Bất ngờ khi bị Như Nguyệt hôn như thế, Trần Trung lập tức lùi người lại đến mức đánh đổ cả ghế xuống sàn. Không ngờ rằng Như Nguyệt lại chủ động làm hành động đó với mình. Trần Trung đã thực sự khó chịu ra mặt với cô ta.
- Em làm gì vậy? Đó không phải là việc chúng ta có thể làm một cách tùy tiện như thế đâu? – Trần Trung giận dữ nói, dáng vẻ mất bình tĩnh này rất ít khi Như Nguyệt trông thấy ở anh, không phải anh trước giờ vẫn rất ôn hòa sao? Sao hôm nay lại tức giận đến như vậy? – Anh mong là lần sau sẽ không còn chuyện như thế này xảy ra một lần nào nữa, còn bây giờ, em đi trước đi.
Trần Trung hai tay nắm chặt lấy gậy, vững trãi giữ vững thăng bằng rất tốt.
- Anh.... – Như Nguyệt ngập ngừng không thể nói được thành câu đàng hoàng, chỉ là cô ta vẫn không thể ngờ rằng Trần Trung lại vì chuyện này mà tức giận với cô ta như vậy. – Anh... anh đang tức giận với em? Trước giờ anh chưa từng tức giận với em, sao hôm nay lại...
Như Nguyệt thực sự không khỏi sợ hãi dáng vẻ tức giận này của Trần Trung, nói thật là khí tức này còn đáng sợ hơn cả của Văn Quảng nữa, bởi lẽ Văn Quảng trước giờ rất dễ nổi cáu, nhưng Trần Trung thì khác, thế nên khi tức giận trông anh mới có vẻ gì đó đáng sợ hơn như vậy.
- Em không đi đúng không? Vậy được, để anh tự đi cũng được. – Trần Trung nhất quyết không muốn ở cùng một không gian với Như Nguyệt, chậm chạp rời đi trước.
Đi đến cửa, Trần Trung chỉ vừa mới đặt tay lên tay nắm, vẫn còn chưa kịp rời đi, Như Nguyệt lên tiếng, giọng nói khẽ khẽ, xen lẫn với đó còn có những tiếng “ sụt sịt” nghe thật thê lương.
- Không phải anh từng thích em rất lâu sao? Sao bây giờ lại làm ra cái vẻ lạnh lùng như thế? Là tại em đã lấy hay tại trong lòng anh đã có người khác, không chứa nổi em nữa?
- Cả hai. – Trần Trung không nhanh không chậm, phun ra hai từ ngắn ngủi, lạnh lẽo.
Anh ta đã từng yêu Như Nguyệt, rất yêu cô ta, yêu tới mức bất chấp tất cả để ở bên cô ta, sẵn sàng làm theo bất kì những yêu cầu gì cô ta muốn, trước giờ dù có mệt mỏi, hay khó chịu đến thế cũng chưa từng một lần lớn tiếng với cô ta, nhưng cô đã không biết trân trọng đoạn tình cảm này của anh. Xem nó như là một điều gì đó rất đáng xấu hổ, không muốn kể ra với ai. Anh cũng chưa từng oán trách cô ta về điều này, chấp nhận chọn cách âm thầm rời đi, không muốn để bản thân khiến cô ta phải xấu hổ thêm nữa. Thế nhưng sau khi anh rời đi rồi, cô ta lại muốn quay lại với anh, bây giờ còn tự ý nhắc đến đoạn tình cảm đơn phương kia của anh...
- Em sẽ ly hôn với Văn Quảng, chúng em không yêu nhau, nên không thể ở bên nhau... – Như Nguyệt bắt đầu kể, nước mắt lăn dài trên má sau đó lặng lẽ rơi xuống nền nhà lạnh lẽo.
- Chuyện này... không liên quan đến anh... em không cần phải kể cho anh. Cuộc sống của em, cuộc sống của anh, sau này đừng nhắc đến với đối phương làm gì... – Trần Trung bấy giờ đã bình tĩnh hơn một chút để nói chuyện với Như Nguyệt, nhưng anh ẫn giữ thái độ xa cách thấy rõ.
