Chốn Đào Nguyên

Chương 36: Bạn bè sống chết có nhau



"Anh đừng bắt chước đấy nhớ, làm thế trên giường thì hết ổn rồi."

***

Chỉ có hai trong số tám cái xác là tương đối nguyên vẹn, còn đâu đều thảm không nỡ nhìn. Khưu Thời hối hận vì nhất thời sơ sẩy không mặc mấy bộ đồ cũ chuyên để dọn xác, mới một thời gian không làm việc thôi mà quên luôn thói quen mười mấy năm.

Anh liếc Hình Tất, chủ yếu do hôm nay người đi cùng anh là hắn, nếu là Triệu Lữ thì không quên được.

"Hửm?" Hình Tất nghiêng đầu.

"Không có gì," Khưu Thời nói, "xác nhận xem khán giả ở đâu, tiện biểu diễn cho coi."

Hình Tất cười cười, bước đến khom lưng chuẩn bị thò tay kéo thi thể.

"Này," vì cánh tay đã lấm máu, Khưu Thời đành đưa chân cản hắn, "anh đừng động vào, không có kinh nghiệm thì óc bắn cho đầy mặt."

"Cậu thực sự đưa tôi đến đây chỉ để xem thôi à?" Hình Tất hỏi.

"Chứ sao," Khưu Thời đáp, "tôi thấy anh im lìm đăm chiêu nhìn bọn này cả đêm, có phải anh muốn xem thử người bình thường sinh sống thế nào không."

"Nhạy thật đấy." Hình Tất nói.

"Tạm thôi." Khưu Thời lột đồ đã rách của một thi thể, buộc cái xác nát thành mấy mảnh lại rồi xách lên thùng xe.

Chỉ có điều anh thường không nghĩ gì trong lúc làm việc, mà anh của hôm nay – khi nhìn thấy số tử thi này, lại nhớ đến ao phân bón sau thành phố. Tuy lúc cả nhóm dọn xác có mót đồ đáng tiền, quần áo mà tốt thì cũng khoắng đi, nhưng các anh luôn cố để những món mình không lấy được ở cạnh chủ của chúng.

Ai mà ngờ rằng sau khi vào cái hang xác ấy, đích đến cuối cùng của họ lại là ao phân bón.

Tuy đợt xác này không dễ dọn, Khưu Thời vẫn nhanh chóng khuân họ lên thùng xe rồi vứt luôn găng tay vào đống xác, sau đó ngồi vào buồng lái.

"Cần tôi lái không?" Hình Tất hỏi.

"Thôi khỏi, tôi ngồi luôn rồi," Khưu Thời nói, "ghế bẩn rồi."

Hình Tất lên ghế phụ lái: "Tí nữa cứ vậy về công sự ngủ hả?"

"Sao anh lại nghĩ tôi thế nhỉ?" Khưu Thời bật cười.

"Cũng phải," Hình Tất bảo, "tay bẩn còn biết chùi vào người khác mà."

"Lát nữa dắt anh đi ngâm suối nước nóng." Khưu Thời nói.

"Chỗ cậu tập ném thia lia hả?" Hình Tất hỏi.

"Hôm nay anh mà dám ném một cú thia lia nào là nghe chửi đấy nhé." Khưu Thời bảo.

Hình Tất im lặng cười cười.

Bấy giờ trên xe nồng nặc mùi máu trộn lẫn các loại mùi hôi khác, Khưu Thời cũng không nói gì nữa.

Họ không quay lại đường cũ được, mặt đất không bằng phẳng dễ khiến tử thi xốc ra ngoài, họ phải cắt ngang trạm kiểm soát, lái từ đồng hoang phía trước núi Đen Lớn về.

Lúc đi ngang qua khu nạn dân, sau khe hở của những chiếc lều ven đường là từng cặp mắt nhìn đăm đăm vào số thi thể trên thùng xe, không biết họ đang nghĩ gì trong lòng.

Hiện thời đã vào mùa lạnh, nếu không nắm được cơ hội vào thành phố Mây thì chưa đến một tháng, họ chỉ khác đống xác này ở chỗ còn thân nhiệt thôi.

Xe lặng lẽ lái đến hang xác, tuyết đã rơi rất dày, Khưu Thời vừa xuống xe đã thấy mình bị gió lồng qua người.

