Chồng Cũ Xin Tự Trọng

Chương 54: Lo lắng



Cẩm Vân kéo nhẹ cánh cửa phòng, một thân hình cao lớn đã đứng sẵn ở cửa tự bao giờ, là Văn Quảng, anh đứng yên, lặng nhìn vào một khoảng không nào đó, không ai rõ anh đang suy nghĩ điều gì. Khí sắc vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng hôm nay trông sao mà đáng sợ quá...

Có khi nào anh đã nghe hết mọi chuyện rồi không? Anna lộ rõ vẻ lo lắng nhìn Cẩm Vân, Cẩm Vân cũng xoay người lại nhìn cô ta, cố giữ sự bình tĩnh trên khuôn mặt, Cẩm Vân hai môi mấp máy, để lộ khuôn miệng nói .

- Đừng tỏ ra lo lắng.

Anna dễ dàng hiểu Cẩm Vân đang muốn nói gì với mình, cô ta nắm chặt hai tay, ánh mắt đã thôi lo lắng, nở nụ cười có phần nhợt nhạt với Văn Quảng.

- Hai người... – Văn Quảng cố tình ngưng lại, sau đó mới nói tiếp.- Có chuyện gì không vui sao? Sao anh thấy không khí hơi căng thẳng, anh vào lúc này không vấn đề gì chứ?

Hai người thở phào nhẹ nhõm, hóa ra anh chưa nghe thấy gì cả, may thật đấy...

Mới chỉ khi nãy thôi trái tim Anna gần như muốn nổ tung trong lồng ngực rồi, máy đo nhịp tim ở bên cạnh cũng cho thấy rõ điều đó. Suýt chút nữa mọi công sức mạo hiểm của cô ta đã đổ sông, đổ biển, thử hỏi cô ta có thể không lo lắng sao cho được.

- Chỉ là chị em đôi khi không hiểu nhau thôi, anh vào với chị ấy đi, chị ấy đang mong anh lắm đấy! - Cẩm Vân khẽ nói, dứt lời lập tức rảo bước rời đi, để lại không gian riêng cho hai người Văn Quảng, Anna.

Ra đến cửa bệnh viện, Anna ngước mắt nhìn bầu trời, bầu trời bây giờ âm u và xám xịt, có lẽ lát nữa sẽ có mưa...

Suốt cả hai ngày nay, Cẩm Vân vì bận chăm lo cho Anna nên chưa từng bước ra khỏi cửa bệnh viện, bây giờ bước ra thì bầu trời lại xám xịt thế này đây, giống như suy nghĩ trong đầu cô ta hiện giờ vậy? Quá tăm tối và không hiểu nổi bất cứ thứ gì...

Vốn cô ta còn nghĩ bản thân mình rất hiểu Anna, luôn đứng về phía Anna dù cho trước giờ Anna luôn bị hầu hết mọi người xa lánh, ghét bỏ bởi tính tình tiểu thư của cô ta. Nhưng hôm nay, khi tật mắt, tận tai nghe Anna thừa nhận việc xấu xa cô ta đã làm, Cẩm Vân mới bằng hoàng nhận ra một điều rằng, hóa ra cô ta không hề hiểu Anna đến như thế, con người Anna có quá nhiều góc khuất mà không bao giờ cô ta có thể hiểu nổi.

- Lam Tư Nhĩ... – Cẩm Vân mấp máy môi, giọng mệt mỏi khẽ gọi tên Tư Nhĩ.

Tự Nhiên lúc này đây Cẩm Vân thực sự muốn chạy đi tìm Tư Nhĩ để nói với cô hết thảy mọi chuyện. Tư Nhĩ không đáng phải bị chịu oan ức như thế, tuy rằng không phải lãnh hậu quả của pháp luật nhưng bố của Anna đời nào tha cho công ty của nhà họ Lam, tha cho Lam Tư Nhĩ cô? Chưa kể hiện giờ Văn Quảng giờ đây còn đang tin tưởng Anna như vậy, không khéo anh không giúp nhà họ Lam mà còn góp phần phá hủy thêm... Nghĩ tới đây, Cẩm Vân thoáng hiện lên vẻ lo lắng và hối lỗi... Chuyện này không phải do cô ta, cô ta còn chẳng biết gì về chuyện này trước đó nữa nhưng cô ta vẫn cảm thấy có lỗi với Tư Nhĩ.

