Chồng! Anh Là Ai?

Chương 4: Mười năm yêu em



CHỒNG! ANH LÀ AI?

Tác giả: Trái Tim Pha Lê

Chương 4: MƯỜI NĂM YÊU EM

Bảy giờ sáng:

Nghi thức dậy làm vệ sinh cá nhân, tính thu dọn đồ đạc để xuất viện, mới nhớ ra mình có đồ gì đâu. Ngay cả bộ đồ thay cô cũng không có. Cô chẳng có điện thoại để điện, mà biết điện cho ai đây, bà ta à, chắc chắn bà sẽ hả hê " cho mày chết". Nghĩ rồi mới thấy thật nực cười, bây giờ Nghi đúng thực là người vô sản rồi: không tiền, không tờ giấy lận lưng, ngay cả bộ đồ che thân cũng không có. Không ngờ cô cũng có ngày lâm vào cảnh khốn cùng này.

Cửa phòng bật mở:

- Nghi xong chưa, mình xuất viện rồi cùng đi ăn sáng.

Thấy người ta Nghi mừng quýnh, sao mà xuất hiện đúng lúc thế. Cứ tưởng sau đêm qua người ấy không tới nữa chứ. Nghi cười giả lả.

- Minh có thể chở Nghi về nhà thay đồ không, Nghi không thể mặc đồ bệnh viện ra ngoài được. Nghi cũng không có gì để dọn đâu. À, cái xe của Nghi???

- Minh đã cho người dắt về bãi xe nhà Minh gửi rồi, đợi Nghi khỏe trả lại Nghi, yên tâm không sứt mẻ miếng nào.

Nghi chợt cười hahaha rất sảng khoái, lâu rồi cô chưa cười như thế. "Ông tướng, tui sợ mất xe chứ có sợ xe bị mẻ đâu, nói kiểu gì thế hả, muốn chị cho cưng nếm lợi hại không?"

Nói rồi Nghi đưa tay, tính nắm cổ áo Minh, dùng chiêu thức Judo vật xuống. Nhưng nhanh như chớp, Minh như biết trước nhẹ nhàng lách người qua một bên, sau đó xoay người nắm bắt tay Nghi, Nghi lỡ đà ngã về phía trước. Minh mỉm cười ranh mãnh tiện đà kéo tay Nghi, ôm trọn Nghi trong lòng. Nằm trong vòm ngực săn chắc ai đó, tim Nghi cứ thình thịch, mặt cứ đỏ ửng lên. Lần đầu tiên tiếp xúc gần với người khác giới như thế, cảm xúc thật lạ kì.

- Sao, lợi hại của bạn là ăn vạ trong lòng tôi hả, bạn "chị" yêu quí.

- Hứ, ừ, để xem ai ăn vạ nhé. Nghi thúc cùi chỏ vào bụng Minh, chân thì đạp mạnh lên chân Minh. Hey ya, cái thúc như phủi ruồi ấy. Chân Nghi mang đôi dép bằng vải đế giấy của bệnh viện, đạp lên đôi chân mang đôi giày tây cứng ngắt kia như phủi bụi đúng nghĩa luôn. Nhưng người ta cũng giả vờ nhăn mặt ôm bụng đau, chịu thua Nghi một lần đấy.

- Minh sao thế, đau lắm à?

- Thua bà chị rồi đó.

Nghi mặc nguyên set đồ bệnh viện chờ Minh ở cổng gửi xe máy. Ai cũng nhìn cô cứ như trốn trại ra vậy. Chờ 10, 15p chẳng thấy ông tướng ấy đâu, " không lẽ giận mình làm đau bỏ về trước à, người đâu nhỏ nhen thế". Nghi quyết định đi bộ về nhà, lang thang trên đường bao cặp mắt đổ dồn nhìn mình, Nghi cũng quê quê nhưng biết sao giờ. Một chiếc Audi trờ tới làm Nghi giật mình, tính quay lại chửi "người đâu chạy xe không mang não à". Chưa kịp thì tài xế đã xuống xe nắm tay Nghi ấn vào trong xe, sau đó lái xe đi. Quay qua nhìn oh, "thì ra là Minh à".