"Anh có biết dưới đáy hang xác này là gì không?" Khưu Thời đẩy bọc xác đầu tiên vào hang, nghe từng tảng xác cuốn đá vụn lăn xuống đến khi bặt tiếng.

"Không biết." Hình Tất đáp.

"Ngoại ô phía Bắc thành phố có một ao phân bón," Khưu Thời nói, "xác chết ở đây lẫn của nội thành đều được đưa sang đấy."

Hình Tất không lên tiếng, cũng đẩy một cái xác khác vào hang.

"Quán rượu mà ông cụ tá túc trước kia tên là Đá Lớn, ông chủ của nó nhờ chúng tôi hoả táng sau khi chết, đừng vứt vào hang," Khưu Thời bảo, "đám Triệu Lữ đã thiêu ông ấy ngay tại đây."

"Cậu từng nghĩ đến chuyện sau khi chết chưa?" Hình Tất hỏi.

"Triệu Lữ từng hỏi tôi," Khưu Thời đáp, "tôi bảo nó ép mình thành tiêu bản thờ đầu giường."

Hình Tất bật cười.

Khưu Thời không lên tiếng nữa, ném hết xác vào hang rồi mới đứng thẳng dậy phủi tay: "Đi thôi, tắm nào."

Về đến công sự lấy quần áo tắm, đám người đang nhậu hãy còn vui vẻ cười đùa, chắc phải sau nửa đêm mới tàn tiệc.

"Các cậu có hay tắm không?" Hình Tất đi theo Khưu Thời đến suối nước nóng.

"Hỏi kiểu gì đấy," Khưu Thời bảo, "làm sao?"

"Xa quá." Hình Tất nói.

"Bọn tôi rảnh lắm," Khưu Thời đáp, "lúc không có người chết, chúng tôi rảnh tới mức không biết phải giết thời gian như nào, nên thỉnh thoảng tôi lại lượn qua mấy thị trấn nhỏ bỏ hoang quanh đây, hai ba ngày mới về."

"Thú vị không." Hình Tất hỏi.

"Không," Khưu Thời lắc đầu, "chỗ bỏ hoang mấy chục đến cả trăm năm, cô liêu hơn núi hoang nhiều."

Anh đi thêm vài bước mới hỏi tiếp: "Trước khi đến thành phố Mây, anh ở đâu?"

"Một thành phố rất xa." Hình Tất nói.

"Có trong tấm bản đồ chỗ ông cụ không?" Khưu Thời hỏi.

"Không, xa hơn về phía Đông." Hình Tất bảo.

"Là một thành phố thế nào?" Khưu Thời lấy làm tò mò.

"Rất to, có rất nhiều toà nhà cao tầng," Hình Tất đáp, "trung tâm thương mại, quảng trường, công viên, nhưng lúc ấy đã bắt đầu suy tàn rồi, tôi không thấy được lúc loài người rực rỡ nhất."

Lúc loài người rực rỡ nhất.

Với tình hình thế giới hiện nay, không chừng mấy mươi đến trăm năm nữa, thời này cũng sẽ được ví là "lúc loài người rực rỡ nhất".



Tới gần suối nước nóng thì không còn lạnh thế nữa, hơi nước màu trắng bốc lên ấm áp.

Khưu Thời đi vòng qua mấy miệng suối nhỏ, dừng lại bên ao to nhất: "Đây này."

Hình Tất đưa một miếng dán chống thấm cho anh: "Dán vào vết thương."

"... Anh thế mà nhớ cả chuyện đem cái này theo?" Khưu Thời giật mình.

"Cậu mau lành cái vết đó đi," Hình Tất bảo, "Khưu Dữ vui tới mức bò ra khỏi mồ rồi kìa."

"Đệt." Khưu Thời cười cười cởi áo ra, dán miếng chống thấm lên băng gạc bó vết thương rồi miết chặt, vừa lột quần vừa ngoảnh lại liếc Hình Tất, phát hiện hắn vẫn áo quần tề chỉnh đứng đấy, "Anh định mặc đồ xuống ngâm hả?"

"Không." Hình Tất đáp.

"Thế sao vậy," Khưu Thời nói, "anh có phải kiểu hay ngại đâu, hong lửa cũng phải cởi trần cơ mà."

"Cơ thể cậu hơi nhiều vết thương." Hình Tất nói rồi cũng bắt đầu cởi đồ.