Nhưng cô ta có thể làm được gì bây giờ chứ? Cô ta không thể cứ thể đi gặp Tư Nhĩ được, nói thế nào cô ta cũng là người của Anna, không thể làm chuyện phản bội Anna được... Cẩm Vân trong lòng mỗi lúc lại dâng lên nhiều loại cảm xúc khác nhau, tất cả đều là cảm xúc tiêu cực.

Không thể làm được gì, Cẩm Vân chỉ có thể đấm mạnh tay vào chiếc cột gần đó, hậm hực bỏ đi đâu đó.

Trên phòng hồi sức của Anna, bóng hình nhỏ bé của Cẩm Vân đi ở dưới sân bệnh viện được Anna thu gọn vào trong tầm mắt. Văn Quảng cũng trông thấy Cẩm Vân, nhưng anh chỉ liếc nhìn qua một cái sau đó lập tức đưa đường nhìn của mình đặt nên người Anna, ánh mắt ánh nên một sự suy tính sâu xa, không tài nào nhìn thấu nổi.

- Hai người trước giờ luôn rất hiểu nhau, anh thực sự tò mò đấy... – Văn Quảng vu vơ nói.

Tiện tay rót cho Anna một ly nước ấm.

- Dạ...?! – Anna tỏ ra không hiểu điều Văn Quảng đang nói.

- Ý anh là chuyện có thể khiến hai người giận nhau ấy, trong khi em đang bị bệnh thế này, có chuyện gì mà Cẩm Vân không thể nhường nhịn, bỏ qua cho em sao?

- À... – Anna cười khổ, không thể nói rõ chuyện này ra được, cô ta đâu có ngu mà chưa khảo đã xưng? – Con gái ấy mà, đôi lúc tính cách hợp nhau vẫn rất khó để dung hòa hoàn toàn được... –Anna nói đại, sau đó đánh trống lảng. – Em nghe bảo anh bệnh,lát mới có thể đến, sao giờ đã tới đây rồi?

- Tranh thủ xong việc sớm qua đây luôn. – Văn Quảng nhàn nhạt nói, thái độ không có vẻ gì là muốn đến đây như thế.



- Em vui lắm, thực sự rất vui khi anh có thể tới đây với em đấy! – Anna nhân cơ hội nhè nhàng nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của anh.

Văn Quảng không né tránh cái nắm tay này của cô ta, nhưng cũng không hưởng ứng gì như những lần trước.

- Em bị thế này, anh đáng ra nên ở đây túc trực em mới phải, tiếc là công việc dạo này bận quá, một mình Nam Nhật với anh trai anh không kham được, chỉ có thể tranh thủ tới thăm em thế này, là anh đáng trách... – Văn Quảng dịu dàng.

Khỏi phải nói cũng biết Anna vui đến nhường nào khi được Văn Quảng quan tâm cô ta như thế.

- Vậy anh có thể ở đây với em lâu một chút không? Cẩm Vân hiện giờ đang không vui, con bé sẽ không quay lại đây sớm đâu... nếu phải ở đây một mình em sẽ chán lắm, với cả em rất sợ bệnh viện, anh biết mà... – Anna giọng nũng nịu.

- Được, anh ở đây với em...

Văn Quảng vừa dứt lời, cánh cửa phòng bệnh bị đạp mở tung ra, ngay sau đó là Trần Thư bước vào, con bé nhìn Anna đang yếu ớt nằm trên giường bệnh, ánh mắt lộ rõ sự ghét bỏ nhìn Anna.

- Em... – Anna chẳng ưa gì cái kiểu hống hách của Trần Thư nhưng cô ta chưa từng một lần dám đắc tội với con bé bởi lẽ con bé là đứa em gái Văn Quảng hết mực cưng chiều, nếu muốn ở bên Văn Quảng, cô ta không được phép đối đầu với Trần Thư.