- Không liên quan tới anh? Em là vì anh nên mới muốn ly hôn với Văn Quảng đấy! – Như Nguyệt đau lòng nói. – Anh nghĩ bọn em giống những cặp vợ chồng khác sao? Muốn kết hôn là kết hôn, muốn ly hôn là ly hôn chắc? nhưng em vì muốn đường đường chính chính được ở bên anh mà đã cùng với anh ta nghĩ đủ mọi cách để ly hôn, em chấp nhận đánh đổi có thể bị mọi người trong nhà ruồng bỏ chỉ để bên anh. Vậy còn anh thì sao? Anh đã từng cố gắng một lần vì em chưa? Hay cả đến việc thổ lộ lòng mình ra với em anh cũng không thể làm được? – Như Nguyệt ấm ức nói liền một hơi.
Trần Trung không hiểu lắm về chuyện hôn nhân trong giới thượng lưu nhưng có mấy lần anh đã nghe Tư Nhĩ kể về điều này. Nó giống như là một vụ cá cược và đánh đổi. Đem hôn nhân, hạnh phúc ra cá cược chỉ để nhận lấy lợi ích lâu dài cho gia tộc của mình, may mắn gặp phải người tốt thì sẽ là hạnh phúc, còn không may mắn hôn nhân chính là địa ngục.
Mà Văn Quảng hình như không phải kiểu người sẽ chiều chuộng, chăm sóc tốt được cho Như Nguyệt...
Nghĩ đến đây, Trần Trung không thể cứ thế làm ngơ không quan tâm Như Nguyệt cho được.
- Em... sống với Văn Quảng khó khăn lắm sao?
- Anh còn nói? – Như Nguyệt lau vội hai hàng nước mắt. Từ từ tiến lại gần chỗ Trần Trung đang đứng. – Em biết là anh đang bắt đầu có tình cảm với Lam Tư Nhĩ rồi nhưng có một điều em muốn nhắc anh... anh với Lam Tư Nhĩ không thể đâu, mà giả dụ nếu có thì anh nghĩ Văn Quảng liệu có để yên cho hai người không?
Trần Trung dễ dàng bị Như Nguyệt nhìn thấu tâm ý. Nhất thời luống cuống không biết phải nói gì.
- Em... em nói vậy thôi. – Như Nguyệt ngập ngừng, lo lắng không biết mình có hơi quá lời với Trần Trung rồi hay không?
Im lặng một lúc lâu, Trần Trung mới nói tiếp.
- Anh biết rồi... – Trần Trung hạ giọng, khàn khàn nói. – Nói thế tức em với anh cũng không thể đúng không? nếu biết rõ là không thể rồi thì không cần phải phí thời gian với anh làm gì, cứ làm những gì em muốn thôi... – Trần Trung nói, không rõ tâm trạng khi nói ra là vui hay buồn.
- Anh không thể cố gắng đợi em thêm một thời gian nữa sao? Em sẽ....- Như Nguyệt cố chấp chưa chịu từ bỏ.
- Xin lỗi... anh không thể đợi được nữa rồi. – dứt lời Trần Trung lập tức rời đi trước, để lại Như Nguyệt một mình ở phòng chờ với cơn nức nở không tài nào ngừng nổi.
.
Mấy tiếng sau...
- Văn Quảng cậu nghe tin gì chưa? Anna gặp tai nạn ở trên đường lúc trở về nhà đấy! – Nam Nhật hốt hoảng chạy vào thông báo.
Văn Quảng đang ngồi làm việc nghe thấy tin này lập tức nhấc người khỏi ghế, gấp gáp cầm lấy chiếc áo vest hàng hiệu vắt ngang ở ghế sô pha, mặc vào.
- Cô ấy ở bệnh viện nào? – Văn Quảng nghiêm giọng hỏi, vừa hỏi vừa rảo bước rời khỏi phòng, nhanh tới nỗi Nam nhật đuổi theo sau cũng phát mệt luôn.
- Ở bệnh viện thành phố, hiện giờ đang trong phòng cấp cứu còn chưa rõ tình hình. – Nam Nhật vội giọng tường thuật lại.