"Hồi bé ngã ấy mà," Khưu Thời bước vào suối, ngồi xuống rồi mới từ từ lần ra chỗ sâu hơn, "trẻ con khu này chỉ bị thương chút đỉnh do ngã như thế đã là tài năng trời ban rồi."

Lúc Hình Tất xuống suối không tỉ mẩn như anh, sải vài bước rồi ào phát ngồi luôn, lúc sóng nước cuốn tới, Khưu Thời tức thì chống đá ngồi thẳng.

"Anh cẩn thận chút chứ!" Khưu Thời bảo, "Xối đầy mặt tôi rồi."

"Có phải rửa mặt cậu cũng sợ ngộp chết không." Hình Tất hỏi.

"Vốn không thế đâu," Khưu Thời chầm chậm tựa người ra sau, gối lên một tảng đá nhô ra khỏi mặt nước, "giờ anh nói một phát thành ám thị tâm lý, có khi tôi sẽ sợ thật đấy."

Hình Tất im lặng, cũng dựa vào tảng đá đằng sau một cách vô cùng từ tốn, giữ cho mặt nước phẳng lặng.

"Ấm không?" Khưu Thời ngắm hoa tuyết không ngừng bay từ trên trời xuống.

"Ừm." Hình Tất đáp, "Tay cậu tự hằng nhiệt rồi đấy à?"

"Rồi." Khưu Thời cười cười, "Trước đây anh có từng ngâm suối nước nóng chưa?"

"Chưa." Hình Tất trả lời, "Chỉ ngâm bồn thôi."

"Bồn?" Khưu Thời ngẫm nghĩ, "Biết rồi, tôi từng thấy trong một toà nhà ở thị trấn hoang, to cỡ miệng suối nhỏ bên kia."

"Ừ," Hình Tất đáp, "không thoải mái bằng cái này."

"Hồi đó anh sống ở đâu?" Khưu Thời ngoảnh mặt sang nhìn hắn, "Có nhà riêng không?"

"Kí túc xá," Hình Tất nói, "một toà nhà có rất nhiều phòng, tôi có một gian phòng nhỏ, lớn hơn công sự cậu đang ở một chút, thi thoảng sẽ ở lại nhà thầy."

"Cái gã Lâm Thịnh kia," Khưu Thời suy nghĩ, "anh có thân không?"

"Bọn tôi vẫn luôn chung tổ." Hình Tất đáp.

"Xem ra quan hệ thường thôi." Khưu Thời bảo.

"Ngài nhạy đấy." Hình Tất cười cười.

"Thế anh có thân với người máy sinh hoá nào không?" Khưu Thời hỏi.

Hình Tất im lặng, thất thần nhìn thinh không.

Khưu Thời chợt hối hận vì mình đã hỏi câu ấy, mới uống tí rượu mà đầu óc trì trệ rồi, chính Hình Tất và Lâm Thịnh đã xử lý toàn bộ người máy sinh hoá ở thành phố Mây, hắn làm gì còn ai thân thiết nữa?

Lúc cuộc chiến nổ ra, chọn đứng về phía loài người nghĩa là đã vứt bỏ đồng loại thuộc phe đối diện, sau đó lại tự tay xử lý đồng loại ở thành phố Mây.

Sau những sự kiện này, chắc hẳn Hình Tất đã trở thành kẻ địch công khai của toàn bộ người máy sinh hoá.

"Hình Tất," Khưu Thời đưa tay vỗ nhẹ lên bắp tay hắn, "suy cho cùng thì cái đầu này của tôi cũng không được tổ hợp từ thuật toán tối ưu, thỉnh thoảng lại ăn nói..."

"Đừng dè dặt thế." Hình Tất đáp.

"Hả?" Khưu Thời nhìn hắn.

"Hàng bô lão như tôi," Hình Tất nói, "hiểu một người ra sao sẽ nói gì và lí do họ nói vậy, số người tôi đã gặp nhiều hơn số đồ hộp cậu từng ăn."

"... Anh không so sánh thế được," Khưu Thời bảo, "đâu phải Lý Phong lúc nào cũng hào phóng cỡ đó, bây giờ tôi có ích với y nên mới được cho hết xe vật tư này đến xe vật tư khác, trước đây làm gì có vụ biếu không đồ hộp, chỉ có bánh đậu loại cực kì khó nuốt thôi. Bây giờ tôi còn ngờ rằng cái món bánh đậu ấy có khi được mài từ xương người chết ấy chứ, muốn đồ hộp thì phải đến chỗ băng Ngoại Thành hoặc chợ đen cơ."

