Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao

Chương 18: New York Se Lạnh





Tuần lễ thời trang xuân hè ở New York sắp sửa diễn ra, cô và anh sẽ đại diện công ty sang Mỹ để tham dự tuần lễ thời trang lớn lần này.
Chuyến đi kéo dài trong bốn ngày, Tố Du chuẩn bị hành lý và thu xếp việc nhà, quan trọng là gửi bé tiểu Phi cho dì Yến chăm sóc.

Chắc chắn cô sẽ rất nhớ con trai cưng.
Cô mang đai địu em bé, vừa địu tiểu Phi trước ngực vừa tranh thủ xếp đồ vào vali, thi thoảng một lát cô lại hôn lên má cục cưng.
- Bé con ơi, mẹ đi vài ngày, khi về sẽ mua thật nhiều quà cho con.
Tiểu Phi cười khúc khích, còn bập bẹ gọi:
- M...m...ẹ...
Cô mỉm cười hạnh phúc, vuốt nhẹ đôi má phúng phính của cục cưng:
- Con trai mẹ giỏi quá.
Chuẩn bị xong đồ đạc, cô cho tiểu Phi bú sữa, mỗi lần bé đói sẽ quấy khóc rất nhiều, vậy nên cô và dì Yến khi chăm nhóc nhỏ luôn để ý giờ giấc cho bé uống sữa.
- Cục cưng à, chiều nay mẹ nấu cháo thịt bò cho con nha.
Ánh mắt tiểu Phi híp lại như đang nở nụ cười trông rất đáng yêu, Tố Du thật lòng không nỡ xa con trai chút nào, dù chỉ đi vài ngày nhưng e rằng cô sẽ nhớ con không ngủ được.
- -----------------------------------

Đặt chân đến New York, một trong những thành phố mộng mơ, lãng mạng nhất thế giới.

New York là trung tâm văn hoá và kinh tế, là biểu tượng của sự phồn hoa bậc nhất, là giấc mơ Mỹ và là niềm tự hào của mọi người dân nơi đây.
Tố Du đã từng có dịp đến New York một lần, nhưng đã nhiều năm về trước.

Lần này đi cùng Sở Triệu, với mục đích dự tuần lễ thời trang hoành tráng nên cảm giác trong lòng cô rất khác lạ, một chút hồi hộp, pha lẫn sự háo hức và cả niềm hạnh phúc nho nhỏ.
Cả hai lên taxi, di chuyển từ sân bay đến một khách sạn gần địa điểm tổ chức tuần lễ thời trang để thuận tiện cho việc đi lại.
Phòng đã được đặt sẵn từ trước, cô và anh được nhân viên tận tình dẫn lối đi đến phòng.

Cả hai ở cạnh phòng nhau, cô kéo vali vào trong rồi lập tức bước ra hành lang nhìn ngắm cảnh đẹp của thành phố.
Ở tầng sáu nên cô có thể nhìn được bao quát khung cảnh của thành phố New York tráng lệ.
Lúc đến nơi thì trời đã là buổi chiều, cô tắm rửa thay trang phục rồi chuẩn bị đi dùng bữa.
Tố Du mặc chiếc quần đen hơi ôm, phần ống rộng, tôn lên đôi chân dài thướt tha.

Cô dùng khăn lụa hoạ tiết để làm áo, chỉ vài thao tác cột đơn giản, chiếc khăn lụa phá cách cực đẹp, tôn lên lợi thế hình thế chuẩn chỉnh của cô.

Phần áo hơi cao để lộ vòng eo con kiến, làn da trắng mịn nhưng không quá hở hang.
Cô mở cửa bước ra ngoài, vừa lúc Sở Triệu cũng rời khỏi phòng.
- Tôi vừa định sang rủ em đi ăn tối.
Trông dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô, thật sự khiến anh không nỡ rời mắt.
- À, vậy sao.
Cô buông một câu hờ hững, vốn dĩ Tố Du cứ tưởng mỗi người tự lo thân mình, cô cũng không muốn lệ thuộc nên không nghĩ đến chuyện bảo anh đi ăn cùng.
Đôi khi sự hờ hững, tỏ ra thờ ơ của phụ nữ lại khiến người đàn ông càng muốn chinh phục và có được họ.
Cả hai xuống tầng ba của khách sạn, tại đây là một nhà hàng chuẩn phong cách Châu Âu sang trọng.

Từ lúc chờ dọn món đến lúc thưởng thức, cô chẳng nói với anh lời nào.

