Chồng Cũ Đến Cầu Hôn

Chương 16: Thư Tư Vi không mang thai





Lại là cậu sinh viên bán thời gian đó.

Hai người cứ thế lạnh lùng nhìn nhau, ai cũng không chịu nói chuyện.

Ngay khi Nguyễn Thầm muốn tiến lên một lần nữa, vệ sĩ của Chu Lãng bỗng xuất hiện, nhanh chóng chế trụ cậu ấy.

Đúng lúc vệ sĩ hỏi Chu Lãng muốn xử lý thế nào, Thư Tư Vi và quản lý cũng đuổi tới.

Chu Lãng dường như cũng không có kiên nhẫn nói nhảm với cậu ấy, lạnh lùng nói: “Báo cảnh sát.”

Quản lý thấy vậy, vội vàng tiến lên trước: “Tổng giám đốc Chu, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó. Tiểu Nguyễn bình thường không như này đâu, ôi, Tiểu Nguyễn, cậu mau xin lỗi tổng giám đốc Chu đi…”

Dù Nguyễn Thầm bị người khác giữ chặt, những dáng vẻ cũng không lôi thôi lếch thếch, chỉ lạnh giọng nói: “Tôi không xin lỗi, anh ta đã làm gì anh ta tự mình biết rõ.”

“Vậy cậu nói xem, tôi đã làm những gì?”

Nguyễn Thầm liếc mắt nhìn Thư Tư Vi, rồi lại nhìn anh, cười mỉa nói: “Chuyện xấu của mấy người ai ai cũng biết, còn cần nói sao?”

Thư Tư Vi há miệng vốn muốn phản bác, nhưng đang định nói thì lại bắt gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Chu Lãng, cô ta chỉ có thể nuốt ngược những lời muốn nói lại vào trong.

Quản lý gượng gạo nói: “Tổng giám đốc Chu, ngày trước cô Chu và… làm loạn trước cửa Chạng Vạng, có rất nhiều người nhìn thấy.”

Chu Lãng lại liếc nhìn Nguyễn Thầm, hơi nâng tay lên, bảo vệ sĩ dẫn cậu ấy đi.

Chu Lãng nói với quản lý: “Đưa hồ sơ của cậu ta cho tôi.”

Nhìn thằng nhóc này tức giận đến vậy, chắc chắn không thể nào là một người bình thường thấy chuyện bất bình hành hiệp trượng nghĩa được.

Quản lý vừa rời đi, Thư Tư Vi đã vội vã nói: “Tổng giám đốc Chu, em…”

“Tôi không phải là người tính tình tốt bụng, những gì cho cô thì cô giữ lấy, những gì không cho cô thì đừng cố khiêu chiến giới hạn của tôi hết lần này đến lần khác.”

Dứt lời, anh đi thẳng về căn phòng trống ở bên cạnh.

Thư Tư Vi đứng yên tại chỗ, cắn chặt môi, tại sao chứ?

Tại sao Nguyễn Tinh Hà cũng dùng thủ đoạn lại có thể được gả vào nhà họ Chu, còn cô ta lại không được gì cả!

Quản lý nhanh chóng mang hồ sơ của Nguyễn Thầm đến: “Tổng giám đốc Chu, tất cả đều ở đây.”

Chu Lãng liếc mắt nhìn, đôi môi mỏng khẽ thốt ra hai chữ: “Nguyễn Thầm.”

“Đúng vậy… Tổng giám đốc Chu, Tiểu Nguyễn cậu ấy…”

“Cậu ta có chị gái sao?”

Quản lý có chút sững sờ: “Cái này thì tôi không biết, chưa từng nghe cậu ấy nhắc đến.”

Chu Lãng bỏ hồ sơ xuống, đưa cho quản lý một dãy số điện thoại: “Gọi hỏi thử xem.”



Mười một giờ tối.

Nguyễn Du Hà tắm rửa xong nằm trên giường, đang định nghe chút nhạc cho dễ ngủ thì điện thoại bỗng đổ chuông.

Đầu dây bên kia điện thoại nói: “Xin hỏi đây có phải là số của cô Nguyễn Du Hà không?”

“Đúng vậy, tôi đây, xin hỏi ông là ai?”

“Tôi là quản lý của Chạng Vạng. Cô Nguyễn, Nguyễn Thầm là em trai của cô sao?”

Nghe thấy hai chữ “Chạng Vạng”, đầu Nguyễn Du Hà đau như búa bổ, sau đó lại nghe thấy tên của Nguyễn Thầm, sững sờ một lúc mới nói: “Đúng vậy, cậu ấy xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Quản lý vô cùng lịch sự nói: “Nguyễn Thầm là nhân viên bán thời gian ở chỗ chúng tôi, nhưng vừa nãy trong lúc làm việc cậu ấy đã lỡ đánh khách, có thể phải cần cô Nguyễn đến đây một chuyến.”

Nguyễn Du Hà vừa tung chăn vừa nói: “Tôi lập tức đến ngay!”

“Cô Nguyễn không cần vội, cứ thong thả.”

“…”

Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Du Hà vội vàng thay quần áo, vừa ra khỏi phòng ngủ Bùi Sam Sam đã nói: “Du Hà, muộn như vậy rồi cậu còn đi đâu đó?”

Nguyễn Du Hà nói vội: “Tiểu Thầm đánh người rồi, tớ phải qua đó một chuyến.”

“Ôi vãi.”

