Chồng Chị

Chương 44



Jungkook phóng xe chạy nhanh về biệt thự riêng của mình. Đứng trước ngôi nhà tối om không một ánh đèn, Jungkook hơi ngạc nhiên, không phải Kim Taehyung nói là đang chờ đợi cậu ở nhà hay sao. Nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều nữa, được gặp người thương dĩ nhiên là vui rồi.

Jungkook bước xuống xe, cậu nói với mấy tên vệ sĩ mà Namjoon vừa giao phó đến bảo vệ cho cậu đứng ở ngoài chờ một lát. Jungkook vui vẻ đi vào bên trong cổng, nhưng chỉ vừa tới được nửa sân vườn thì cậu chợt khựng lại.

Có phải nhớ hắn quá nên Jungkook mới lú lẫn rồi không.

Kim Taehyung làm sao biết được biệt thự riêng của cậu trong khi hắn chưa tới đây lần nào?

Vì sao hắn không gọi cho cậu mà phải nhắn tin?

Hắn chẳng phải nói giải quyết xong cũng là hơn hai ngày nữa hay sao?

Jungkook bất chợt lùi lại vài bước, cậu đưa cặp mắt nhìn xung quanh dò xét. Một khoảng không gian yên ắng và tối tăm.

Cảm giác bất an ập tới, Jungkook vừa hé môi định gọi mấy người vệ sĩ bên ngoài thì bất ngờ một bóng đen từ phía sau lưng cậu nhào tới.

_____________

Ume đang lơ mơ ngái ngủ bước xuống lầu. Lúc nãy cô nghe thấy rất nhiều tiếng động ồn ào ở dưới nhà, có lẽ là thiếu gia của cô vừa về tới nên cô mới đi ra xem thử.

" Thiếu gia, cậu về rồi ạ? Thiếu gia."

Ume cất giọng gọi, nhưng chẳng thấy có người trả lời. Quái lạ, cửa nhà thì không được mở, nhưng nhìn qua cửa sổ lại thấy cổng biệt thự bị mở toang ra. Ume thắc mắc, cô hơi lo sợ mà bước tới mở cửa nhà nhìn ra ngoài sân.

" Thiếu gia ơi, thiếu..aaa.."

Ume hốt hoảng đến nỗi cả hai mắt đều mở to. Gần khoảng chục người nằm sõng soài trên nền đất, máu đỏ vương vãi khắp mọi nơi. Trông như vừa xảy ra một cuộc thanh trừ vậy.

" thiếu... thiếu gia.."

Ume run rẩy mở cửa, cô nhắm mắt bước qua đống xác chết kia, từng người từng người cả cơ thể đều loang lổ những vệt máu đỏ. Ume cố nén lại sự sợ hãi trong lòng, cô mở mắt ra nhìn xung quanh tìm kiếm Jungkook.

" Thiếu gia..cậu đâu rồi? Thiếu gia..."

Xung quanh tối om, không gian yên ắng đến lạ. Cũng không có lấy một bóng người, cô lê từng bước chân về phía trước. Khuôn viên căn biệt thự rộng lớn lại đầy rẫy những xác chết, khung cảnh rùng rợn đến ghê sợ.

" Thiếu.. thiếu gia..cậu..A!"

Cổ Ume bị siết chặt như sắp gãy ra.

Từ phía sau Ume có ai đó đang dùng dây thừng siết cổ cô lại. Ume vùng vẫy, cố gắng cào mạnh lên cổ mình để kéo sợi dây đó ra, nhưng không thể. Lực siết của người đó càng lúc càng mạnh hơn. Ume cảm giác như hơi thở của mình sắp không còn nữa, hai mắt cô cũng dần mờ nhạt.

Ume cố đưa bàn tay mình ra sau mà cào lên mặt hắn ta. Thấy vậy hắn liền kéo mạnh một cái khiến cô ngã vật ra sau. Trong hoàn cảnh này, nỗi sợ lấn át đi lý trí. Ume tuyệt vọng nhìn lên bầu trời thở từng hơi đứt quãng.

Không lẽ cô sẽ chết ở đây như vậy sao?

Nhìn kìa, vì sao kia thật sáng quá. Trên bầu trời ngày hôm nay, có rất nhiều sao. Vì sao nào cũng toả sáng, hệt như bầu trời của hơn hai mươi năm trước.

Hai mắt cô dần nhắm lại, hơi thở cũng yếu đi.

