Chốn Đào Nguyên

Chương 24: Phục kích



"Chào mừng đến với thị trấn Rừng Đông."

***

Lý Phong rời văn phòng trong bộ đồ ngủ và chiếc áo khoác bừa, thư kí đang định về nhà thì sửng sốt trước điệu bộ của y: "Giám đốc đi đâu thế ạ? Có chuyện gì à?"

"Bảo tài xế lái xe đến cổng số Ba đi," Lý Phong lấy súng từ hộc tủ, "điều hai chiếc xe tải trống lịch ra đường hầm ngoại thành."

"Vâng," thư kí liếc khẩu súng trong tay y, "kia là..."

"Cầm chơi." Lý Phong nói đoạn bước ra khỏi văn phòng.

May thay bấy giờ Sở An sinh không còn ai. Vì càng ít người trông thấy cảnh Giám đốc Sở mặc đồ ngủ cầm súng càng tốt, tuy mối nguy mà thành phố Mây gặp phải luôn được bảo mật nghiêm ngặt nhưng bí mật thường khó giữ, cư dân nội thành hoặc ít hoặc nhiều đã đang thấp thỏm rồi.

Xe của y đã đỗ ở cổng số Ba, tài xế thấy y thì thoáng ngớ ra song không hỏi nhiều.

"Chú về nhà đi," Lý Phong lên xe, "khỏi cần theo cùng."

Y phải ra cổng hầm chặn người, không tiện mang theo tài xế.

Giai đoạn nhạy cảm, áp lực phải chịu nặng nề hơn hẳn mọi khi nhưng y vẫn chọn tin Triệu Lữ ngay lập tức, mà cũng chỉ còn cách tin Triệu Lữ thôi, lúc này không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.

Viện trưởng Ngô gọi điện thoại sang, Lý Phong đeo tai nghe vào.

"Anh điên rồi phỏng?" Viện trưởng Ngô hỏi.

"Trong số mẫu vật của ông, người cảm nhiễm ủ bệnh lâu nhất mất bao nhiêu ngày?" Lý Phong hỏi.

"Không quá năm ngày," Viện trưởng Ngô nói, "Cục trưởng Trương với Bộ trưởng Lưu của Bộ Khẩn cấp đã có mặt ở phòng họp, tôi cũng sắp đến rồi, anh đã chuẩn bị xong những điều cần nói chưa?"

"Tôi đã nói với Cục trưởng Trương rồi." Lý Phong trông thấy hai chiếc xe tải của Sở An sinh bèn duỗi tay khỏi cửa sổ ra hiệu cho họ lái theo mình.

"Anh đang ở đâu?" Viện trưởng Ngô hỏi.

"Sắp đến cổng hầm ngoại thành." Lý Phong nói.

"Là sao?" Viện trưởng Ngô ngây ra, "Ra đấy làm gì?"

"Ngăn xe, chặn người." Lý Phong đáp.

"Anh thực sự muốn thì để cấp dưới làm là được rồi mà!" Viện trưởng Ngô nói, "Có nhất thiết phải tự đi không!"

"Tôi mà không có mặt ở hiện trường," Lý Phong bảo, "xe của Cục Phòng thủ dám tông thẳng vào ấy chứ."

Phía Viện trưởng Ngô bỗng bật video.

"Có phải anh điên rồi không?" Mũi của Trương Tề Phong sắp đâm xuyên cả màn hình, "Phải không?"

"Không biết, để khi nào rảnh tôi đi kiểm tra thử." Lý Phong nói.

Y lái xe vào rồi đỗ ở giữa hầm, cả ba chiếc xe chặn bên trong, xe của Cục Phòng thủ cũng vừa đến đầu kia của đường hầm.

"Trong vòng năm phút, xe của Sở An sinh mà không lùi ra khỏi hầm thì tôi sẽ báo cáo với Thượng tá Từ!" Trương Tề Phong trỏ y.

"Nạn dân không vào được thành phố thôi mà," Lý Phong cười cười, "chuyện nhỏ như thế cũng phải báo lên Thượng tá Từ ư?"

"Nhóm người này vốn được tuyển vào để bổ sung gấp nhân lực cho Sở An sinh đấy chứ?" Bộ trưởng Lưu thò mặt vào nhìn Lý Phong, "Giám đốc Lý chỉ vì cái... trực giác kia à?"