- Minh đi xe hơi hả, Nghi tưởng đi xe máy làm chờ mòn mỏi luôn.

Người bên kia vẫn lạnh lùng không lên tiếng. Nghi cảm thấy lạ, "sao không lên tiếng, người giận là mình mới đúng, mình chờ đằng ấy những hơn 15 phút đấy, rồi lang thang dưới trời nắng như con điên trốn trại đây này". Nghi cũng giận không thèm nói nữa. Xe chạy vào tầng hầm trung tâm thương mại. Minh xuống xe mở cửa lôi Nghi ra đóng cửa xe một cách thô bạo. Bấm thang máy lên tầng 1, từ bãi đổ xe vào thang máy rồi lên lầu, tay Minh vẫn nắm chặt Nghi. Thấy ngại, Nghi vùng tay lại bị siết chặt. Minh quay qua trừng Nghi, ánh mắt đủ nghiêm nghị khiến người khác khuất phục.

Vào trung tâm mua sắm, Minh vẫn tư thế cũ nắm tay Nghi kéo qua hàng đồ cho nữ, tay còn lại vạch vạch mấy cái móc áo xem kiểm, lấy ra vài cái ướm lên người Nghi "uh, mặc bộ này đi".

Nghi trợn mắt nhìn Minh, "hứ, nhỏ hơn tui mà làm như ông già khó tính vậy đó, chắc cha này mê Trường Giang lắm nè". Nghi tưởng tượng thấy Minh mặc cái quần ôm ngắn củn cỡn, cột dây thun ở lưng quần, đầu đội cái nón vành, mép gắn chòm râu, chân đi đôi dép lào nhìn buồn cười chết. Khỏi cần diễn cũng gây cười.

- Tính đóng vai gì mà mặc đồ bệnh viện đứng cười một mình thế?

Tiếng nói làm Nghi thức tỉnh, cô nhìn Minh trề môi rồi cầm cái đầm trắng vào thử đồ.

Bước ra từ phòng thử đồ, chiếc đầm trắng kiểu vintage ôm sát cơ thể, tôn đẩy vòng một no tròn. Phần thân váy may dạng xòe dài qua gối thướt tha. Minh cứ như đang quay ngược thời gian, trông thấy hình ảnh cô nữ sinh của trưa hôm ấy. Nhưng nhìn xuống chân với đôi dép ấy thì...cạn lời.

Nắm tay Nghi dắt qua khu bán giày, lần này không lôi kéo nữa mà dắt đi rất thong thả. Người đàn ông mặt lạnh nhưng trong mắt hiện ý cười. Còn người phụ nữ ăn mặc như tiểu thơ xinh đẹp cứ thẹn thùng đi theo người đàn ông. Trông họ thật đẹp đôi, như nhân vật chính bước ra từ truyện ngôn tình.

Vào cửa hàng giày, vẫn như cũ. Minh nắm tay Nghi lướt qua kệ để giày, lấy một đôi giày búp bê trắng đính chiếc nơ bằng pha lê long lanh. Minh dắt Nghi tới ghế nệm ấn vai Nghi ngồi xuống, Minh nửa ngồi nửa quỳ một chân, tháo đôi dép bệnh viện ra, mang vào chân nàng công chúa đôi giày nơ thủy tinh. Nghi cứ trân trân nhìn từng hành động của người ấy, Nghi thấy mình giống như cô gái lọ lem đang được hoàng tử mang giày. Lâu lắm rồi mới có người quan tâm chăm sóc cô đến thế, từ cái ngày tai nạn khủng khiếp ấy xảy ra. Ánh mắt Nghi như bị thôi miên theo ánh sáng rực rỡ phát ra từ chiếc nơ thủy tinh, cô cứ miên man về một nơi nào đó.

