Chồng Chồng Điển Hình

Chương 18: Chân dung khu ổ chuột



Sự thật khác xa hai chữ lãng mạn.

Buổi tối ở quán bar đó, Celin mặt ửng hồng như say rượu thực chất không hề say, mà Hein mắt sáng sắc mặt như thường lại ngoẹo đầu một bên, xỉn quắt cần câu ngã cái ầm xuống mặt bàn đá cẩm thạch của quầy bar.

Celin rượu vào gan to, dùng hết sức bình sinh kéo người về phòng trọ của mình.

"Tôi không có số của đám bạn anh, không biết địa chỉ của anh, cũng không gọi anh tỉnh nổi nên chỉ đành thế này."

Nhà trọ có hai phòng, bạn cùng nhà là một Alpha xa lạ. Celin không giao lưu gì nhiều với gã, thường ngày gặp mặt cũng chỉ xã giao.

"Uầy, dắt người về à?" Alpha nọ chỉ quấn một cái khăn tắm, dường như không hề cảm giác cởi trần trước mặt bạn cùng nhà Omega là không ổn. Ánh mắt gã đảo qua đảo lại giữa Celin và Hein.

Celin nhíu mày, lạnh nhạt ừ một tiếng, đỡ Hein về phòng mình. Phòng trọ của cậu là phòng ngủ chính, bên trong có một nhà vệ sinh nhỏ. May là nhờ đó mới không phải lúng túng xài chung một nhà vệ sinh với bạn cùng nhà Alpha.

Căn phòng bị Hein sau này lặp đi lặp lại là "khu ổ chuột" thật ra được bày biện rất ấm áp và sạch sẽ.

Celin hẳn là nên đặt Hein trên sô pha phòng khách, nhưng ý thức lãnh địa của cậu đã từ chối đặt đồ của mình ở khu vực công cộng.

Không sai, chính là đồ của mình —— Hein Calvid bất tỉnh nhân sự hiện tại chỉ có thể là một món đồ.

Alpha ngủ rất sâu, không hề có cảm giác áp cách và công kích như khi tỉnh táo. Celin đặt người lên chăn trải dưới đất, còn cậu nằm sát mép giường nhìn từ trên cao xuống đánh giá đối phương.

Sau một hồi, Omega trên giường từ từ nhích người ra ngoài toan áp sát vào gương mặt của Alpha. Song, cậu đã đánh giá quá cao chiều dài thân thể mình, thế nên dù đã duỗi dài cổ vẫn cách đối phương khoảng 10 cm.

Celin : "..." Cậu tiếp tục nhích tới, nhưng hai tay không chịu lực nổi, cả người liền nhào xuống đập mạnh vào cầm Hein.

Miệng hắn lớ mớ vài tiếng không rõ.

Celin che hàm răng bị đập đau, đôi mắt ngấn nước vì đau. Qua một lúc lâu cậu mới có động tác mới, ôm hai má của Hein, hôn lên chó mũi của đối phương.

Cái mũi của Alpha rất cứng, Omega vừa hôn lén như con mèo bị giẫm đuôi, nháy mắt kéo giãn khoảng cách, hai tai đỏ bừng, ánh mắt lập lòe ngượng ngùng.

Vài giây sau, cậu lại nhịn không được bò trở về, cẩn thận chỉnh trang vẻ ngoài cho Alpha.

Cồn vẫn ảnh hưởng đến cậu —— Celin nghỉ.

Hôm sau, Hein thức giấc nhìn trần nhà xa lạ, chưa kịp hoàn hồn.

Hắn đứng dậy, thấy một cái gáy đen tuyền đang vùi mình trên giường, càng không kịp phản ứng.

"Này." Thái độ hệt như Hein Calvid năm năm sau bị mất trí nhớ nhìn thấy bạn đời Omega nằm trên giường, hắn không chút luyến tiếc lay tỉnh Celin: "Kelsa, thế này là sao?"

Đang ngủ mơ mơ màng màng, Omega bất ngờ bị đánh thức. Mặt mũi cậu ngơ ngác, hai mắt vô hồn nhìn hắn lăm lăm, rồi nghiêng đầu ngủ tiếp.

Hein: "..."

Hắn tiếp tục kéo người ra khỏi giường: "Đây là chỗ nào?"

Celin không vui nhíu mày: "Nhà tôi."

Hein: "Tại sao tôi lại ở nhà cậu?"

Celin kéo chăn, trùm hết cả người: "Xỉn."

Hein thật lâu không nói gì, ngồi xếp bằng trên chăn trải sàn thẫn thờ.