"Ừ." Lý Phong gật đầu.

"Anh còn ừ!" Trương Tề Phong tức nỗi bật cười, "Lý Phong, bây giờ anh gần gũi thương dân mụ cả đầu rồi, chỉ vì một câu nói chỉ vin trực giác chứ không hề có chứng cứ của công nhân dọn xác, anh đã ra quân quấy nhiễu quy trình sinh hoạt sản xuất bình thường của nội thành!"

"Cục trưởng Trương đừng vội," Bộ trưởng Lưu nói, "để Giám đốc Lý trình bày rõ hơn về việc này đã."

"Tôi đã trình bày rất rõ rồi, nếu ai khác nói thế với tôi thì tôi sẽ không tin," Lý Phong bảo, "nhưng chín mươi phần trăm người cảm nhiễm ở ngoại thành và ngoại ô đều được xử lý bởi công nhân dọn xác, Khưu Thời và Triệu Lữ sống ở ngoại ô suốt, số người cảm nhiễm mà họ từng gặp nhiều hơn chúng ta, kinh nghiệm phong phú hơn chúng ta, trực giác... cũng đáng tin hơn nhiều."

Bộ trưởng Lưu im lặng cau mày.

Việc sửa tường Đất Rừng trước đấy đã tổn thất một lượng lớn nạn dân, hiện thời các ngành sản xuất không đủ nhân lực, công tác bảo trì một vài công trình thuỷ điện cũ cũng cần người. Nội thành cần rất nhiều lao động, số nạn dân dừng chân ở ngoại ô thì đang hao hụt mỗi ngày vì thiếu thức ăn, hành vi không cho những nạn dân đã qua kiểm tra vào thành phố chỉ vì một câu "trực giác" này quả thực rất khó hiểu.

"Anh có từng nghĩ đây là âm mưu mà đám công nhân dọn xác ấy lập ra vì Khưu Thời chưa?" Trương Tề Phong hỏi.

"Thế phiền Cục trưởng Trương giảng giải tôi nghe, không cho nạn dân vào thành phố thì Khưu Thời và công nhân dọn xác được gì?" Lý Phong đốt điếu thuốc.

"Nhìn thấu được ngay thì có còn gọi là âm mưu không!" Trương Tề Phong quát.

"Cục trưởng Trương à, nếu ông thực sự tự tin với bấy nhiêu bộ óc chuyên gia lập mưu hại người của chúng ta," Lý Phong nói, "thì sẽ hiểu không nhìn thấu được nghĩa là không có."

Trương Tề Phong mấp máy miệng, chẳng thốt nên lời.

"Giám đốc Lý," Bộ trưởng Lưu lại xuất hiện trên màn hình, "trình bày cách giải quyết của anh đi."

"Cách ly nhóm người này, đưa vào Viện Bảo tàng làm mẫu vật," Lý Phong nói, "tôi sẽ phái người điều tra xem mấy đợt được đưa vào thành phố trước đấy đã đi đâu và tiến hành giám sát, nhóm chưa vào thì để Triệu Lữ quan sát thử xem có lọc trước một lần được không, dùng được thì đưa vào còn không thì xử lý."

"Gì cơ?" Giọng Trương Tề Phong vang lên bên cạnh, "Ý của Giám đốc Lý là công nhân dọn xác chỉ đạo công tác của Sở An sinh thôi chưa đủ, phải nhúng tay cả vào công tác kiểm tra của Cục Phòng thủ ấy à? Anh tự nghe mình xem có vô lý không?"

"Bộ trưởng Lưu," Lý Phong không trả lời Trương Tề Phong, y rít một hơi, dập thuốc rồi nhìn vào màn hình, "nếu Triệu Lữ không sai và số kíp nổ chưa hẹn giờ này thực sự đã trà trộn vào thành phố thì gay to đấy, khi ấy vấn đề không nằm ở chỗ ai chỉ đạo ai nữa mà là có phải thực hiện một đợt truy quét quy mô lớn nữa không, chúng ta ngồi ở vị trí này, điều đầu tiên phải cân nhắc là an toàn của những cư dân sinh sống trong thành phố."