- Có dàn dựng từ trước không? – Văn Quảng hỏi.
Nam Nhật lúng túng xoa đầu, không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.
- Nói nhanh! – Văn Quảng phát cáu bởi bây giờ không phải là lúc anh muốn trông thấy sự ngập ngừng của Nam Nhật.
- Có thông tin cho rằng vụ tai nạn này... là do Tư Nhĩ dàn dựng. – Nam Nhật cẩn trọng nói chậm lại, không muốn phải nhắc lại lời này lần nữa.
- Bằng chứng? – Văn Quảng không tin dừng bước hỏi lại.
- Người gây ra tai nạn là tay chân của Tư Nhĩ, hắn ban đầu không chịu khai nhưng sau khi bị người của Cẩm Vân đe dọa đã khai là Tư Nhĩ yêu cầu hắn làm, còn đưa ra cả một đoạn ghi âm giữa hắn và Tư Nhĩ để chứng thực lời nói....
Không chỉ có Văn Quảng mà ngay đến cả Nam Nhật cũng không tin Tư Nhĩ lại là người làm ra chuyện này. Bọn họ quen cô từ bao lâu rồi kia chứ, sao có thể không hiểu cô là người thế nào được? nhưng hiện giờ mọi chứng cứ đều chứng minh là cô đã làm chuyện xấu xa này. Hơn nữa, cô còn là người có động cơ để làm chuyện này nhất bởi vì mới đây thôi cô từng nghi rằng Anna có ý định xấu với mình. Chưa biết chừng...
- Chúng ta đến bệnh viện trước, chuyện này tiếp tục điều tra thêm. – Văn Quảng bước lên xe. – Cậu ở lại công ty lo công việc của mình đi, tôi sẽ tự tới bệnh viện xem tình hình của Anna. – nói rồi Văn Quảng lập tức đánh xe đi thẳng tới bệnh viện.
Anh tin Tư Nhĩ nhưng anh cũng lo cho Anna, Anna có thể xấu xa trong mắt người khác nhưng trong mắt anh, cho tới hiện tại Anna chưa làm bất kì điều gì trái ý anh nên anh vẫn coi cô ta như em gái của mình mà đối xử.
Liếc nhìn chiếc vòng Tư Nhĩ tặng đang đeo trong tay mình, Văn Quảng thầm cầu mong là tất cả mọi chuyện sẽ chỉ là hiểu làm và mong rằng Tư Nhĩ không khiến anh phải thất vọng.
Ở bệnh viện, Tư Nhĩ vô duyên vô cớ bị người của Cẩm Vân bắt đến đây để đối chất về một việc mà cô không làm, khiến cô cảm thấy vô cùng bất mãn.
- Tôi nói lại lần nữa, chuyện này tôi không liên quan. Các người muốn nghi ngờ sao cũng được nhưng chừng nào chưa có bằng chứng thì đừng vô cớ làm phiền tôi. – Tư Nhĩ nghiêm trang nói. Lúc này cô vẫn chưa được nghe đoạn ghi âm cũng như chưa được trông thấy mặt kẻ phản bội mình.
- Chị không nhận? – Cẩm Vân khoanh tay, hơi nghiêng đầu hỏi.
- Thế tôi nên nhận một việc mình không làm kiểu gì đây? – Tư Nhĩ lần nữa khẳng định lại, lời nói cứng rắn vô cùng.
- Cho ra đây! – Cẩm Vân quay đầu nhìn sang tên vệ sĩ, yêu cầu hắn đem thứ gì đó ra.
Tư Nhĩ không biết đó là gì nhưng cô không chút lo lắng nào, tự tin ngồi chờ xem sắp tới sẽ là gì nữa.
Người vệ sĩ kia rất nhanh đã đi ra, đi cùng hắn là một tên khá thân cận với Tư Nhĩ. Tên này do trợ lí Lâm kiếm giúp cô, cô thường dùng hắn để đi làm một vài chuyện vặt vẵn, thi thoảng còn nhờ hắn chờ về, trước giờ đối xử với hắn không hề tệ, nhưng hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây, xuất hiện ở trong hoàn cảnh này thì cô biết chắc một rằng: tên này phản bội cô rồi.