"Giám đốc Lý ác vậy à." Hình Tất nói.

"Đâu phải tự dưng khét tiếng chó cổ đỏ," Khưu Thời bảo, "nên thực ra số đồ hộp tôi ăn còn không nhiều bằng số xác tôi từng dọn."

"Thế số người tôi từng gặp nhiều hơn số cụ mà cậu đã đệt." Hình Tất nói.

Khưu Thời trợn mắt nhìn hắn hồi lâu mới phá ra cười rồ, suýt trượt luôn xuống nước: "Đệt cụ nhà anh, óc anh là óc kiểu gì thế."

"Đủ nhiều rồi chứ." Hình Tất cười cười.

"Quá đủ." Khưu Thời cười đáp.

Lý Phong thay đồ ngủ, hôm nay tâm trạng y không tồi, cuộc họp diễn ra cực kì suôn sẻ, lúc báo cáo không bị Thượng tá Từ bắt được sơ hở nào, Lâm Thịnh cũng được phép rời khoang vào ngày mai.

Và điều vừa bất ngờ vừa nằm trong dự kiến của mọi người là Thượng tá Từ đã tuyên bố quyết định chung của tướng quân và công ty, lập tức thăng chức cho Lý Phong lên làm tổ phó của tổ công tác trong cuộc họp.

"Khả năng lạm quyền của Giám đốc Lý không tồi, không ngờ đấy." Trương Tề Phong có thể nhịn đến tan họp mới nói riêng với y đã là có sức nhẫn nại xuất chúng rồi.

Lý Phong không hề khát khao quyền lực, quyền lực chỉ là điều kiện cần để y có thể sống tốt – đơn giản thế thôi.

Y nằm xuống giường, khẽ thở phào một hơi.

Đang định tắt đèn thì thú cưng vọt ra khỏi hộc tủ đầu giường, có cuộc gọi từ thư kí: "Giám đốc Lý, mười phút nữa Thượng tá Từ sẽ đến văn phòng giám đốc."

"Bảo cô ta tôi chết rồi." Lý Phong nói.

"Cần tôi về văn phòng ngay bây giờ không?" Thư kí hỏi.

"Dọn xác cho tôi hả?" Lý Phong ngồi dậy, "Không cần, cậu nghỉ ngơi đi."

Y lại phải cởi bộ đồ ngủ mới mặc ra, thay quần áo rời phòng nghỉ. Vừa xong thì cửa văn phòng đã bị đẩy mở, Thượng tá Từ và Bộ trưởng Lưu bước vào.

"Giám đốc Lý cũng chưa nghỉ à." Bộ trưởng Lưu nói.

"Người cừ khôi hơn tôi đều đang làm việc," Lý Phong ngáp một cái, đưa hai chai nước cho họ, "sao tôi dám ngủ sớm thế."

"Cũng không còn sớm nữa." Thượng tá Từ bảo.

"Hai vị vất vả rồi," Lý Phong đáp, "có chuyện gì à?"

Thượng tá Từ ngồi xuống sô pha, liếc y một cái: "Có vài chuyện liên quan đến công việc."

"Khẩn cấp lắm hả?" Lý Phong hỏi. Nhân viên Sở An sinh mà y sắp xếp các nơi đều không có tin tức gì, chứng minh lần này căn bản không có "chuyện liên quan đến công việc" nào khẩn cấp cả.

"Cũng không khẩn cấp lắm, chỉ không tiện nói trong cuộc họp." Bộ trưởng Lưu cười cười.

"Ồ." Lý Phong đã ngồi xuống theo.

"Hiện thời tất cả hạng mục công tác đã đang triển khai, quân đội và Cục Phòng thủ trong ngoài phối hợp là biện pháp an toàn cực kì quan trọng của thành phố Mây," Thượng tá Từ nói, "nhằm đảm bảo có thể đáp ứng yêu cầu công việc một cách nhanh chóng, cũng để..."

"Thượng tá Từ này, bây giờ không phải đang họp, cũng chỉ có ba chúng ta." Lý Phong nhịn cơn buồn ngáp. Y đã nghe ra ý của Thượng tá Từ, bèn ngắt lời cô, "Thượng tá cứ nói thẳng đi, Cục Phòng thủ có vấn đề gì à? Hay Cục trưởng Trương Tề Phong có vấn đề gì?"

