Chồng Là Bạn Thân

Chương 14



Người ta nói suốt mười hai năm học mà không có tới một mối tình là sự thất bại của học sinh. Vậy mà suốt mười hai năm cô đi học, cộng thêm bốn năm đại học cô không yêu một ai cả. Mỗi khi có người tặng hoa, tỏ tình cô đều từ chối một cách khéo léo. Vài ngày suy nghĩ lại, thấy hối hận thì lại bầm lầm

"Sao mình ngu thế nhỉ? Anh ta tốt như vậy mà. Haizzz nếu thời gian quay lại mình sẽ nhận lời tỏ tình"

Một lần, hai lần rồi nhiều lần như thế. Đôi khi cô tự hỏi có phải vì bạn thân có khuynh hướng Gay nên cô cũng có khuynh hướng Les? Những lúc như vậy cô chỉ cười khổ một mình.

Đến khi cô ra trường, vào cơ quan làm việc. Trong một lần tổ chức patty tại nhà hàng, vô tình gặp được anh ta, người yêu cũ của cô. Hai người trao đổi số phone, liên lạc rồi thân thiết hơn từ đó. Sau mấy tháng tìm hiểu, hai người quyết định yêu nhau. Cô còn nhớ rõ lúc đó, cô hí hửng cầm hình của anh ta đi khoe với anh rằng

"Tèn ten người yêu tôi nè"

Lúc nó mắt anh rất buồn, nhưng lại nhanh chóng che giấu nó đi. Nở một nụ cười

"Ế lâu năm như bà cũng có người hốt rồi ha. Đãi tôi một bữa thịnh soạn đấy"

"Đương nhiên rồi. Khi nào tôi lãnh lương liền dắt ông đi ăn"

"Tới bà còn có người thì tôi phải nhanh chóng tìm người yêu của tôi thôi"

Lúc đó, cô còn ngây thơ hỏi anh một câu mang tính chọc ghẹo

"Tìm người yêu? Vậy ông là công hay thụ?"

"Công hay thụ gì kệ tôi à"

"Kiểu này là thụ chắc luôn rồi"

Những ngày sau đó anh tránh cô như tránh tà. Cô có chút không quen. Gọi điện, nhắn tin anh đều trả lời nhưng câu trả lời lúc nào cũng qua loa. Đại loại như dạo này công ty có nhiều việc bận, anh phải đi công tác...

Quen anh ta gần hai năm, cũng có mấy lần anh ta đòi hỏi. Nhưng cô đều từ chối "Em muốn giữ gìn cho đêm tân hôn". Cô cũng biết yêu thật lòng là phải cho đi. Nhưng sâu thẳm trong trái tim cô rất bài xích với chuyện đó. Mỗi lần nghĩ đến gương mặt đã thân thiết với cô hơn mười năm cười nói "Là con gái phải biết giữ mình. Tôi đây còn phải giữ thân như ngọc nữa đó" thì cô lại không muốn nghĩ tới chuyện kia cùng anh ta. Kết quả, hai người nhiều lần cãi nhau. Còn nhớ một lần cãi nhau rất lớn. Cô gọi anh uống bia cùng. Đến khi cô say bất tỉnh nhân sự, anh đặt lên trán cô một nụ hôn

"Em không hạnh phúc thế này, làm sao tôi đành lòng buông tay?"

Khi đó, cô cho rằng nó là một giấc mơ. Vì anh thâm tình, ấm áp, khác xa với vẻ hời hợt thường ngày.

Có lẽ đấy cũng là lí do anh ta cắm cho cô một cái sừng to tướng. Vài tháng sau, cô phát hiện anh ta cùng một người làm chung cơ quan với cô, lén lút qua lại. Đến khi cô phát hiện, cô kia đã có thai hơn hai tháng. Người ta nói quả không sai. Tình yêu không tình dục là tình đồng chí. Thôi thì cô buông tay thành toàn cho họ.

Có nỗi đau, nỗi nhục nào bằng việc bị người yêu cắm sừng? Cô buồn quá, lại nhớ đến bạn thân một lần nữa rủ anh uống bia. Kết quả là sáng hôm sau tỉnh dậy, gạo đã nấu thành cơm. Còn có cái bụng to thảm to này của cô là bằng chứng chân thực nhất.

Mà hôm nay, cô mơ hồ nhớ lại. Đêm hôm đó, tại khách sạn. Hơi men khiến cả hai quên đi đau đớn của lần đầu. Nhịp nhàng đưa nhau đến những cảm giác hoan lạc, vui sướng. Cao trào qua đi, cô mệt mỏi nằm cạnh anh. Lúc đó, anh thì thầm bên tai cô

"Để em sau này biết được mọi chuyện sẽ hận ngày anh, còn hơn nhìn thấy em cùng người khác. Anh xin lỗi"

Hơn mười năm nay, cô rốt cuộc đã làm những chuyện tốt gì vậy? Vui vẻ khoe khoang với anh người yêu của mình? Khi buồn, khi cần mới tìm đến anh? Rốt cuộc, cô đã làm bao nhiêu chuyện khiến anh phải đau khổ rồi.

"Chồng ơi, em xin lỗi" Một lời xin lỗi từ tận đáy lòng. Lời xin lỗi mà cô nợ anh hơn mười năm nay...

"Mẹ, con về nhà chồng đây ạ"

"Đã suy nghĩ thông suốt rồi sao?"

"Dạ"

***

Hơn năm giờ chiều, đoán chừng giờ này anh sắp tan ca. Cô vui vẻ vừa hát nghêu ngao mấy câu vừa dọn chén đũa chờ chồng về ăn cơm. Mẹ chồng cô thấy vậy thì cũng nghi ngờ. Lí nào lại đi về nhà mẹ đẻ ở lại một ngày, giờ lại vui vẻ như thế.

"Mẹ ngồi vào bàn trước đi ạ. Con gọi anh ấy hỏi đã về chưa"

Sau đó cô đi lấy điện thoại, định gọi đi thì vừa hay anh gọi về

"A lô chồng..."

Chẳng biết đối phương đã nói gì, sắc mặt cô từ tái xanh chuyển sang trắng bệch. Sau đó cô nói với bà một câu lắp bắp không hoàn chỉnh

"Mẹ, người ta... nói anh Vũ... gặp tai nạn... đang cấp cứu ở bệnh viện"