Gương mặt của Trương Tề Phong chen vào màn hình, ánh mắt như viết "Mẹ kiếp anh mà cũng thốt ra được mấy câu này á".

"Có khi nào là nấm biến dị không?" Bộ trưởng Lưu ngoảnh sang hỏi Viện trưởng Ngô.

"Trước mắt, tất cả tế bào nấm mà chúng tôi xét nghiệm được đều thuộc cùng một loại," Viện trưởng Ngô nói, "trạng thái hiện thời của chúng hợp với môi trường nhất và chưa từng thay đổi từ lúc xuất hiện đến nay, nhưng cụ thể loài người có thể nuôi nấm lâu đến thế mà không phát bệnh hay không... thì phải kiểm nghiệm đợt mẫu vật này mới biết."

Bộ trưởng Lưu đã rời khỏi đấy.

Màn hình chỉ còn Viện trưởng Ngô và Trương Tề Phong, Lý Phong im lặng nhìn họ, Viện trưởng Ngô nhịp ngón trên đùi, Trương Tề Phong cũng không lên tiếng.

Lý Phong tựa lưng ghế khẽ thở ra, Bộ trưởng Lưu đi xin ý kiến của ngài Long rồi.

Y vốn không định quấy rầy ngài Long, tuy đây không phải là chuyện nhỏ nhưng nếu không có Trương Tề Phong thì hoàn toàn có thể làm trước báo sau.

Giờ y hơi hối hận vì trước đó không làm rùm beng chuyện của Trương Tư Hải, y vốn cho rằng nắm được thóp trong tay là ổn, suy cho cùng để Trương Tề Phong ngồi cái ghế này vẫn lợi hơn thay kẻ khôn khéo khác vào...

Mấy phút sau, Bộ trưởng Lưu về lại màn hình: "Giám đốc Lý."

"Vâng." Lý Phong trả lời.

"Anh có hai mươi tư tiếng," Bộ trưởng Lưu nói, "nếu hai mươi tư tiếng sau không tìm được chứng cứ xác thực thì nạn dân sẽ tiếp tục vào thành phố, còn anh sẽ tạm rời cương vị..."

"Nếu tìm được chứng cứ thì sao?" Lý Phong hỏi.

"Thì chờ, khi ấy ngài Long sẽ ra quyết định cụ thể sau." Bộ trưởng Lưu nói.

Lý Phong nheo mắt: "Chốt kèo."

"Giám đốc Lý," Bộ trưởng Lưu nói, "đây không phải là giao dịch."

"Quen rồi," Lý Phong đáp, "tuân lệnh."

Nhân viên Cục Phòng thủ ở phía bên kia đường hầm chắc đã được lệnh Trương Tề Phong, có người xuống xe, chuẩn bị bàn giao nạn dân cho Sở An sinh.

Lý Phong nối máy với hai chiếc xe tải đằng sau: "Đừng xuống xe, mở cửa sau để Cục Phòng thủ đưa người lên, không tiếp xúc với nạn dân."

"Rõ ạ." Tài xế xe tải đáp.

Chừng nhân viên của Cục Phòng thủ dẫn nạn dân đi lướt qua xe, Lý Phong tựa cửa sổ quan sát từng người một, số nạn dân này đều được tuyển theo yêu cầu của Sở An sinh, đều là nam giới khoẻ mạnh từ 20 đến 40 tuổi, bét lắm cũng phải làm lụng nửa năm mới chết vì lao lực.

Nói thật thì Lý Phong không nhận ra ai có gì khác lạ.

Sau khi tất cả đã lên xe, xe của Sở An sinh lùi khỏi hầm, Lý Phong đưa họ đến thẳng Viện Bảo tàng.

Trên đường, Lý Phong lại liên lạc với phía Tiêu Lỗi.

"Giám đốc Lý." Nghe giọng thì có vẻ Tiêu Lỗi chưa ngủ.

"Lát nữa tôi đến công sự," Lý Phong nói, "bảo Triệu Lữ thu dọn sẵn chờ tôi."

"Anh không nghỉ ngơi ạ?" Tiêu Lỗi hỏi.

"... Bộ tôi không muốn nghỉ chắc?" Lý Phong hỏi.

"Không phải thế." Tiêu Lỗi đáp.

Lý Phong hít sâu rồi chầm chậm thở ra: "Cậu cũng thu dọn rồi về chung luôn."