Thượng tá Từ khựng lại, xoay sang nhìn Bộ trưởng Lưu rồi lại nhìn Lý Phong: "Tổ phó Lý có ứng cử viên nào sáng giá hơn cho chức Cục trưởng Cục Phòng thủ không?"

Ô hay vãi.

Lý Phong nhìn cô ta.

Nhanh thế cơ.

Từ khi Thượng tá Từ tuyên bố chức tổ phó, Lý Phong đã đang chờ rồi.

Lý Phong không bất ngờ khi họ ra tay từ chỗ Trương Tề Phong, vì dù khắc khẩu và thường gây rắc rối đủ kiểu nhưng Trương Tề Phong luôn hợp tác với y trong thời khắc mấu chốt. Họ chỉ không chịu được cảnh y nắm một ít quyền lực trong tay, muốn nhanh chóng thay máu những người chịu nghe "một ít quyền lực" này chỉ huy thôi.

Lại còn cực kì ân cần cho y đề cử.

Lý Phong bấy giờ muốn cầm súng nả Thượng tá Từ một phát luôn ấy chứ.

Không thể phán họ thông minh, chiến tranh sắp tới mà chỉ chú ý tranh quyền đoạt lợi dù chưa chắc tất cả đã có thể sống sót. Nhưng cũng không phán họ ngu đần được, vì người ta đã lo trước chuyện hậu chiến, lần này mà Lý Phong giữ được an ninh của thành phố Mây thì chắc chắn sẽ được trọng dụng nếu không chết, bây giờ phải bắt đầu hạn chế quyền lực của y.

Lý Phong thở dài.

Không thể thay Trương Tề Phong được, Trương Tề Phong là bạn tốt lâu năm của y mà.

"Nghiệp vụ của Cục trưởng Trương đâu có vấn đề gì?" Lý Phong nhíu mày, lấy làm nghi hoặc, "Tuy nóng tính nhưng công việc vẫn làm đâu chắc đấy mà."

"Trương Tư Hải là con trai ông ấy, Giám đốc Lý chắc biết nhỉ?" Bộ trưởng Lưu nói, "Trương Tư Hải cấu kết với thế lực người máy sinh hoá đã một thời gian dài, ông ấy còn lợi dụng chức quyền tráo Trương Tư Hải ra trước hạn tù... Bây giờ chúng tôi ngờ rằng..."

"Chuyện này..." Lý Phong nhéo ấn đường, "là tôi."

"Gì cơ?" Thượng tá Từ nhìn y.

"Là tôi đưa Trương Tư Hải ra," Lý Phong nhìn tay mình, "Trương Tư Hải là... gián điệp của tôi."

"Sao chứ?" Bộ trưởng Lưu thảng thốt nhìn y.

"Lần đầu tiên người máy sinh hoá khả nghi xuất hiện ở thành phố Mây, tin tức chính do Trương Tư Hải cung cấp," Lý Phong hắng giọng nhìn họ, "cậu ta tiếp cận Đặng Diệp Diệp cũng là để thu thập tình báo sâu hơn, đến tận bây giờ Đặng Diệp Diệp vẫn rất tín nhiệm cậu ta, Trương Tư Hải là người duy nhất có thể liên lạc với Đặng Diệp Diệp, hi vọng không đánh động đối phương."

Thượng tá Từ rõ ràng vẫn chưa hết bất ngờ.

"Cục trưởng Trương không hề hay biết, ông ấy chí công vô tư, về phần con trai mình," Lý Phong nói, "sau khi tôi đưa Trương Tư Hải ra, ông ấy làm rùm beng lên với tôi rồi lại tống Trương Tư Hải vào nhóm nạn dân, hẳn mọi người đều biết cậu ta là người phát hiện ra chuyện người cảm nhiễm đã trà trộn vào nội thành và kịp thời báo cáo chứ nhỉ."

Thượng tá Từ không lên tiếng, Bộ trưởng Lưu đăm chiêu nhìn y.

Bộ trưởng Lưu không cùng phe với Thượng tá Từ, Thượng tá Từ kéo ông ta đến cũng chỉ để có người làm chứng thôi.

Cho nên mấy câu này Thượng tá Từ tin hay không không quan trọng, Bộ trưởng Lưu dao động là được.