Quả thật khác hẳn so với trước kia, cô luôn là người chủ động đến cạnh anh, hỏi han anh đủ điều, nhưng chưa từng được anh đáp lại.
Tố Du chợt ho vài tiếng rồi vội cầm lấy ly nước uống.


Anh lo lắng nhìn cô, vốn dĩ sức khoẻ của cô không được tốt, không khéo cô lại ốm thì khổ.
- Em không khoẻ sao? Vẫn còn bị cảm à?
Cô lắc đầu, thái độ bình thản:
- Không, do món canh bò hầm khá cay nên tôi bị sặc.
Ngày mai là đến ngày diễn ra tuần lễ thời trang, anh chỉ lo sức khoẻ của cô không ổn.

Lần này anh nhất quyết muốn đi cùng Tố Du cũng vì để chăm sóc cô, nhưng tuyệt nhiên cô không hề hay biết sự quan tâm này từ anh.
Sở Triệu cởi áo vest ngoài, rời khỏi vị trí ngồi, anh bước đến khoác áo lên người cô, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Tháng này thời tiết ở New York khá lạnh, em nên mặc ấm một chút.
Anh đột nhiên nói những lời quan tâm thế này, cô thật sự không quen.

Dù sâu lòng cảm thấy có chút xao xuyến.

Nếu trước đây cô lắng nghe trái tim thì bây giờ cô chỉ sống theo lý trí, không muốn đau lòng vì thứ gọi là tình yêu.
- Không cần đâu.
Cô định trả lại áo nhưng anh lập tức quay về chỗ ngồi:
- Em cứ giữ lấy, nếu không khéo bị cảm thì sao? Đừng mãi từ chối tôi như vậy.
Cô im lặng không đáp, có những chuyện đã qua rồi thì chỉ còn là quá khứ, chính vì sợ rằng bản thân sẽ lại yêu anh không thể kiểm soát thêm lần nữa nên hết lần này đến lần khác cô luôn tìm cách né tránh Sở Triệu.
Chợt cô cất lời:
- Anh cũng đừng tỏ ra quan tâm tôi như vậy.
Nghe cô nói lời này, tâm can anh bắt đầu nhận thấy sự rối bời, Tố Du nói tiếp, lời lẽ có chút yếu mềm nhưng càng nghe lại thấy rõ bản lĩnh mạnh mẽ:
- Dù sao chúng ta cũng chỉ là quan hệ công việc.

Anh đừng đối tốt với tôi như thể...Tôi không quen như vậy.
Anh biết cô muốn nói điều gì, bản thân Sở Triệu thật lòng muốn bù đắp cho cô, nhưng anh lại không biết phải làm thế nào cho đúng.
- Tôi cảm thấy trước đây mình rất tệ với em.

Khi gặp lại em, tôi thật sự muốn sửa chữa những sai lầm năm xưa.
Tố Du nở nụ cười nhẹ, là sự chua xót chất chứa quá nhiều phiền muộn từ khi yêu anh đến lúc kết thúc cuộc hôn nhân vô nghĩa.
- Sở Triệu à, quá khứ là thứ một khi đã qua thì vĩnh viễn không trở lại.


Anh là người đàn ông tốt, chỉ là trước đây tôi yêu không đúng người dành cho mình.

Anh không sai gì cả, mà do tâm của anh không hướng về tôi thôi.

Đã nhiều năm trôi qua, chúng ta mỗi người cũng có cuộc sống riêng cả rồi.

Hy vọng anh đừng vì chuyện cũ mà áy náy, tôi mong anh tìm được người anh yêu và chúc anh hạnh phúc.
Đã từ lâu cô không gọi thẳng tên anh như vậy.

Cảm giác quay về trước đây khi cả hai còn là bạn học cùng lớp.

Anh còn nhớ, những lần tỏ tình anh, cô đều bắt đầu bằng câu nói: "Sở Triệu à,...".
Lần này cũng là ba chữ đó, nhưng lại là lời từ chối sự quan tâm từ anh.
Tố Du cởi áo vest, đứng dậy bước về phía anh, cô nhẹ nhàng đặt áo khoác lên tay anh:
- Tôi ăn xong rồi, xin phép về phòng trước.
Anh lặng im ngồi chiêm nghiệm lại lời cô nói.

Nhìn áo vest trên tay, nuối tiếc người con gái mình đã bỏ lỡ.
Có lẽ Tố Du nghĩ rằng anh áy náy chuyện xưa nên muốn đối tốt với cô để bù đắp.

Nhưng như vậy lại khiến cô thấy rằng anh đang thương hại mình.

Đối với cô, thà dứt khoát không yêu còn hơn thương hại, khác nào chạm vào sự tôn nghiêm của người con gái..