Bùi Sam Sam nháy mắt tỉnh táo: “Cậu chờ chút, tớ thay bộ quần áo rồi lái xe đưa cậu đi.”

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa câu lạc bộ Chạng Vạng.

Nguyễn Du Hà và Bùi Sam Sam một trước một sau đi vào trong, khi đi đến phòng VIP ở tầng hai, quản lý đứng chờ ở ngoài cửa nói: “Một mình cô Nguyễn đi vào là được rồi.”

Bùi Sam Sam không yên tâm, đang định mở miệng thì Nguyễn Du Hà đã nói: “Sam Sam, cậu ở đây chờ tớ.”

Nói rồi, cô nhìn về phía quản lý từ đầu đến cuối vẫn luôn mỉm cười, cứ cảm thấy có gì đó kỳ lại, lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Nếu như mười phút sau tớ chưa ra thì báo cảnh sát.”

Quản lý đẩy cửa phòng ra: “Xin mời cô Nguyễn.”

Sau khi Nguyễn Du Hà đi vào, cửa phòng bị đóng lại.

Nguyễn Du Hà nhìn cánh cửa bị đóng chặt, không khỏi nắm chặt điện thoại, bước từng bước về phía trước.

Chẳng được mấy bước, cô đã nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa, hai mắt hơi nhắm lại.

Nguyễn Du Hà: “…”

Cô dừng lại, đứng yên tại chỗ: “Tổng giám đốc Chu.”

Người đàn ông không hề nhúc nhích, như thể đã say giấc vậy.

Nguyễn Du Hà chờ khoảng tầm 30 giây rồi mới nói tiếp: “Nếu như tổng giám đốc Chu không có gì để nói, vậy thì tôi xin phép đi trước…” đây.

“Nguyễn Du Hà.”

Chu Lãng từ từ mở mắt ra, lạnh nhạt bình tĩnh nhìn cô: “Đầu tiên là bố em, rồi lại đến em trai em, chi bằng em nói thẳng ra mấy người muốn gì còn hơn.”

“Tôi không biết…”

“Hiện giờ em nói thật có lẽ tôi còn có thể suy xét thỏa mãn nguyện vọng rẻ tiền của mấy người, nhưng nếu như em vẫn không biết đủ, tiếp tục bày trò thì đừng trách tôi không nể mặt.”

Nguyễn Du Hà mím môi, nhất thời không biết nói gì.

Vừa nãy lúc cô nhìn thấy Chu Lãng, lại thêm thái độ kỳ lạ của quản lý, còn cho rằng Chu Lãng cố ý lừa cô đến đây.

Nhưng nghe những lời anh vừa nói, rõ ràng là không phải như vậy.

Dưới ánh đèn yếu ớt trong phòng, Nguyễn Du Hà phải căng mắt ra mới có thể lờ mờ thấy được khóe miệng Chu Lãng dường như bị rách da, đóng vảy thành một vệt màu đỏ.

Cô im lặng một lúc rồi mới nói: “Tiểu Thầm đến tìm anh rồi à?”

Chu Lãng đứng dậy, sải bước về phía cô: “Em nói xem.”

Nguyễn Du Hà bị anh áp sát phải lùi về phía góc tường, lúc này cô đã nhìn rõ hơn vết thương ở khóe miệng và vết bầm trên mặt anh.

Cô chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết em ấy sẽ đến tìm anh.”

Đôi mắt thâm trầm của Chu Lãng hơi híp lại, ngón tay thon dài bóp lấy cằm cô, hơi nâng lên: “Em cảm thấy là tôi sẽ tin sao?”

Nguyễn Du Hà nhìn vào đôi mắt không hề có chút độ ấm nào của anh: “Anh không tin thì tôi cũng chịu, Tiểu Thầm biết tôi sắp ly hôn, có lẽ là cảm thấy anh làm gì có lỗi với tôi, vậy nên mới…”

“Vậy em thử nói xem, tôi đã làm gì có lỗi với em?”

Nguyễn Du Hà lại im lặng, dời tầm mắt đi chỗ khác.

Anh làm gì tự bản thân anh không biết sao, lại còn bắt người khác phải nói ra.

Chẳng lẽ lại thấy tự hào lắm đấy.

Chu Lãng thấy cô không tiện mở miệng, thay cô nói: “Em trai em cho rằng tôi ngoại tình với Thư Tư Vi, còn làm cô ta có thai. Có phải em cũng nghĩ như vậy không?”

Một lúc lâu sau Nguyễn Du Hà mới cười lấy lệ hai tiếng: “Ha ha, tổng giám đốc Chu cứ đùa, làm gì có chuyện đó.”

Những người như anh ngoại tình đều không phải gọi là ngoại tình, mà gọi là đi tìm tình yêu đích thực, cô nào có tư cách đánh giá anh.

Chu Lãng buông cô ra, xoay người đi về phía ghế sofa: “Qua đây.”

Nguyễn Du Hà là người đuối lý trước, chỉ đành đi theo anh.

Chu Lãng ngồi lại xuống ghế sofa, đôi chân thon dài vắt chéo, nhìn hòm thuốc trên bàn, hất cằm ra hiệu.

Nguyễn Du Hà bĩu môi, lấy tăm bông và cồn i-ốt ra, tận tình xử lý vết thương cho anh, nhưng vẫn không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi mà đến muộn chút nữa vết thương này của anh chắc lành đến nơi rồi.”

Chu Lãng hơi nhướng mắt nhìn cô, đột ngột lên tiếng: “Thư Tư Vi không mang thai.”