Chồng Cũ Đến Cầu Hôn

Chương 21: Nếu cô hối hận rồi





Cũng đã ly hôn rồi, còn gọi điện thoại tới, lại muốn chế giễu ai đây.

Nhưng anh ta kéo cô vào danh sách đen WeChat, cô block số điện thoại liên lạc của anh.

Mỗi người một lần, vừa vặn hòa nhau.

……

Nơi chụp hình.

Sau khi chụp xong cảnh cuối cùng, Thư Tư Vi cúi chào nhân viên công ty quảng cáo, giọng nói ngọt ngào: “Các vị lão sư vất vả rồi, tôi đã gọi trà sữa cho mọi người, đặt ở bên ngoài, mọi người đi lấy một ly đi.”

“Cảm ơn Vi Vi, cô cũng vất vả rồi.”

“Tôi chỉ là đứng bày ra mấy động tác, nào có vất vả như mọi người, mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt nha, rất mong chờ cơ hội hợp tác lần sau.”

Sau khi giả vờ làm khách xong, Thư Tư Vi xoay người sắc mặt lập tức thay đổi, bước nhanh hơn trở về phòng hóa trang, ba một tiếng ném đồ trang sức lên bàn: “Đám người này cũng quá ngu ngốc đi, chỉ có mấy động tác như vậy, mà quay qua quay lại chụp nhiều lần như vậy, cứ như kiểu đóng phim ấy.”

Nói xong, cô ta xoay người mắng trợ lý: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, sau này đừng có mà nhận quảng cáo cấp thấp này cho tôi nữa, nhìn tôi low lắm sao?”

Cách đây không lâu cô ta thật vất vả mới có được cơ hội xuất hiện trong một show diễn quốc tế lớn, lại dựa vào Chu Lãng lấy được vị trí đại diện xa xỉ, hiện tại lại đi nhận loại quảng cáo không lên được mặt bàn này, đây không phải là đang kéo thấp đẳng cấp của cô ta sao!

Trợ lý nhỏ giọng nói: “Quảng cáo này có tỷ lệ hiển thị rất cao, giúp ích cho cô trên con đường phát triển sự nghiệp nổi tiếng…”

“Phát triển sự nghiệp nổi tiếng thì có ích lợi gì?”

“Tôi đây còn phải cần chút tiếng tăm cỏn con này của bọn họ sao, bọn họ cũng không tự nhìn xem mình là ai, xứng với tôi sao?”

Trợ lý không lên tiếng, quảng cáo này là hai ba tháng trước Thư Tư Vi tự mình tới cửa cầu xin nhà quảng cáo cho cô ta cơ hội, vì thế có thể nói là mặt mũi cũng không cần, nhưng từ sau khi cô ta không biết bằng cách nào lại thông đồng được với Tổng giám đốc Chu, hoàn toàn trở mặt, cho rằng mình phải bay lên cành cây biến thành chim phượng hoàng.

Sau khi Thư Tư Vi mắng xong, lại lấy điện thoại di động ra, vốn định xem dư luận trên mạng tăng lên đến trình độ nào, nhưng vừa mới mở Weibo ra, liền thấy Nguyễn Du Hà đáp lại, cùng tuyên bố của Trang sức Thịnh Quang.

Cô ta cắn chặt răng, không ngờ náo loạn như vậy cũng không dìm chết được Nguyễn Du Hà.

Lúc Thư Tư Vi đang định thêm lửa vào bên trong, phòng hóa trang vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nữ bén nhọn.

—— “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, sau này đừng có mà nhận quảng cáo cấp thấp này cho tôi nữa, nhìn tôi lo lắm sao?”

——“Phát triển sự nghiệp nổi tiếng thì có ích lợi gì?”

——“Tôi đây còn phải cần chút tiếng tăm cỏn con này của bọn họ sao, bọn họ cũng không tự nhìn xem mình là ai, xứng với tôi sao?”

Thư Tư Vi cả người đều choáng váng, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới lời cô ta vừa nói đều bị ghi lại, cô ta đứng bật lên: “Ai ở đó! Ra đây cho tôi!”

Trong góc, Nguyễn Du Hà cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với cô ta, điện thoại di động trong tay chính là nguồn gốc của âm thanh vừa rồi.