"Cục trưởng Trương vẫn luôn ngứa mắt chuyện tôi cản trở ông ấy dạy con chấp pháp," Lý Phong nói, "nên quan hệ giữa chúng tôi không tốt lắm, song Cục trưởng Trương tuyệt đối trung thành với thành phố Mây và Tướng quân, về công về tư, tôi không nghĩ có ai hợp lãnh đạo Cục Phòng thủ hơn ông ấy."

Thượng tá Từ nhìn y: "Giám đốc Lý kín kẽ nhỉ."

"Bây giờ thay Cục trưởng Trương thì kẻ địch ngoài kia ắt biết chúng ta đã nghi ngờ Trương Tư Hải," Lý Phong nói, "những người tôi đưa đến chỗ Đặng Diệp Diệp trước kia đều chỉ bí mật giám sát vì sợ đánh cỏ động rắn, nên phiền Thượng tá Từ cân nhắc thêm."

"Việc này quả thực..." Bộ trưởng Lưu gật đầu, "Chúng ta vẫn chưa nắm chắc chuyện thế lực bên ngoài rốt cuộc ra sao."

"Thượng tá Từ vẫn luôn công tác trong quân, kỉ luật nghiêm khắc, làm việc cẩn trọng, có lẽ không quá quen cách chúng tôi giao thiệp với tầng lớp thấp," Lý Phong nói, "sau này tôi sẽ kịp thời báo lại với Thượng tá."

"Vất vả cho Giám đốc Lý rồi." Thượng tá Từ nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Việc tự ý thả người trái luật, tôi hẳn phải chịu trách nhiệm tương đương." Lý Phong nói.

"Ầy," Bộ trưởng Lưu phẩy tay, "không cần phải thế, để phục vụ công việc thì dùng một số thủ đoạn là điều cần thiết."

"Sau này tôi sẽ kịp thời báo cáo," Lý Phong nói, "cực kì biết ơn hai vị đã tín nhiệm tôi."

Sau khi tiễn Thượng tá Từ và Bộ trưởng Lưu, Lý Phong gọi cho Trương Tề Phong.

Trương Tề Phong trái lại công tác và nghỉ ngơi cực kì đúng giờ, nghe ra bét lắm ông ta cũng đã ngủ được hơn hai tiếng, chất giọng ngái ngủ sực mùi cáu kỉnh: "Giám đốc Lý! Có gì không!"

"Giờ tôi sang Cục Phòng thủ," Lý Phong nói, "mười phút nữa tới nơi."

"Anh bị điên à!" Trương Tề Phong nạt, "Vụ gì, nói đi."

"Cái ghế Cục trưởng của ngài tới sáng là mất," Lý Phong đáp, "chỉ vậy thôi, mười phút nữa tôi đến Cục Phòng thủ, không thấy ngài thì tôi về ngủ."

"Anh bảo gì cơ?" Giọng Trương Tề Phong tức thì tỉnh hẳn, "Là sao?"

"Gặp rồi bàn." Lý Phong cúp điện thoại.

Rồi lại gọi Tiêu Lỗi.

"Giám đốc Lý!" Tiêu Lỗi lẹo lưỡi trên phông nền ầm ĩ.

"Sống tốt đấy nhỉ." Lý Phong bảo.

"Hôm nay Khưu Thời về, anh em công nhân dọn xác đang tổ chức tiệc mừng anh ấy," Tiêu Lỗi đáp, "tôi uống ít rượu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo."

"Mỗi lưỡi bị lẹo thôi chứ gì." Lý Phong nói.

"Dạ." Tiêu Lỗi trả lời.

"Bảo Khưu Thời," Lý Phong dặn, "mai sáng tôi sẽ sang tìm cậu ta, nhắn cậu ta chờ ở công sự."

"Đã rõ!" Tiêu Lỗi đáp rõ to.

"Đi nhậu đi." Lý Phong nói.

"Không nhậu nữa!" Tiêu Lỗi trả lời.

"Kêu cậu nhậu thì cứ đi mà nhậu," Lý Phong bảo, "đừng có búng như lò xo vậy."

"Dạ!" Tiêu Lỗi đáp.

"Họ định ầm ĩ như này cả đêm à?" Hình Tất tựa đầu giường hỏi.

Nghe tiếng thì ít nhất cũng còn nửa số người đang nhậu phía công sự bên kia chưa gục, chẳng rõ đang rôm rả cười đùa chuyện gì.

"Chắc sẽ tàn cuộc trước khi trời sáng." Khưu Thời cuộn người trên giường, kéo chăn lên tận đầu.