Cuối cùng Celin cũng chậm rãi tỉnh táo lại, thò đầu ra khỏi chân, thờ ơ nói: "Không xảy ra chuyện gì đâu."

Sắc mặt Hein như gặp ma: "Đương nhiên là không thể xảy ra chuyện gì rồi!"

Celin rũ mi: "Ồ."

Hein ngủ cả đêm trên chăn trải sàn eo đau lưng nhức, đầu cũng đau râm ran, trên người vẫn đang mặc quần áo dơ từ ngày hôm qua. Nhìn từ trên xuống dưới vừa bất lịch sự vừa sa sút tinh thần.

Tối qua Celin đã tắm xong, mặc đồ ngủ màu xám bằng vải cotton hơi bạc màu do giặt nhiều, tóc mềm rũ xuống, khí thế sắc bén thường ngày tiêu giảm hơn phân nửa. Cậu thậm chí còn ngáp một cái trước mặt Hein, thoạt nhìn như một Omega cực kỳ mềm mại.

"..."

Hein chạy ra khỏi phòng ngủ liền bắt gặp một người đàn ông xa lạ cởi trần bước ra từ phòng ngủ phụ. Pheromone Alpha dày đặc khiến sắc mặt Hein lập tức căng cứng.

Gã Alpha kia dùng ánh mắt đen tối lộ liễu nhìn Hein và phòng ngủ chính phía sau: "Tối qua tuyệt không?"

Hein: "Anh là ai?"

"Bạn cùng nhà của Celin, Angus."

Bạn cùng nhà?

Hắn nhìn lướt qua gian nhà một lần, phạm vi phòng khách và phòng ăn trong tầm nhìn không chút ấm áp và sạch sẽ như phòng ngủ chính, trông vừa chật chội vừa nhỏ hẹp. Góc giấy dán tường đã ố vàng, vỏ ghế sô pha dính đầy những vết bẩn không rõ, phòng ăn bày đủ loại rác rưởi, trông thế nào cũng không giống một cái nhà.

Angus nở nụ cười, thấp giọng hỏi: "Cậu ta có mùi gì?"

Hein lạnh mặt: "Anh không dùng thuốc ngăn chặn?"

Angus ngạc nhiên: "Tôi có ra ngoài đâu?"

Hein: "Nhưng bạn cùng nhà của anh là Omega."

Angus nhún vai: "Đi thuê trọ cả thôi. Tôi cũng chẳng vào phòng cậu ta."

Hein hé miệng tính nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt vào.

"Ăn sáng chung không?" Celin mặc quần áo xong xuôi, bước ra khỏi phòng.

Angus huýt sáo.

Mặt Celin sầm xuống. Hein nhìn nét mặt là biết cậu đang mất kiên nhẫn và ghét bỏ.

Mà Angus không nghĩ thế, gã nhún vai đi vào nhà vệ sinh bên cạnh phòng ngủ phụ, hẳn là đi rửa mặt.

"Tối qua anh say bét nhè, bartender đưa anh cho tôi." Celin nửa thật nửa giả soạn ra một câu nói dối, để tránh cho Hein nghĩ cậu có âm mưu.

"Với quan hệ của chúng ta, dù cậu có ném tôi ven đường, tôi cũng sẽ không oán trách câu nào." Hein bình tĩnh nói: "Huống chi người say bét nhè chẳng phải là cậu à?"

"Tôi không có say." Celin giải thích một câu rồi quét mắt qua nhà vệ sinh, nghiêng người ý bảo Hein vào phòng ngủ chính nói chuyện. Hein nghĩ một hồi bèn theo sau vào, tiện tay đóng cửa phòng lại.

"Rửa mặt đi." Celin lấy một cái khăn lông mới từ trong ngăn kéo, nói: "Trông anh bây giờ cực kỳ bầy hầy." Cậu đưa một cây bàn chải bánh răng mới, biểu cảm lạnh nhạt: "Hệt như mấy kẻ lang thang trên tinh cầu bỏ hoang."

Hein không phản bác. Bố cục của nhà vệ sinh trong phòng ngủ đúng là không tốt, vừa mở cửa ra là một tấm gương rất lớn, phản chiếu rõ nét dáng vẻ bầy hầy của hắn. Tuy Calvid không có bệnh sạch sẽ nhưng vẫn rất không thoải mái. Hắn nhận đồ Celin đưa qua, tâm tình thật vi diệu.

Hôm nay Omega có hơi khác thường. Có lẽ là do đang mặc áo len thùng tình nên bộ dạng cậu không sắc bén và xấu tính như thường ngày.

Hein sửa soạn xong xuôi bỗng nhận ra Celin mặt không đổi sắc tựa vào tường xem toàn bộ quá trình: "Sao thế?"

