái gì?" Tần Hành đè cổ tay của Giang Dữ Miên lên trên ghế, kề sát lại hỏi Giang Dữ Miên. Giang Dữ Miên không phải là đối thủ của anh, chỉ biết trừng mắt nhìn Tần Hành.
Tần Hành vừa đối mắt với cậu liền cưới, tiến tới hôn lên mặt Giang Dữ Miên một cái, nói: "Miên Miên thật đáng yêu."
Tài xế ở đằng trước thắng gấp, hai người đều suýt chút đụng vào lưng ghế đằng trước.
Giang Dữ Miên hoàn toàn từ bỏ chuyện cứu vãn con ma men này, mặc cho Tần Hành làm gì thì làm. Tần Hành nói vài câu rồi dựa vào người cậu ngủ thiếp đi.
Đến nhà Giang Dữ Miên, cậu thanh toán tiền xe, bảo tài xế giúp mới lay tỉnh được Tần Hành.
Biểu cảm tài xế nhìn bọn họ hết sức phức tạp, Tần Hành còn ngây thơ hỏi tài xế: "Bác tài, thanh toán tiền chưa?"
"Thanh toán rồi." Giang Dữ Miên ngay lập tức kéo anh đi vào trong.
Tiến vào thang máy, Tần Hành lại ngủ mất. Giang Dữ Miên đỡ anh đi vào cửa rồi thì không còn sức lực, đặt Tần Hành ở trên thảm, đắp thêm một lớp chăn rồi tự lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, Giang Dữ Miên, Tần Hành còn đang ở dưới ngủ say như lợn chết.
Giang Dữ Miên bất mãn đi xuống, lấy chân đè lên hông Tần Hành: "Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu hả?"
Tần Hành giật mình tỉnh lại, thấy là Giang Dữ Miên thì nắm mắt cá chân của cậu kéo một phát. Giang Dữ Miên mất trọng tâm, lập tức ngã lên người Tần Hành. Xương sườn Tần Hành bị cậu đè lên đau đớn, cồn còn sót lại đã bị đè đến mức không còn gì.
"Anh làm gì thế." Giang Dữ Miên không muốn tựa gần Tần Hành như thế. Cậu cảm thấy không được tự nhiên, đẩy Tần Hành ra định đứng lên, lại bị Tần Hành kéo về lại trên người anh.
"Quà của anh đâu?" Tần Hành hỏi cậu.
Tối hôm qua Tần Hành sau nhưng không mất trí nhớ. Anh vẫn còn nhớ Giang Dữ Miên cố ý đến đại học S để tặng thắt lưng cho anh, tựa như một đứa trẻ bị bỏ rơi co ro chờ anh ở căn tin.
Đầu Giang Dữ Miên cọ vào cằm anh, thấp giọng nói: "Ném rồi."
"Thật à?" Tần Hành nắm cằm Giang Dữ Miên làm cậu ngẩng mặt lên, xụ mặt hỏi cậu: "Ném đi đâu rồi?"
Giang Dữ Miên trừng đôi mắt ướt át, đối mặt với Tần Hành. Chưa đầy một lát sau, Tần Hành đã cầu xin tha thứ: "Tại anh không tốt, đưa quà cho anh đi."
"Chỗ đó." Giang Dữ Miên chỉ chỉ bàn trà, hộp giấy nhỏ được đặt ở ngay đó.
Tần Hành ôm eo Giang Dữ Miên đẩy cậu lên trên thảm, cúi người xuống đụng đụng vào trán cậu: "Cảm ơn em, bạn nhỏ."
Giang Dữ Miên quay mặt đi chỗ khác, bờ môi nhếch lên làm lộ sự căng thẳng của cậu.
Tần Hành lại không phát hiện điều này. Anh ngồi dậy duỗi lưng một cái rồi đi tắm rửa.