" Hy vọng sau này gặp lại, sẽ nhìn thấy cậu hạnh phúc hơn bây giờ."

" Được, cậu phải gặp lại tôi trong lúc tôi hạnh phúc nhất."

" Cậu phải gặp lại tôi trong lúc tôi hạnh phúc nhất."

" Phải gặp lại tôi trong lúc tôi hạnh phúc nhất."

" Han Ume, cậu nhất định.."

" Aa..."

Ume bừng tỉnh, cô mở mắt ra cố gắng đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó. Phía xa đằng kia có một tảng đá lớn khoảng lòng bàn tay. Ume cố với tay tới chạm vào tảng đá. Thêm chút nữa là chạm được rồi.

" A..a..."

" Chết đi con khốn!"

Dây thừng càng lúc lại càng siết chặt. Ume còn có thể nghe được tiếng nghiến răng kèn kẹt của hắn ta.

* Bộp*

" A! "

Ume đập thẳng tảng đá vào đầu tên phía sau khiến hắn buông hai tay mà tự ôm lấy đầu mình. Cô nhân cơ hội này cố gắng chạy về phía cánh cổng để ra ngoài đường lớn, hy vọng có ai đó sẽ giúp được mình.

Ume loạng choạng chạy đi, tay cô ôm lấy cái cổ đau buốt đến tê cứng của mình. Cô ngoảnh mặt nhìn lại, hắn ta đang lồm cồm đứng lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô như muốn nuốt chửng.

" Aa.."

Bất chợt cô vấp phải thứ gì đó mà ngã nhào ra đất. Lần này thì tiêu thật rồi, chân cô đau quá không chạy được nữa, cũng không thể đứng lên. Không lẽ phải bỏ mạng tại đây thật sao.

" Ume! Cô sao vậy?"

Min Yoongi không biết từ đâu xuất hiện trước cổng biệt thự. Anh thấy Ume cả người thê thảm nằm trên đất liền chạy tới đỡ cô lên xem thế nào.

" Cậu Yoongi... có.. người muốn .. giết.. tôi.."

" Cái gì?"

Min Yoongi đưa mắt nhìn vào bên trong, không thấy ai khác ngoại trừ những cái xác chết nằm sõng soài ở kia.

" Ai muốn giết cô chứ? Giọng của cô bị làm sao vậy? Cô có sao không Ume?"

" Tôi..tôi không..sao..."

" Ume! Ume tỉnh lại đi!"

Ume nói xong liền ngất đi, lúc này Ami từ bên ngoài đang vui vẻ kéo vali đi vào trong, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến em trố mắt kinh ngạc.

" Anh hai chuyện này là thế nào? Anh ba đâu?"

" Ami mau gọi xe cứu thương, Ume không ổn rồi."

" Ume? Là ai?"

" Nhanh lên!"

" D.dạ.."

______________

Kim Taehyung ngồi trong phòng mình chú tâm làm việc, công việc chất chồng cao như núi nhưng hắn vẫn phải cố gắng làm cho xong thật nhanh để còn gặp Jungkook của hắn nữa chứ.

Nhưng cũng thật là kì lạ, rõ ràng lúc sáng Kim Taehyung còn gọi điện được cho Jungkook. Nhưng bây giờ không những cậu không gọi lại cho hắn, mà ngay cả điện thoại cũng khoá máy. Không biết thỏ lợn này lại định chơi trò gì nữa đây.

Kim Taehyung đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ của mình thì bỗng nhiên trời không có một cơn gió nào, vậy mà cái nến thơm trong phòng bất chợt rơi xuống đất, bén lửa vào tấm rèm cửa bên cạnh, lửa cũng theo đó mà cháy bùng lên. Kim Taehyung giật mình, hắn lùi ra sau rồi cất giọng gọi.

" Quản gia đâu? Mau lên!"

Mọi người theo tiếng gọi của hắn mà chạy vào bên trong, nhìn thấy đám lửa đang cháy, ai nấy cũng đều hốt hoảng mà gấp gáp dập tắt nó.

Kim Taehyung đứng ở bên cạnh, nhìn đám lửa cháy ngùn ngụt. Hắn chợt ngẩn người, bỗng nhiên hắn nhớ về một khoảng thời gian của trước đây.

" Cháy! Cháy lớn rồi! Chạy nhanh lên!"