"Vâng ạ!" Tiêu Lỗi trả lời rất vang.

Lý Phong nhanh chóng cúp máy, cơn gà gật bị cậu ta thổi bay luôn rồi.

Khưu Thời thấy mình hẳn vẫn chưa ngủ đủ giấc, ở ngoại ô thường chỉ cần không có việc gì đặc biệt là anh có thể ngủ mọi lúc, mấy ngày nay lại chẳng được bao nhiêu thời gian yên tâm chợp mắt.

Vốn định ngủ thêm một lúc trên xe, nhưng xe chưa chạy được bao lâu thì quang cảnh xung quanh đã bắt đầu thay đổi, khiến Khưu Thời khó mà vào giấc được.

Ngoài cửa sổ không còn là đồng hoang bao la mà đã thưa thớt cây cối, sau đó cây ngày càng nhiều, dưới đất cũng xuất hiện từng cụm nấm đen nhỏ.

Đằng trước là một vạt rừng to như đỉnh núi, có vẻ xe sẽ chạy vào đấy.

Rừng cây trước mắt khác với thành phố Mây, mặt đất bằng phẳng chứ không có đá núi, cây cao hơn và trông cũng thô to hơn nhiều, đường dẫn vào rừng chỉ được một quãng là khuất mắt, cứ như bị vạt rừng nuốt chửng rồi vậy.

"Thị trấn Rừng Đông được xây trong rừng à?" Khưu Thời hỏi.

"Đúng thế, ban đầu là khu công nghiệp gỗ đã bỏ hoang nhiều năm trước chiến tranh," Cao Sơn gật đầu, "đất rừng phía Đông, nên mới đặt tên là thị trấn Rừng Đông."

"Vậy có thị trấn Rừng Tây không." Khưu Thời tiện mồm hỏi, đất rừng kiểu này quả thực rất tiện mai phục.

"Có." Cao Sơn đáp, "Nhưng khi truy quét người cảm nhiễm đã mất sạch cả thị trấn, giờ không vào sống được, chắc có một số lưu dân trú ở đó đấy."

Khưu Thời không nói nữa, lúc đến gần khu rừng anh mới lên tiếng: "Dừng xe."

"Sao vậy?" Cao Sơn thảng thốt hỏi.

"Đi tè," Khưu Thời nói, "căng thẳng, không nín được."

Cao Sơn liếc lão Triệu ở hàng ghế cuối, ông ta nói: "Dừng một lúc đi, cứ đi ở đầu hoặc đuôi xe ấy, đừng rời khỏi phạm vi xung quanh xe."

Ba chiếc xe đồng thời dừng lại, Khưu Thời mở cửa xuống xe.

Anh không hề muốn đi tiểu nhưng nếu phải rặn thì vẫn ra được một chút, anh muốn để lại lời nhắn cho Lý Phong, chỉ e đi tiếp thì không còn cơ hội liên lạc với y nữa.

Khưu Thời kéo khăn choàng che nửa mặt, anh không chọn đầu hay đuôi mà nhắm ngay hông xe, lại còn là bên cửa có cộng sự của mình.

Thực ra xuống đuôi xe đưa lưng về phía xe sau là dễ che giấu động tác nhất, nhưng chỗ này khiến anh cảm thấy nguy hiểm, nhỡ gặp chuyện gì thì không tin nổi đám người trong mấy chiếc xe ấy, kẻ có thể lập tức bảo đảm an toàn cho anh chỉ có Hình Tất thôi.

Hình Tất không hề thấy lạ khi anh chọn đi tè trong cảnh bốn mắt nhìn nhau qua cửa xe, hắn thậm chí không xoay mặt đi mà cứ nhìn ra cửa sổ, lại còn thoáng cong môi.

"Lý Phong," Khưu Thời cúi đầu vừa tè vừa khẽ giọng nhắn Lý Phong, "tí nữa có thể sẽ bị ngắt tín hiệu, ngay cả xe hộ tống của chúng cũng lắp thiết bị chắn sóng, bọn này thân thiện ngoài mặt nhưng chắc chắn có điều khuất tất, nhỡ tôi không về được thì anh nhân văn một lần nhé, đừng động vào đám Triệu Lữ..."