"Suốt ngày sát cánh bên nhau mà nhiều chuyện vậy hả." Hình Tất bảo.

"Phòng đấy ấm," Khưu Thời đáp, "dù không còn gì để nói thì đêm nay họ vẫn sẽ tề tựu bên đó thôi."

"Cậu lạnh không?" Hình Tất xoay sang nhìn anh.

"Cụ là người máy sinh hoá với chỉ số thông minh hàng đầu mà," Khưu Thời bảo, "tôi lạnh hay không cụ không biết hả?"

Hình Tất bật cười.

"Sang đây," Khưu Thời nói, "nằm chung."

Hình Tất ngó máy sưởi hình trụ tròn đặt bên giường: "Cái này có chỉnh thêm được không?"

"Không," Khưu Thời bảo, "đặt cái máy đấy trong cái công sự này hiệu quả y như quẹt một que diêm giữa đất tuyết vậy, đám bỉ ổi Cục Phòng thủ giờ đây cấm nhóm lửa, bằng không bọn tôi đã làm một đống trong phòng rồi."

"Công sự này ai xây?" Hình Tất cởi đồ nằm lên giường.

"Sang đây chút," Khưu Thời nhích về phía hắn, "phải sát vô nhau mới được."

Hình Tất cũng ghé lại gần anh: "Chăn đệm của các cậu cũng thiếu thốn thế à?"

"Đâu có thiếu," Khưu Thời nói, "mỗi người mỗi giường, ngày mai tôi đòi Lý Phong thêm bộ nữa, chắc anh ta không ngờ anh sẽ qua đêm ở đây."

"Ừ." Hình Tất đáp.

"Tôi tưởng anh không sợ lạnh." Khưu Thời bảo.

"Không sợ," Hình Tất nói, "nhưng cóng quá thì ảnh hưởng chức năng cơ thể."

"Hiểu rồi, nghĩa là không sợ lạnh nhưng vẫn có khả năng bị đông cứng." Khưu Thời kéo chăn sang rồi dém góc chăn vào cổ hắn.

Nhiệt độ cơ thể Hình Tất ổn định hơn người thường như họ nhiều, bấy giờ Khưu Thời thấy như có một cái lò sưởi nằm cạnh mình, ấm hơn hẳn.

"Công sự do tôi với Triệu Lữ xây đấy." Anh nói.

"Hai người các cậu?" Hình Tất xoay mặt sang nhìn anh, hơi thở phả lên trán cũng ấm áp như thế.

"Mấy cái cũ nhất thì không," Khưu Thời đáp, "bọn tôi nổ đồi thành hố bằng thuốc nổ ông cụ chế cho, sau đó san bằng đất rồi chồng đá lên làm nửa vách."

"Hai đứa trẻ con?" Hình Tất hỏi.

"Ừ." Khưu Thời gật đầu.

"Cho nên con người rõ ràng dễ chết như vậy mà mãi chưa chết hết." Hình Tất nói.

"Có dịp anh xem thử lưng Triệu Lữ." Khưu Thời gối đầu lên cánh tay.

"Vụ này... tôi không hứng thú." Hình Tất đáp.

"Đệt," Khưu Thời bật cười, "trên lưng nó có một mảng sẹo to, ấy là do chúng tôi chạy chậm lúc đánh nổ, nó che cho tôi rồi bị đất đá tạt thẳng lên lưng."

"Thế ư," Hình Tất suy tư, "bạn bè sống chết có nhau."

"Ừ, tôi với Triệu Lữ cũng là bạn bè sống chết có nhau." Khưu Thời nói.

"Nên cậu ta hôn cậu." Hình Tất bảo.

"Nó dễ kích động." Khưu Thời cười cười.

"Trước kia tôi ít khi được tiếp xúc với..." Hình Tất nhìn anh, "thứ tình cảm thẳng thắn như vậy, cực kì khoa trương và nồng nhiệt."

"Bọn tôi đâu phải loài người cao cấp," Khưu Thời nói, "cuộc đời ở cái thế giới này chỉ có vậy, đám anh em này là tất cả với tôi, vờ vịt cho ai xem đây."

"Ừm." Hình Tất đáp, vẫn cứ nhìn anh.

Khưu Thời cũng nhìn hắn.

Mấy giây sau, anh trỏ Hình Tất: "Anh đừng bắt chước đấy nhớ, làm thế trên giường thì hết ổn rồi."