Tiếng hét thất thanh của mọi người trong đêm tối. Cô nhi viện bị đám lửa nuốt chửng, chỗ dựa duy nhất của lũ trẻ bơ vơ như Kim Taehyung cũng không còn nữa. Hắn đứng nhìn đám lửa, rồi lại nhìn sang xung quanh. Cô bạn thân của hắn không thấy đâu nữa.

" Kim Taehyung! Con không được vào trong! Nguy hiểm lắm!"

" Nhưng bạn con còn ở bên trong!"

" Đành phải chờ xe cứu hỏa tới thôi! Lửa cháy to lắm, không cứu người được đâu!"

Kim Taehyung cứ gào thét đòi vào bên trong, nhưng không thể phản kháng lại được. Hắn đành phải trơ mắt nhìn ngọn lửa thiêu rụi tất cả mọi thứ cho tới khi lính cứu hỏa đến.

Sau một ngày thu dọn hiện trường, họ nói không thấy người lẫn thi thể nào bên trong đống đỗ nát đó cả. Sau đó mọi người mới nhớ lại, hình như trước khi ngọn lửa vừa bùng lên  vài giờ thì có một đám nhóc đã được đưa đi lên tỉnh để tham dự một cuộc thi năng khiếu, có lẽ vì thế mà thoát được nạn. Nhưng tất cả các giấy tờ tùy thân của những đứa trẻ đó đều bị thiêu rụi, vì vậy họ không thể nào tìm lại được cô bạn kia giúp Kim Taehyung.

Kim Taehyung vẫn giữ niềm tin rằng cô bạn thân của hắn sẽ quay lại. Vậy nên hắn đã ngồi ở cổng cô nhi viện chờ đợi cả tuần liền. Sau đó mới hay tin chiếc xe kia cũng không may gặp tai nạn, mọi tin tức cũng bị cắt đứt vĩnh viễn kể từ đó.

Lúc này, hắn mới chấp nhận từ bỏ tình bạn đầu tiên và cũng là duy nhất của mình.

Kim Taehyung đứng đó trầm ngâm nhìn đám lửa được dập tắt. Hắn giờ đây đã có nhà, có tiền, có địa vị. Nhưng lại chẳng thể nào lo cho người bạn thuở nhỏ của mình, người đã giúp hắn thoát khỏi trầm cảm, giúp hắn có niềm tin vào cuộc sống này hơn.

" Hy vọng sau này gặp lại, sẽ nhìn thấy cậu hạnh phúc hơn bây giờ."

" Cậu vẫn khỏe chứ? Có sống tốt không? Còn nhớ đến tôi không?"

__________

" Ume, cô tỉnh rồi."

" Cậu Yoongi..sao cậu ở đây?"

" Tôi đưa Ami tới thăm Jungkook. Nhưng sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?"

Ume nghe nhắc tới cái tên Jungkook thì liền hốt hoảng. Cô nắm lấy tay áo của Yoongi lay mạnh, khẩn trương nói.

" Thiếu gia mất tích rồi, chắc chắn là Jeon Ganwon làm!"

" Jungkook mất tích? Sao có thể!"

" Thật mà, tôi chắc chắn như vậy!"

" Ami mau gọi cho Namjoon và hai người Jimin, Hoseok!"

Ami đứng bên cạnh dạ một tiếng rồi nhanh chóng ra ngoài gọi điện báo tin cho nhóm Namjoon được biết. Yoongi lúc này mới quay lại đỡ Ume nằm xuống.

" Bình tĩnh đã. Nhưng sao cô biết là Ganwon?"

" Tôi nghe giọng của tên muốn giết tôi, lúc hắn ta siết cổ tôi, hắn bảo tôi chết đi. Tôi đã nghe rất rõ, chắc chắn là Ganwon."

Yoongi gật đầu, rồi anh nhìn lại cái cổ của Ume bị khuyết một vòng bầm tím do dây thừng để lại. Yoongi hơi nheo mày, anh nhẹ giọng nói.

" Khổ cho cô rồi, Ume."

" Không sao, nhưng anh nhất định phải cứu được thiếu gia. Làm ơn!"

" Cô yên tâm, nó là em trai tôi. Tôi chắc chắn sẽ không để cho nó gặp chuyện."

" Cậu Yoongi...gọi cho Kim Taehyung tới nhanh đi."

" Sao lại gọi cho Kim Taehyung?"

" Hạnh phúc của cậu ấy, cậu ấy phải tự tay mình bảo vệ."

" ...Được."

End44.