Anh lại nhìn vào cửa kính trước của xe sau, nhưng không thấy rõ bên trong.

Kiểu dáng hai chiếc xe hộ tống rất lạ, đến gần sẽ thấy khắp thân xe chi chít lỗ nhỏ giống lỗ đạn, cứ như bị một trăm người cầm súng xả qua hai lần vậy.

Về đến xe, Khưu Thời cực kì thoải mái tựa ra sau, duỗi dài chân thêm cả kéo quần: "Đoạn này có phải hết lưu dân rồi không? Phía bờ sông gặp những vài đợt."

"Cũng có chứ," Cao Sơn nói, "dạo này ít."

Bị tụi mày giết hết rồi chứ gì.

Khưu Thời không nói nữa mà khép mắt vờ ngủ, anh vẫn xem được bản đồ võng mạc dù đã nhắm mắt, trước kia thấy phiền nhưng giờ thì phải theo dõi liên tục.

Song chẳng quá năm phút sau khi vào rừng, bản đồ nháy vài phát rồi biến mất.

Quả nhiên.

Cánh rừng này có tuổi đời lâu hơn phía thành phố Mây nhiều, xe vào được một lúc thì ánh sáng xung quanh dần biến mất, không khí cũng phảng phất hỗn hợp mùi vỏ cây cùng bùn đất, và loáng thoáng mùi khói lửa chẳng biết bay từ đâu đến.

"Sắp tới có lẽ sẽ hơi gập ghềnh," Cao Sơn nói, "không được xuống xe dù có chuyện gì xảy ra."

"Ờ." Khưu Thời đáp.

Gập ghềnh? Có ghềnh hơn con đường thuỷ trong vạt rừng đầy đá tảng ở thành phố Mây không...

Chưa đến một tiếng đồng hồ, tứ phía chỉ thấy mỗi cổ thụ cùng dây mây chi chít và rêu xanh đầy đất, đường đi cũng hết bằng phẳng, xe phải lái xuyên khe suối trơn ướt.

Khưu Thời liếc Hình Tất, Hình Tất đang nhìn ra cửa sổ bên kia, chẳng biết có phải cảm nhận được ánh mắt của anh không mà cũng ngoảnh lại liếc anh một cái.

Cả hai đều không nói gì.

Có gặp vấn đề ở cái chốn quái quỷ này chỉ e cũng khó thoát thân.

Xe đi thẳng đến một khu vực tương đối rộng rãi hẳn đã từng được khai phá, trên mặt đất là từng khúc cây phủ đầy rêu xanh và dương xỉ.

Hình Tất chợt thốt lên: "Có người."

Tiếp đó là cảnh đèn xe hộ tống trước mặt nhấp nháy.

Khưu Thời đã cầm sẵn súng ngay khi Hình Tất cất lời.

Rồi anh mới hiểu cái "gập ghềnh" mà Cao Sơn nhắc là như thế nào.

Đợt tấn công bắt đầu từ trên không, có vài viên gì đấy màu đen thình lình được ném ra từ tán lá khổng lồ um tùm trên đầu họ.

Chưa chạm phải khu vực quanh xe đã nổ.

"Đệt." Khưu Thời nhận thấy thân xe rung một phát.

"Không sao đâu," Cao Sơn nói, "tính năng phòng vệ của chiếc xe này rất tốt."

Nổ xong một đợt thì bắt đầu xả súng trải thảm từ trên xuống, đạn đánh vào cửa sổ vang tiếng trầm đục.

Khưu Thời vốn ngồi ghé cửa sẵn sàng xuống xe ngay khi gặp sự cố, bấy giờ nhanh chóng nhích ra giữa, tựa sát vào Hình Tất.

Xe của họ vẫn đi không dừng, song lại có mười mấy nòng súng hoặc dày hoặc mảnh đồng thời thò ra từ thân hai chiếc xe hộ tống, cứ như cắm đầy tên vậy.

Sau đó tất cả nòng súng đồng loạt nả lên không trung, tạc từng đốm lửa giống hệt máy bắn pháo bông vào ngày kỉ niệm thành phố Mây.

Trên cái cây bên cạnh có người rơi xuống nện vào nóc xe rồi lại lăn xuống đất.