Celin nói: "Hill từng nói sau khi tốt nghiệp anh ấy sẽ về nước phát triển." Cậu tạm dừng thật lâu như đang nghiêm túc sắp xếp lại câu từ: "Dù anh có ngâm mình trong quán bar mỗi ngày cũng không thể thay đổi sự thật đã định."

Giọng Hein lạnh xuống: "Thì?"

Mắt thấy bầu không khí giữa hai người lại sắp bùng nổ, Celin nói: "Ý tôi là... Có lẽ anh nên uống ít một chút."

Hein: "..."

Celin: "..."

Một A một O trầm mặc vài giây trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp.

Hein dùng khăn lau mặt: "Ồ, chẳng phải cậu cũng thế sao?"

Celin nghe ra giọng hắn đã dịu lại: "Hở?"

Hein: "Không phải chỉ có mỗi tôi bị vứt bỏ."

Celin: "..."

Hein thả khăn lông xuống: "May cho cậu là tối qua gặp được tôi. Ít nhất hai phần ba khách hàng của quán bar đó là Alpha, Omega không hợp mượn rượu giải sầu đâu."

Celin nghẹn Lời: "Tôi không..."

Hein nhìn quanh phòng ngủ không rộng bao nhiêu này: "Cậu ở đây à?"

Celin gật gật đầu.

Hein cười: "Là nhà trọ?"

Celin: "Ừm, khá yên tĩnh."

Hein hướng ánh mắt ra cửa, bên ngoài truyền đến tiếng ca lệch tông của Angus.

Celin không nói.

Hein thấu hiểu nhìn cậu: "Kelsa, tối qua là tôi thiếu cậu, có cơ hội tôi sẽ trả lại."

Đợt say xỉn đó dường như là một bước ngoặt trong mối quan hệ giữa cả hai. Từ đó về sau hai người chạm mặt nhau trong trường cũng không còn sặc mùi thuốc súng như xưa nữa. Suy cho cùng Hill - mấu chốt mâu thuẫn của hai người đã đi mất.

Rất nhiều lúc ánh mắt Hein nhìn Celin còn hơi đồng cảm.

Celin luôn nhíu mày, cậu rất lo lắng bất an với kiểu giao thoa phai nhạt này.

Thẳng đến một ngày, Celin làm đề tài nghiên cứu đến tận khuya. Bạn học cùng phòng thí nghiệm đã ra về gần hết, cậu mới sắp xếp số liệu ổn thoả, đến khi chuẩn bị ra về lại bị một cơn mưa ập xuống ngăn trở.

Khu nhà cậu thuê ở vị trí khá hẻo lánh, chỉ có một chuyến xe buýt đi ngang, đi bộ đến trạm xe cũng mất ít nhất mười phút. Trong đầu lóe lên tên vài người bạn học nhưng khi nhìn đồng hồ, cậu lưỡng lự.

Đã quá trễ, mưa lại rất to.

Cậu đứng ở cửa thật lâu, rồi men theo đường cũ về lại phòng thí nghiệm.

Ngay lúc này, Hill gọi điện qua: "Dạo này em khỏe không?"

Giọng nói dịu dàng của Beta giữa phòng thí nghiệm lạnh lẽo như có năng lực trấn an lòng người. Celin ừ một tiếng, hỏi thăm tình hình của y ở tinh cầu Asa.

Hill nói rất nhiều, sau đó chợt tạm dừng một chút: "Bên chỗ em đang mưa à?"

Celin: "Không lớn, chắc là qua một lúc nữa sẽ tạnh thôi."

Hill: " Celin, giọng em nghe hơi trầm."

Celin: "Đã khuya rồi, theo chênh lệch, chỗ anh hẳn đang rạng sáng."

Hill: "Không ngủ được."

Hai người nói chuyện thật lâu, phần lớn đều là Hill nói, Celin thi thoảng phản ứng vài tiếng.

"Em như thế làm anh cảm giác như đang nói chuyện với AI ấy. Mở video call đi, anh muốn xem em để xác nhận bên kia thiết bị là người thật."

"..."

Celin nghĩ nghĩ, không từ chối.

Điều chỉnh màn ảnh một hồi, gương mặt Hill lộ ra, y ngạc nhiên hỏi: "Em vẫn chưa về à?"

"Đợi mưa tạnh rồi về."

Hill nhìn cậu không đồng tình.

"Em nên chăm sóc bản thân mình nhiều hơn."

Celin nhanh chóng đánh trống lảng qua đề tài này. Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, dường như Hill hơi buồn ngủ, mở lời cúp điện thoại.