Trần Thư trước đó nhìn rõ ý đồ của Anna với anh trai mình, dù không ưa nhưng vẫn sẽ không tìm tới gây sự, dẫu sao Văn Quảng cũng không để mắt đến cô ta, Trần Thư vì nghĩ như thế nên mới im lặng xem như không biết chuyện Anna thích anh trai mình. Nhưng từ hôm nay trở đi làm gì có chuyện tốt như thế nữa...

- Chưa chết sao? Phúc lớn mạng lớn... – Trần Thư buông lời mỉa mai Anna.

Văn Quảng hiện tại nghe vậy lại không lên tiếng gì, Anna nhìn Văn Quảng áng mắt cầu cứu, sau đó lại nhìn Trần Thư.

- Sao em nói vậy? Chị có làm gì không phải với em sao? – Anna yếu ớt nói, cuối câu còn giả bộ ho lên mấy tiếng cầu sự thương hại từ Văn Quảng.

- Hứ! Cô có gan làm gì tôi? – Trần Thư lại gần bên giường Anna, một tay cầm một quả táo lên, tay còn lại cầm con dao gọt hoa quả để ở gần đó, ánh mắt như đang toan tính chuyện gì đó xấu xa.

Thật giống với dáng vẻ của Văn Quảng mỗi lúc anh toan tính chuyện gì đó xấu, chỉ kém mấy phần nguy hiểm thôi là giống hoàn toàn rồi, đúng là anh nào em lấy. Anna lo sợ nhìn hai thứ đồ trên tay Trần Thư.

- Em về đi. Chúng ta nói chuyện sau. – Văn Quảng bấy giờ mới chịu lên tiếng.

- Đừng có tưởng nằm đây rồi thì muốn đổ oan cho ai thì đổ, liệu thấn hồn mà bảo cả nhà cô, tìm hiểu chuyện này cho kĩ rồi hãy đi tìm người khác tính sổ. Còn nếu cô vẫn muốn lợi dụng chuyện này để nhắm tới chị Tư Nhĩ đừng mong rằng tôi sẽ để yên cho chị. Cả anh nữa, em không ngờ người anh trai em luôn tin tưởng lại có con mắt kém cỏi tới mức này đấy! - Trần Thư không ngần ngại mắng Văn Quảng một trận té tát.

- Em im đi! Và ra khỏi đây ngay lập tức – Văn Quảng tức giận với Trần Thư.

Anh không muốn Trần Thư sẽ tới đây làm loạn như thế này, càng không thể ngờ con bé có thể vì Lam Tư Nhĩ mà mắng chửi mình.

- Anh muốn làm gì? Em nói gì sai à? Anh tin là chị Tư Nhĩ hại cô ta thât sao? – đặt lại quả táo xuống đĩa, Trần Thư lớn giọng lại với Văn Quảng, dáng vẻ chẳng giống như đang sợ hãi chút nào.

- Anh không tin Lam Tư Nhĩ, anh chỉ tin sự thật, mọi chứng cứ đều đang nói Tư Nhĩ là kẻ đứng sau chuyện này, anh chưa động tới cô ta tính sổ chuyện này là may lắm rồi, em còn tới đây cái lí giúp cô ta, người không có mắt chính là em đấy! – Văn Quảng hất nhẹ đầu, ý muốn nói Trần Thư nên rời đi.

Trần Thư chán ghét nhìn Văn Quảng, con bé không thể ngờ rằng Văn Quảng lại tin Anna tới mức này. Xoay lại đầu con dao trên tay, Trần Thư nghiến răng đâm mạnh con dao xuống quả táo con bé vừa mới cầm lên và đặt xuống.



- Hai người nhớ cho kĩ, Lam Tư Nhĩ là giới hạn của tôi, bất kì là ai động vào chị ấy tôi đều sẽ không bỏ qua đâu. – Trần Thư giận dữ nói.

- Trần Thư em... – Văn Quảng lần nữa bị sốc trước thái độ gay gắt này của Trần Thư, lúc trước khi Lam Tư Nhĩ lấy anh, cô với con bé còn chưa quen biết gì nhau, sao chỉ mới có hơn hai năm quen nhau mà đã có thể thân thiết như vậy rồi?

