Vừa rồi lời nói lúc Nguyễn Quân tìm anh đòi tiền, anh đã đoán được rồi.
Lâm Nam thức thời im miệng.
“Tại sao không nói cho tôi sớm.”
Lâm Nam nói: “Ngày thứ hai sau khi anh bảo em đi điều tra, thì đã ly hôn với phu nhân rồi, chiều hôm ấy em có nhắc đến… thì anh bảo bọn anh đã ly hôn rồi, chuyện của cô ấy không liên quan gì đến anh.”
Lúc này Chu Lãng đang tức gần chết, nghe thấy ba chữ Nguyễn Du Hà là thấy phiền, có quỷ mới biết điều anh ta muốn nói là gì.
Lúc sau Chu Lãng mới chầm chậm lên tiếng: “Nói với bên Thịnh Quang, show diễn lần này thể hiện tốt, sẽ nhận được sự giúp đỡ của Chu thị. Không giới hạn nghề nghiệp.”
Chuyện của ba năm trước là anh nợ họ, bây giờ bù đắp.
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, chuyện cô giả mang thai ép hôn, là không thể thay đổi.
…
Chưa đầy hai ngày sau cơn bão quà tặng, trang sức Thịnh Quang lại một lần nữa bùng nổ.
“Má ơi, má ơi! Tổng giám đốc Chu đúng là si tình, thế mà lại vì Thư Tư Vi mà làm đến mức này!”
“Ra tay hào phóng quá, trọng điểm nâng đỡ của Chu thị đấy, cũng là ngang với tôi có thể mặc sức lựa chọn tài nguyên cao cấp, tổng giám đốc thế này là muốn nâng Thư Tư Vi lên vị trí cao nhất đây mà, miếng cẩu lương này chua chát quá đi.”
Có người đưa ra ý kiến khác: “ Không phải nói là không giới hạn nghề nghiệp sao, cũng không nhất định phải là Thư Tư Vi mà, nên chỉ cần là người tham gia buổi biểu diễn này, đều có cơ hội trở thành người được chọn.”
“Loại lý do quang minh chính đại này ai mà tin, vừa nhìn là biết mấy nhà tư bản kia viện cớ để lấp liếm quần chúng rồi.”
Thời gian này tổng giám đốc Chu vì Thư Tư Vi đã cho tòa soạn chúng ta bao nhiêu lợi lộc, người tinh mắt đều có thể nhìn ra.”
Khi tin tức truyền đến phòng làm việc của tổng biên tập, Lâm Tư trầm mặc hồi lâu, anh ta từng tiếp xúc mấy lần với Thư Tư Vi, không thích người này lắm, cũng không biết sao Chu Lãng lại mê cô ta điên đảo.
Vấn đề là anh ra tay mạnh thế này, ai mà nhìn được.
Xem ra ở tương lai không xa Thư Tư Vi thật sự có thể gia nhập Thịnh Quang rồi.
Bùi Sam Sam vừa chụp xong cũng nghe được chuyện này, tức nghiến răng, đôi cẩu nam nữ này ngày càng quá đáng rồi.
Cứ nghĩ đến miếng bánh từ trên trời rơi xuống này lại rơi trúng vào đầu Thư Tư Vi, cô cũng không nói chuyện mệt lòng này cho Nguyễn Du Hà biết.
…
Từ sau khi Chu Lãng bảo Nguyễn Du Hà trả hết hai triệu trong vòng một tháng, mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn nghĩ cách.
Để không mất đi phần tôn nghiêm ấy, Nguyễn Du Hà sảng khoái mà đồng ý.Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
Nhưng cái vả của hiện thực đến nhanh hơn, hai triệu với cô không phải con số nhỏ, trong thời gian ngắn cô hoàn toàn không thể gom được ngần đấy tiền.
Hợp đồng cô ký với Thịnh Quang là hợp đồng full time, một năm là sáu trăm nghìn, nghĩa là cô không được nhận việc làm khác ở ngoài, nhưng cô cũng không thể vừa mới ký hợp đồng không lâu đã đi ứng tiền lương mấy năm được.
Nguyễn Du Hà bình tình suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ra một quyết định.
Nhưng không đợi cô thực hiện điều này, thì cô đã nhận được một lời mời kết bạn.
Nhìn avatar tông lạnh đơn giản mà quen thuộc kia, Nguyễn Du Hà vẫn biết thân biết phận, Chu Lãng block cô lâu như vậy, bây giờ lại bỏ block, chắc chắn là vì chuyện bảo cô trả tiền.
Thực ra Nguyễn Du Hà có chút phiền, từ sau khi ly hôn, cô không muốn có bất cứ dây dưa gì với Chu Lãng nữa, trả tiền là trả tiền, nhưng nếu vẫn duy trì liên lạc, thì cô cứ thấy bất cứ lúc nào bí mật của mình cũng sẽ bị anh phát hiện.