- Có gì thì biểu diễn đi. – Tư Nhĩ không hề tỏ ra lo lắng, giọng mỉa mai xem đây chỉ như một trò hề nhạt nhẽo.
- Tôi xin lỗi... tôi xin lỗi cô, cô Tư Nhĩ nhưng bọn họ lấy gia đình tôi làm con tin, tôi không thể không khai. – tên kia khóc lóc nói lời xin lỗi với Tư Nhĩ.
Nước mắt cá sấu à? Diễn cũng hay lắm! – Tư Nhĩ nở một nụ cười khinh bỉ nhìn tên kia.
- Phản tôi bọn họ cho cậu bao nhiêu?
- Sao cô có thể nói như vậy? tôi... tôi là vì bất đẵ dĩ mới khai ra sự thật, tôi biết cô thất vọng nhưng tôi thực sự không là còn lựa chọn khác, hoàn cảnh của tôi cô biết mà...
- Mệt quá! Nói tóm lại thì cậu nói với bọn họ những gì? Nói là tôi sai cậu đâm cô ta? – Tư Nhĩ đúng thực là đã thất vọng.
Nhưng cô không phải thất vọng vì tên kia phản bội mình mà thất vọng bởi chính bản thân đã đặt niềm tin sai người. Cô không nghĩ sẽ có lúc bản thân lại bị chính người của mình đâm sau lưng, rõ ràng là cô đã đối xử với hắn rất tốt mà, vậy sao hắn lại vì chút lợi ích của mình mà phản bội cô.
- Nói rõ cho chị ta đi, hình như chị ta vẫn còn chưa nhận đâu. – Cẩm Vân mất kiên nhẫn lên tiếng.
Cẩm Vân vẫn có thể ngồi đây cho tới tận lúc này điều tra sự việc đã là rất bình tĩnh lắm rồi, lúc mới biết chuyện Anna xảy ra tai nạn cô ta còn như phát điên, nay lập tức muốn đi tìm kẻ gây ra chuyện này để tính sổ ngay lập tức rồi.
- Chính cô ấy đã nói sẽ trả cho tôi một số tiền lớn như tôi chịu giúp cô ấy đâm cô Anna, tôi hôm đấy cần tiền lo cho mẹ cấp cứu nên đã nhận lời làm chuyện này giúp cô ấy, có cả đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của chúng tôi nữa, nếu mấy người không tin tôi thì đó sẽ là bằng chứng.
Quả thực là giọng của mình... – Tư Nhĩ không thể phủ nhận được bởi giọng nói trong đoạn video này rất giống giọng của cô.
“giúp tôi gây tai nạn cho Anna, tôi sẽ chi đủ tiền cho mẹ cậu phẫu thuật, xong việc sẽ còn đưa thêm cho cậu một khoản nữa, đủ để cậu lo cho mình trong vòng một năm. Cậu thấy đề nghị này của tôi thế nào? Chúng ta người cần tiền, người cần Anna xảy ra tai nạn, đề nghị hợp lí thế còn gì?”
“ nhưng tôi...”
“cậu còn do dự điều gì? Tôi hứa sẽ lo cho cậu nếu chẳng may chuyện gì ngoài ý muốn.”
“được tôi đồng ý! Chỉ cần cô giữ đúng lời hứa với tôi, chu cấp tiền để mẹ tôi có thể được phẫu thuật sớm nhất có thể...”
“chuyện này không thàng vấn đề, tôi hứa với cậu.”
Nghe xong đoạn ghi âm, thái độ Tư Nhĩ vẫn không hề thay đổi, không chút lo lắng gì, thẳng thừng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
- Khá khen cho bằng chứng này đấy, nhưng nhiêu đây chưa đủ để kết tội tôi đâu, chừng nào cô tìm thêm được bằng chứng gì hay ho hơn thì hãy làm phiền đến tôi sau, tôi không có thời gian cho mấy việc vô bổ thế này đâu.