Khưu Thời chăm chú quan sát hai chiếc xe trước và sau, toan đếm xem có bao nhiêu khẩu súng.

Nhưng ánh lửa và khói thuốc súng gần như phả ra cùng lúc, anh sắp không thấy cả xe chứ nói gì đến nòng súng.

"Xe trước hai lăm," Hình Tất dán sát bên tai anh, cất giọng thật khẽ, "xe sau hai tám, có hai khẩu pháo nhưng chưa bắn."

"Được đấy." Khưu Thời ngoảnh lại nhìn hắn, cũng thầm thì đáp lời.

Lão Triệu hàng sau vẫn luôn theo dõi hai người nên Khưu Thời cũng dán sát vào tai Hình Tất mà nói, sát đến nỗi anh thấy được cả nốt ruồi be bé bên thái dương trái của Hình Tất.

Một người máy sinh hoá lại có cả nốt ruồi cơ?

Anh không khỏi lạc đề trong lúc tưng bừng khói lửa này, khẽ hỏi: "Đây là nốt ruồi hả? Hay là lỗ rót nhựa các kiểu?"

"Nốt ruồi." Hình Tất liếc anh một cái, rồi lại miết cổ tay anh.

"Cũng từ tổ hợp ngẫu nhiên mà ra hử?" Khưu Thời nhìn thẳng đằng trước, "Tôi không có đần người vì căng thẳng đâu đấy."

"Ừ." Hình Tất đáp.

Có điều không ngờ chiếc xe mà anh cho rằng rách nát này lại giỏi chịu đòn đến vậy, tuy rung lắc đủ đường nhưng vẫn bám đuôi con xe hộ tống trước mặt chạy liền một mạch qua bãi đất trống.

Và ba con người trông có vẻ cực kì yếu đuối trên xe cũng không hề tỏ ra hoảng loạn hay căng thẳng trong tình huống súng đạn bùm chíu bốn bề nổ hoa này.

"Bọn đấy là ai?" Khưu Thời nảy lên một cú, tóm tay cầm trên nóc xe rồi hỏi.

"Lưu dân của thị trấn Rừng Đông." Lão Triệu trả lời.

"Lưu dân?" Khưu Thời ngoảnh lại nhìn lão Triệu, "Lưu dân mà có trang bị cỡ này?"

"Là cư dân của thị trấn Rừng Đông trước đấy nhỉ." Hình Tất nói.

"Phải." Lão Triệu không phủ nhận.

Xem ra thị trấn Rừng Đông quả thực đã bị kẻ khác chiếm mất rồi.

Trận phục kích quy mô nhỏ này không diễn ra quá lâu cũng gần như không đem lại tổn thất cho họ, song phe được gọi là lưu dân có lẽ thương vong không ít, Khưu Thời nhìn thấy những vài người rơi từ trên cây xuống, với độ cao đó thì không chết do súng cũng chết do rơi.

Khưu Thời cảm thấy đây giống một cuộc phản kháng hơn là một trận phục kích.

Phản kháng không màng hậu quả, dẫu đối phương chẳng hề thương tổn.

Không ai lên tiếng nữa, xe lặng lẽ tiến sâu vào rừng, rồi thi thoảng lại bắt gặp các ngôi nhà cây như tổ chim trên cổ thụ thân to dọc hai bên đường, xem cấu trúc thì chắc là trạm gác.

Tận khi ven đường bắt đầu xuất hiện nhà cửa bằng đất đá bỏ hoang, Cao Sơn mới ngồi thẳng dậy, ngoảnh lại bảo: "Đến rồi."

Thị trấn Rừng Đông không có tường bao, ở cổng vào thị trấn có hai toà tháp cao được xây dựa vào cây, số nhà cửa trong tầm mắt đều thấp bé và đa số đắp bằng gỗ pha bùn đất, cũng có không ít nhà gạch trước thời chiến trông cực kì lâu đời.

Dưới tháp cao có mấy người đang đứng, xe dừng ngay trước mặt họ.

Khưu Thời xuống xe đã thấy hơi khó chịu, nhờ vào kinh nghiệm xử lý và dọn xác ngoại ô lâu năm, Khưu Thời cảm nhận được rằng ngoài vài kẻ đợi để "chào đón" này đây, trái phải trước sau và cả trên đầu mình còn những ánh mắt khác nữa.