Nhưng nếu như không add, lại giống như cô nợ tiền mà không trả vậy.
Hơn nửa tiếng sau, Nguyễn Du Hà mới add anh, trực tiếp cài đặt quyền hạn bạn tốt thành chỉ trò chuyện.
Đã chuẩn bị xong chỉ cần trả xong tiền thì lập tức block lần nữa.
Bên kia, khi Chu Lãng nhìn thấy Nguyễn Du Hà trở lại danh sách trò chuyện của anh, đang ngồi trong phòng ăn của nhà họ Chu.
“Gần đây chuyện của công ty cũng không phải rất bận, con có thời gian thì về nhà nhiều một chút, đừng có lần nào ông cũng phải giục tới giục lui.”
Chu Lãng nhìn điện thoại nghĩ, nên gửi cho cô ấy cái gì, mới có thể nhắc nhở người phụ nữ không biết tốt xấu này có thể đến cầu xin anh rồi.
Thấy Chu Lãng căn bản là đang không nghe lời mình, ông Chu thấp giọng: “Chu Lãng, ông đang nói chuyện với con, con có nghe không!”
Chu Lãng đặt điện thoại lên mặt bàn, cầm ly nước ở phía trước nhấp một ngụm, nói: “ Nghe rồi ạ.”
Ông Chu nhìn thái độ chẳng nóng chẳng lạnh của anh, càng tức hơn, nhưng lại e ngại thế lực hiện tại trong tay Chu Lãng, không thể nói quá, chỉ có thể đổi chủ đề khác: “ Chuyện trước đây ông nói với con, con suy nghĩ kỹ vào, con sắp 30 tuổi rồi, không còn trẻ nữa, đến lúc nghĩ đến chuyện về sau rồi. Con ly hôn với Nguyễn Du Hà vừa hay, dù sao cô ta cũng không xứng với con cháu nhà họ Chu, lần này con phải chọn một nhà tương xứng…”
Giọng Chu Lãng vẫn bình tĩnh như cũ: “Cho dù đối tượng kết hôn là ai, con cũng không có ý định sinh con.”
“ Con đang nói cái quái gì vậy! Không muốn sinh con thì con muốn cái gì!”
“Với con con cái không phải hàng đính kèm, cũng không phải bắt buộc phải có. Nếu ông muốn có như vậy, có thể tự đẻ lấy một đứa.”
Chu Lãng nói xong, không nhìn ông ta lấy một cái, đứng dậy rời đi.
Ông Chu thở dài, quanh quẩn bên bờ vực sắp bị anh làm cho tức chết.
Đợi sau khi Chu Lãng ra khỏi cửa lớn, Chung Nhàn vẫn luôn không nói gì bây giờ mới buông đũa xuống lau miệng một cách tao nhã, cười trào phúng: “Xem ra nguyện vọng của ông sắp tan vỡ rồi.”
Từ mấy năm nay Chu Lãng tiếp nhận Chu thị, trở nên ngày càng khó khống chế, thế là ông Chu đã có ý nghĩ muốn bồi dưỡng người thừa kế tiếp theo.
Nhưng vì ông Chu quá kiêng dè Chu Lãng, cũng không dám bảo anh liên hôn thương nghiệp, sợ thế lực của anh sẽ lớn hơn, càng khó khống chế hơn.
Thế nên sự xuất hiện của Nguyễn Du Hà cầm theo tờ xét nghiệm mang thai, vô hình chung khiến ông Chu thấy được hy vọng.
Chính vì vậy, nhà họ Chu mới không đi điều tra rốt cuộc chuyện Nguyễn Du Hà mang thai là thật hay giả, chuyện này đều không quan trọng.
Nói cách khác, nếu như cô ta giả mang thai, ông Chu thậm chí có thể giúp cô ta che giấu, đợi đến ngày cô ta thật sự có thai.
Nếu đã kết hôn rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có con.
Nhưng không ngờ, đằng sau lại xảy ra chuyện kia, cô ta lại mãi chưa có thai.
Sau khi Chung Nhàn lên lầu, ông Chu nhíu mày trầm tư, ông ta ngày càng cảm thấy, đón Chu Lãng về đây là một lựa chọn sai lầm.
Một khi con cờ rời khỏi tay người đánh, thì cả bàn cờ sẽ phát triển theo phương hướng không thể lường trước được.
Trên đường về nhà, Lâm Nam hỏi: “ Tổng giám đốc Chu, vẫn về biệt thự Tinh Hồ sao ạ?”
Chu Lãng nhắm mắt, mũi nhè nhẹ ừ một tiếng.
Lâm Nam thần sắc anh có hơi mệt mỏi, lại thăm dò: “Có cần hỏi phu nhân, thuốc đau đầu vẫn luôn chuẩn bị trước đây mua ở đâu không ạ?”