Nguyễn Du Hà không hề có thành ý nói xin lỗi: “Xin lỗi, vốn định chào hỏi cô, nhưng cô vừa vào đã lên tiếng cướp lời trước, tôi cũng không tìm được cơ hội thích hợp.”

Thư Tư Vi cả mặt đều là vẻ tức giận, hai tay bên người nắm chặt, móng tay đâm sâu vào trong thịt: “Nguyễn Du Hà, cô…”

“Tôi sẽ không giống như cô bịa đặt hắt nước bẩn vào người khác, càng sẽ không đem bản ghi âm này tung lên mạng để cho tất cả mọi người đều biết, tôi sẽ chỉ…” Nguyễn Du Hà tắt điện thoại di động, thản nhiên nói: “Gửi cho ông chủ công ty quảng cáo cấp thấp mà cô khinh thường thôi”

Thư Tư Vi chụp quảng cáo này tuy rằng không phải cao cấp xa xỉ, nhưng dù thế nào cũng là thương hiệu lớn nổi tiếng trong nước, bằng không lúc trước cô ta cũng sẽ không hao hết tâm tư đi lấy lòng bên kia, đổi lấy cơ hội này.

Sở dĩ cô ta oán giận đối phương đẳng cấp thấp, đơn giản là bởi vì cô ta đã trèo lên cây đại thụ Chu Lãng này, có tài nguyên tốt hơn, nhưng nếu những lời này truyền ra, danh tiếng của cô ta trong ngành khẳng định sẽ giảm mạnh, mang đến ảnh hưởng không nhỏ.

Thư Tư Vi cắn chặt răng: “Nguyễn Du Hà, cô cũng thật ác độc!”

Nguyễn Du Hà cười cười: “Tôi tưởng cô đã sớm biết điểm này rồi chứ, như thế nào, chẳng lẽ tôi ở trong mắt cô vẫn là Bồ Tát sống xinh đẹp lương thiện?”

“Cuối cùng tôi cũng biết vì sao Tổng giám đốc Chu lại ghê tởm cô như vậy, thủ đoạn hãm hại sau lưng người khác của cô thật sự là quá âm độc, đáng đời cô bị vứt bỏ!”

Nguyễn Du Hà bình tĩnh nói: “Tôi phải nhắc nhở cô một câu, người dùng thủ đoạn sau lưng trước là cô không phải tôi, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi. Còn nữa, đừng đến trêu chọc tôi, cô cũng biết tôi đến cả năng lực tìm Chu Lãng bức hôn đều có, thì đối phó với một mình cô, cũng không cần phải nói.”

Nguyễn Du Hà nói xong lời tàn độc, vừa chuẩn bị xoay người tiêu sái rời đi, liền nhìn thấy một thân ảnh cao ngất lẳng lặng đứng ở cửa, sắc mặt âm lãnh, nhìn không ra biểu tình gì.

“…”

Chu Lãng môi mỏng mỉa mai cong lên, giọng nói hơi lạnh: “Cô Nguyễn đây có năng lực như vậy, muốn tôi vỗ tay cho cô không?”Chồng cũ đến cầu hôn

Nguyễn Du Hà lẳng lặng: “Thật ra… Cũng không cần.”

Thật đúng là xui xẻo, vì sao mỗi lần cô nói mấy lời ác độc đều có thể bị anh ta bắt được chứ! Thật vất vả mới dựa vào ly hôn để thoát khỏi cái khuôn mẫu mà anh ta áp đặt lên người cô, ai ngờ trong nháy mắt liền suy sụp đến lợi hại như vậy.

Quên đi, muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, dù sao cũng đã ly hôn rồi, cô còn quan tâm cái kia làm cái gì.

“Tổng giám đốc Chu.”

Thư Tư Vi lập tức thay đổi sắc mặt, nước mắt chạy vùng quanh hốc mắt, cắn môi dưới: “Tôi không biết vì sao cô Nguyễn lại chạy đến chỗ tôi hùng hổ ép người, tôi cũng không biết tôi đắc tội với cô ở chỗ nào, nếu cô Nguyễn đối với tôi có thành kiến gì thì có thể nói thẳng, tôi…”

Nói xong, nước mắt cô ta liền lạch cạch lăn xuống, nhỏ giọng nghẹn ngào.