"Chào mừng đến với thị trấn Rừng Đông." Một người đàn ông trung niên hơi phốp pháp giang tay đi tới.

"Hồ Tiểu Lĩnh đâu." Khưu Thời không đáp lại ông ta mà hỏi thẳng.

"Tôi là thị trưởng của thị trấn Rừng Đông," người đàn ông cười bảo, "tôi họ La và là người quen cũ của ngài Long, ông ấy vẫn khoẻ chứ?"

Khưu Thời im lặng.

Thị trưởng La thoáng khựng lại rồi vẫn cười, đoạn thở dài: "Cách chúng tôi mời cậu đến đây đúng là hơi thô bạo, mong rằng..."

"Hồ Tiểu Lĩnh đâu." Khưu Thời hỏi lại lần nữa.

"Cậu ta vẫn khoẻ," Thị trưởng La xoay người vừa đi vừa nói, "các cậu thu xếp ổn thoả đã, tôi sẽ phái người đưa cậu ta sang ngay."

Khưu Thời đứng im.

Mấy người nhìn là biết có súng tuỳ thân đứng cùng Thị trưởng La từ từ đi đến, cửa xe hộ tống sau lưng mở ra, người trên xe cũng xuống cả.

Khưu Thời ngoái lại liếc thử, xe này chở được nhiều người đấy chứ.

Thị trưởng La đứng đấy mỉm cười nhìn anh.

Cao Sơn bước tới: "Nghỉ ngơi tí đã, đi đường cũng mệt mà."

Khưu Thời nhìn Hình Tất rồi nhấc chân, đội hình bao vây trước sau kiểu này thì chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài phối hợp.

"Ngáo ngơ cái gì!" Một cây roi giã vào lưng Trương Tư Hải.

Trương Tư Hải lảo đảo suýt ngã thẳng vào nước bẩn, cậu ta ngoảnh lại lườm người đằng sau một cái.

"Đừng nhìn gã." Người bên cạnh khẽ nhắc.

Trương Tư Hải đành nghiến răng xoay về, cầm xẻng tiếp tục xử lý đống bùn bẩn chẳng biết chứa gì dưới chân.

Đây là khu vực dưới lòng thành phố Mây – nơi vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời, các thứ bẩn tưởi của nội thành đều được thải ra ngoài theo mấy đường cống ngầm này, vì là công trình cũ nên buộc phải kết hợp xử lý bằng sức người.

Hôm nay là ngày thứ mười và đây là địa điểm thứ ba Trương Tư Hải bị cha mình ném vào đày ải, là hình phạt cho số rắc rối mà cậu ta đã gây ra.

Người biết thân phận của cậu ta chỉ có quản lý mỗi nơi, còn đâu trước mặt mọi người gồm cả đốc công, cậu ta chỉ là một nạn dân bình thường như bao người khác.

Cậu ta không hề phản kháng, cậu cứ muốn xem thành phố này mục nát dơ bẩn đến nhường nào.

Và cũng chính lúc này cậu mới biết số lượng lớn nạn dân vào thành phố đã đi đâu về đâu.

"Đừng phản kháng," người bên cạnh tiếp tục rủ rỉ, "không thì cậu chẳng sống quá hai tiếng trong này đâu."

"Các anh ở đây bao lâu rồi?" Trương Tư Hải khẽ hỏi.

"Hai tháng rồi nhỉ, không rõ nữa," người nọ bảo, "đừng quan tâm chuyện đó, cuối cùng vẫn sẽ chết ở đây thôi."

Trương Tư Hải im lặng, cắm mạnh xẻng xuống bùn bẩn song cả buổi vẫn không nhấc lên nổi.

Mấy người ở bên còn lại thì làm việc rất năng nổ.

Trương Tư Hải không khỏi ngoái nhìn, ba người cầm xẻng thoăn thoắt xử lý một cách lành nghề.

Nhưng quái lạ ở chỗ động tác của ba người này lại đồng nhất đến đáng sợ.

Giương tay cùng lúc, cắm xẻng xuống cùng lúc, xúc bùn bẩn lên cùng lúc...

Trương Tư Hải nhìn mà lạnh cả sống lưng.

Làm việc lâu tới nỗi điên luôn rồi hay gì!