- Vừa y, êm không, nếu đau thì đổi đôi khác.

Tiếng nói lôi Nghi về thực tại "vừa rồi, êm lắm, cảm...cảm ơn... Minh", chữ Minh lí nhí trong họng, không biết người ta có nghe không nữa. Minh cười, nụ cười nhếch môi đứng lên, kéo theo Nghi ra cửa, móc bóp lấy ra tấm thẻ visa đưa cho nhân viên thâu ngân. Cô nhân viên nãy giờ cứ nhìn theo cặp đôi này suốt, trông cô gái mặc đồ hơi lạ nhưng dễ thương, còn người đàn ông thì cao ráo, trời ui đẹp chuẩn soái ca. Việt Nam cũng có trai đẹp đâu phải chỉ có trên phim Tàu hay Hàn xẻng.

- Chỗ này bán đồ free à? Minh lên tiếng khi thấy nữ thâu ngân cứ đực mặt ngó mình.

Cô nhân viên bối rối nhận thẻ, tính tiền rồi nói vài câu như thông lệ "cảm ơn quý khách, hẹn gặp lại". Minh cất thẻ, dắt Nghi đi, không biết sau lưng có bao cặp mắt ngưỡng mộ đang nhìn theo.

Họ cùng đi vào nhà hàng Món Huế, lựa cho mình một bàn ngay cửa sổ sát đất, kéo Nghi ngồi xuống và kêu hai tô bún bò, không thèm hỏi xem Nghi muốn ăn gì. Minh tự lấy khăn lau đũa muỗng để phía Nghi, măc dù đôi đũa để trong bao giấy rất sạch. Minh rất kiệm lời, chỉ làm mọi thứ theo ý mình. Dù nghi có rất nhiều thắc mắc, nhưng kệ đi, có thực mới vực được đạo. Minh không giống với hồi trước nhưng cũng đâu có xấu với mình. Con người mà, ai lớn cũng thay đổi thôi. Lén nhìn Minh, công nhận người ta lớn đẹp trai hẳn ra, thêm cái tính trầm trầm ít nói luôn toát ra nét gì đó lạnh lùng thật khó gần, nhưng chính điều đó lại thu hút người khác phái mới ghê. Tự nghĩ tự cười. Minh đang ngó lơ ngoài cửa sổ, nghe tiếng phì cười quay lại nhìn Nghi khiến nàng nín bặt. Nghi cũng lơ đãng ngó qua cửa sổ. Nhà hàng từ trên cao có view thật đẹp, bên dưới là dòng sông đang uốn lượn lấp lánh, hai bên bờ sông vẫn còn hoang sơ, cỏ hồng mọc cao bằng đầu người đang đu đưa trong gió, cứ như bức tranh thủy mặc thật sinh động.

Mùi thơm bún bò xộc vào mũi, đang hí hửng chuẩn bị thưởng thức thì Minh bê ngay tô bún trước mặt Nghi qua bên mình. Đang bực bội vì Minh trêu ngươi mình, nghĩ sao từ lúc xuất viện rồi mua đồ tùm lum có ăn cái gì đâu mà giờ bắt người ta "dòm ăn" nữa. Đàn ông sao mà nhỏ nhen vậy. Minh không biết tự khi nào có cây kéo, đang cầm cục nạc giò róc xương bỏ đi, sau đó miếng nạm to cũng được cắt nhỏ cho vừa ăn. Minh nhặt rau từng lá xếp thành hình bông hoa đặt trên tô, sau đó bê lại chỗ cũ cho Nghi. Nghi đang phồng má bỗng sụi lơ nhìn tô bún trước mắt rồi khó hiểu nhìn Minh.

- Ăn đi, đóng mỡ không ngon.

Uh nhỉ, kệ ăn đi tính gì tính. Chắc ở nhà công tử được người ta hầu riết quen, giờ ra đường bệnh nghề nghiếp tái phát.