Chu Lãng nghiêng mắt nhìn về phía cô ta, thần sắc nhàn nhạt.

Nguyễn Du Hà nhìn đôi cẩu nam nữ này, da gà da vịt sắp nổi hết lên, vừa định rời đi, chợt nghe Chu Lãng nói: “Tôi nhớ rõ tôi đã cảnh cáo cô, không nên ở trước mặt tôi làm những thủ đoạn mà tôi có thể đoán được.”

Nghe vậy, tiếng nghẹn ngào của Thư Tư Vi trong nháy mắt dừng lại, nước mắt treo trên lông mi, muốn rơi xuống cũng không dám rơi xuống.

Nguyễn Du Hà thiếu chút nữa nhịn không được bật cười ra tiếng, xem ra Chu Lãng này là người máu lạnh đến tận xương tủy, không cứu chữa được.

Sau khi dừng lại khống chế nhịn cười, Nguyễn Du Hà nhìn không chớp mắt nhanh sóng sải bước rời đi.

Để lại sân khấu cho hai người bọn họ.

Ai biết lúc đi ngang qua bên cạnh Chu Lãng, cổ tay lại bị cầm lấy, trước khi anh mở miệng, liếc Thư Tư Vi một cái: “Đi ra ngoài.”

Thư Tư Vi gần như cắn rách môi dưới, đồ đạc cũng không kịp thu dọn, rất nhanh liền ra khỏi phòng hóa trang.

Khi cánh cửa đóng lại, toàn bộ căn phòng liền im lặng trở lại.

Nguyễn Du Hà im lặng trong chốc lát, thở dài một hơi: “Lời nói vừa rồi của tôi không có ý nhằm vào anh, tôi muốn nói…” Các người cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.

Chu Lãng ngắt lời cô, lạnh lùng nói: “Cô cho tôi vào danh sách đen?”

“…”

Chu Lãng nhíu mày: “Nói chuyện.”

Nguyễn Du Hà quả thực không hiểu rõ thao tác này của hắn là có ý gì, cách mấy giây mới cười gượng hai tiếng: “Ha ha, Tổng giám đốc Chu thật là biết nói giỡn, đều đã ly hôn rồi còn giữ lại phương thức liên lạc làm cái gì, hẹn nhau sau này tới mộ phần của đối phương nhảy disco sao?”

Chu Lãng: “Hơn nữa, không phải anh cũng đem wechat của tôi kéo vào danh sách đen đấy sao, đây chẳng lẽ không phải là muốn triệt để dứt khoát với tôi à?’’

Môi mỏng của Chu Lãng khẽ mím lại, khoảng thời gian đó mỗi ngày cô đều gửi tin nhắn cho anh ngoại trừ ly hôn thì vẫn là ly hôn, anh cảm thấy phiền không chịu nổi.

“Tôi không có ý đó.”

Nguyễn Du Hà thỏa hiệp rất nhanh: “Được rồi, là tôi hiểu lầm anh, nhưng điều này không ngăn cản chúng ta kéo nhau vào danh sách đen, dù sao cũng đã ly hôn rồi. Một khi chia tay cả hai đều được giải thoát, đôi bên đều vui vẻ.”

Chu Lãng có chút không kiên nhẫn: “Ba câu không rời hai chữ ly hôn, cô muốn ly hôn đến vậy sao.”

Nguyễn Du Hà dừng một chút, nhẹ giọng nhắc nhở: “Có phải anh đã quên rồi không, buổi sáng chúng ta đã làm thủ tục ly hôn, giấy chứng nhận ly hôn vẫn còn trong túi tôi nè.”

Chu Lãng nhíu mày càng sâu, ngón tay thon dài khẽ động, chậm rãi buông tay cô ra.

Nguyễn Du Hà rũ mắt nhìn trên cổ tay bị bóp thành một vòng đỏ ửng, tên đàn ông chó má bắt trộm này, khí lực lại lớn như vậy.

“Nếu Tổng giám đốc Chu không có việc gì, tôi đi trước nha…”

Chu Lãng bình tĩnh nói: “Nếu cô hối hận rồi, tôi có thể cân nhắc… cho cô một cơ hội nữa.”