- Anh biết mà... anh không làm gì được em đâu, dù cho bây giờ anh đã thừa kế công ty thì có sao? Em không sợ anh đâu. Còn cô, trước khi tôi thực sự làm gì đó thì hãy mau minh oan cho chị Tư Nhĩ đi, tôi khoog nói chơi đâu. – Trần Thư cảnh cáo lần cuối.

Tiếp đó ngay lập tức đi khỏi, Anna hoảng hồn ôm lấy Văn Quảng. trần Thư dọa cô ta một phen đáng sợ quá rồi, nếu con bé mà biết tất cả chỉ do cô ta dàn dựng lên thì không biết sẽ còn làm ra loại chuyện gì nữa, tuy rằng không có vị trí gì trong công ty nhà họ Trần nhưng Trần Thư không phải vì thế mà sẽ không thể làm gì. Con bé được cả nhà họ Trần yêu thương, chỉ cần nũng nịu một chút lập tức cả nhà họ Trần từ người lớn đến người bé đều sẽ phải chiều theo ý con bé. Nếu con bé làm thế thật thì... thật không hay tí nào...

Anna bắt đầu sợ chuyện này có thể bị lộ ra rồi...

- Em có sao không?

Lại nhìn Văn Quảng đang dịu dàng đỡ lấy cô ta. Nếu anh biết sự thật, cô ta sẽ ra sao? Lúc tính đến kế hoạch này, cô ta đã đánh cược tất cả, một là có tất cả hai là mất hết, vậy cô ta sẽ có tất cả hay là mất hết đây?

- Anh... anh sẽ không rời xa em chứ? – Anna lo lắng hỏi, hai mắt đẫm lệ tuôn.

- Nằm xuống nghỉ ngơi đi... – Văn Quảng không trả lời câu hỏi của cô ta.

Đây là có ý gì? Không tin mình nữa hay sao? Nghi ngờ mình rồi? Sẽ rời bỏ mình bất cứ lúc nào anh muốn hả? Không thể nào, mọi chuyện không thể đen đủi như vậy được, có thể nào thì cũng không được như vậy.

Thấy Văn Quảng trầm mặc chuẩn bị rời đi, Anna vội giữ tay anh lại.

- Anh sẽ rời đi sao?

- Anh đi một lát rồi sẽ trở lại.- Văn Quảng nhàn nhạt nói.

- Hứa với em, đừng rời bỏ em... được không? – Anna không chịu buông tay Văn Quảng. Lần nữa cầu xin anh không rời bỏ cô ta.

Giống với lần trước đó, lần này Văn Quảng cũng không trả lời này của cô ta, trong lòng rõ ràng là có tâm tư riêng không muốn nói cho cô ta. Anna tò mò về cái tâm tư đó của anh chết đi được nhưng tâm tư đó là thứ cô ta không bao giờ có thể biết được. Anh không nói, cô ta cũng chẳng dám hỏi đến.

- Lát nữa anh lại đến đây với em, còn bây giờ anh phải đi rồi, ngoan, nghỉ ngơi trước đi. – Văn Quảng dịu dàng, nói rồi chủ động buông tay cô ta, rời đi.

Ra xe, anh thấy Trần Thư đang đứng đó đợi mình. Vừa nãy lúc Trần Thư rời khỏi phòng có lén lút dơ hai ngón, đó là ám hiệu riêng của hai người họ.

- Có chuyện gì muốn tìm anh?

- Em biết anh không tin chuyện này dễ dàng như thế... – tâm tình của Văn Quảng tuy là không thể nhìn thấy toàn bộ nhưng ít nhiều Trần Thư vẫn có thể thấy chút bề nổi của nó.

- Thì sao?

- Sao anh lại nói dối là không tin chị Tư Nhĩ? Nói cho em, lần này em sẽ đứng về phía anh. - Trần Thư kiên định nói.

Người khác có thể dễ dàng bị Văn Quảng đánh lừa chứ Trần Thư thì không. Con bé biết anh yêu Tư Nhĩ như thế nào vậy nên chuyện anh có thể dễ dàng nghi ngờ cô là chuyện hết sức vô lí.