Ăn no căng bụng, tính cầm ly trà đá uống đã bị tay ai kia chặn lại, vẫn hành động cũ kéo Nghi đứng lên ra khỏi quán mà chẳng ai giữ lại hỏi han tiền bạc? Không biết tính tiền lúc nào nhỉ? "Tui là tui chưa kịp uống nước nữa á, cho ăn không cho uống muốn tui chết khô chắc, thiệt bực mình quá đi, tự nhiên nhờ vả chi cái bản mặt khó ưa vậy không biết. Giúp thì cho đàng hoàng, không giúp thì nói tỏ thái độ vậy là sao hả? Đang tính làm mặt xấu trêu minh thì Nghi lại bị lôi tuột vô thang máy bấm tầng R

Trên tầng thượng là quán cafe. Bao bọc xung quanh là lan can bằng kính cường lực. Bàn bằng gỗ hình tròn, trên bàn trải thảm cỏ bằng nhựa. Giữ bàn có chậu hoa thạch thảo tím. Xa xa ở một góc nhỏ là chiếc xích đu hình trứng, đặt trên bãi cỏ xanh, bao bọc là những khóm hoa Lavender cũng màu tím. Nghi đang thắc mắc hoa Lavender sao trồng được ở Việt Nam? Lại gần sờ thử là hoa nhựa. Tuy hoa giả nhưng cũng đủ tạo chất thơ cho góc nhỏ ấy. Nhi lại ngồi trên chiếc xích đu đong đưa ngắm toàn khung cảnh bên dưới. Đứng trên đây có thể quan sát hết khu vực xung quanh, gió lồng lộng thật mát mẻ. Hình ảnh hai người bên chiếc xe đạp dạo bờ sông trong buổi trưa lộng gió như tái hiện. Ly trà sữa thạch cà phê đặt vào tay Nghi mát lạnh. Nghi ngước mắt nhìn, cũng con người ấy, vẫn là dòng sông và những cơn gió xua tan cái oi nồng, nhưng đã không còn dạt lục bình trôi, và người ta cũng đã thay đổi, không biết cái cảm xúc của người khi ấy còn không? Sao mình lại hồi hộp mong chờ vậy.

- Nhà Nghi ở đâu? Lát tôi đưa Nghi về.

- Nhà Nghi ở khu Bông Sao quận 8. Mà Minh đang làm gì thế? Mặc comple, đi xe hơi cơ đấy, mua sắm,

ăn uống toàn chỗ sang chảnh, tính thả thính tôi đấy à.

Minh cười, từ lúc xuất viện tới giờ mới thấy Minh cười, dù chỉ là cái hừ nhẹ nhưng cũng đủ xua đi căng thẳng nãy giờ.

- Thả lâu rồi, thế đã dính chưa?

- uh, gần rồi, ráng xíu nữa nha. Cứ cố gắng thôi, dính hay không Nghi không hứa nhé. Hihi

Minh chỉ biết nhìn Nghi lắc đầu rồi cười trừ. Sao người ta trẻ con thế nhỉ? Người ta có biết sáng nay không thấy ai kia đứng chờ, tôi đã sốt ruột lái xe đi vòng vòng tìm kiếm. Rồi thấy người đó đi lững thững dưới nắng, vừa tức vừa tội, sao không chịu chờ tôi hả? Nghĩ gì mà mặc bộ đồ đó đi ngoài đường làm trò cười cho thiên hạ. Bực quá lôi người ta lên xe, thấy họ ngớ người hỏi mình đi xe hơi à, mới nhớ ra mình không kêu họ chờ bãi ô tô nhỉ, cảm thấy có lỗi quá. Kệ đi, để mình lo lắng chạy vòng vòng kiếm, lại còn ngước cái mặt với đôi má hồng hồng vì nắng lên thách thức, mình không kềm chế là hôn đằng ấy rồi đó. Kiềm nén cảm xúc thật là chuyện không dễ.