Hai nhà đều buôn vải, sau khi Thẩm mẫu bị gả vào đây, hai nhà hợp tác làm ăn, trở thành nơi buôn vải lớn nhất nơi này.
Hôn nhân không có tình cảm, tính cách không hợp nhau, cũng chẳng có gì là lâu ngày sinh tình, chỉ là sống chung tạm bợ mà thôi. Sau khi sinh Thẩm Yến Quân không lâu, mẫu thân của Thẩm Yến Quân dứt khoát xuống tóc đi tu.
Nửa năm sau, Thẩm phụ cưới một người phụ nữ khác, chiều chuộng hết mực. Vị trí nữ chủ của Thẩm gia vẫn để trống, nữ nhân mới vào cửa không được coi là chính thất, Thẩm Yến Quân vẫn là con trưởng của Thẩm gia. Mặc dù là con trưởng nhưng cuộc sống của hắn còn không bằng một nửa người mà hắn gọi là đệ đệ.
Cha mẹ không có tình cảm, hắn cũng không nhận được tình yêu thương từ cha. Người phụ nữ kia rất biết cách nịnh bợ, ngoại hình xinh đẹp, vào phủ không bao lâu đã sinh cho cha hắn một đứa con trai. Trên danh nghĩa nó chỉ là con thứ, nhưng một nhà ba người thắm thiết, con trưởng như Thẩm Yến Quân sống không bằng con thứ. Khi còn nhỏ hắn chưa hiểu chuyện, cũng từng oán giận. Lớn lên hắn đã hiểu rồi, hắn không cần thứ tình thân giả tạo này, hắn phân biệt rạch ròi giới hạn với thứ mẫu, cuộc sống cứ bình bình trôi qua từng ngày.
Thẩm Yến Quân chỉ cần gió yên biển lặng, nhưng thứ mẫu không nghĩ như thế. Bà ta đương nhiên muốn con trai mình kế thừa sản nghiệp Thẩm gia, thế nên đã dụ dỗ Thẩm phụ định hôn cho hắn.
Hắn không thân với cha, cũng không có ý định làm thân với ông ta. Cha con bất hòa, thứ mẫu nịnh hót dẻo miệng, hôn sự này nhanh chóng định xuống.
Thẩm Yến Quân cảm thấy rất buồn cười, nói gì thì nói, hắn cũng là con trưởng, là con ruột của cha, vậy mà ông ta lại muốn hắn lấy một nam nhân, còn nghe nói y là người câm. Quả nhiên không cần đến thứ gọi là tình thân, hắn nhận ra điều này từ lâu rồi, cũng đã âm thầm chuẩn bị từ lâu. Từ khi hiểu chuyện, hắn đã lén tìm người đáng tin phát triển sự nghiệp bên ngoài của mình, nhưng bây giờ vẫn chưa hoàn toàn đứng vững. Hắn chỉ có thể tạm thời nhẫn nhục, nắm chặt nắm đấm, thở dài một hơi. Lục Gia Ninh? Chỉ mong y không phải kẻ nhiều chuyện, chỉ cần y không cản trở mình, hai người sẽ tạm thời cùng sinh sống, tương kính như tân. Đợi thời cơ chín muồi, nếu Lục Gia Ninh muốn đi hắn sẽ giúp y, nếu y có ý đồ gì hắn tuyệt đối không cho y cơ hội gây ảnh hưởng đến mình.
Thẩm Yến Quân suy nghĩ rất nhiều, nhưng hắn không biết phu nhân của hắn thực ra đơn giản hơn hắn nghĩ nhiều.
Lục Gia Ninh là con thứ của Lục gia. Ngoài mặt bọn người làm gọi y một tiếng ‘thiếu gia’, nhưng sau lưng có mấy người coi y là thiếu gia thì không ai biết. Mẹ y vốn là nha hoàn bưng trà rót nước, vì ngoại hình xinh đẹp nên bị gia chủ cưỡng bức, sau đó bị nạp làm thiếp. Bà là thiếp thấp nhất, dung mạo xinh đẹp rồi cũng có ngày nhìn chán. Sau khi sinh Lục Gia Ninh không còn được quan tâm nữa, Lục Gia Ninh lớn lên một chút mới phát hiện y bị câm, hai mẹ con bị đuổi đến biệt viện hẻo lánh. Số lần Lục Gia Ninh nhìn thấy cha chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cũng may có mẹ thương yêu, mặc dù y bị tất cả mọi người bắt nạt nhưng y vẫn còn mẹ bên cạnh, vẫn được coi như lớn lên bình thường.
Ngày Thẩm gia tới cầu hôn, hai chủ nhân Lục gia nhìn liếc qua sính lễ vội gật đầu đồng ý gả người.
Nhận được tin này, Lục mẫu ôm y khóc lóc rất lâu, nói rằng sẽ đưa y trốn đi. Lục Gia Ninh biết chuyện này là không thể, y đã trưởng thành rồi, mặc dù gầy yếu nhưng vẫn cao hơn mẹ nửa cái đầu. Y ôm mẹ, nhẹ nhàng vỗ lưng bà động viên. Chờ mẹ khóc xong, y mới nhẹ nhàng đẩy mẹ ra, ra hiệu:【 Mẫu thân đừng lo lắng, dù sao cũng chỉ là đổi một chỗ ở thôi.】
Lục mẫu vẫn khóc thút thít, hé miệng mấy lần nhưng không nói nên lời. Bà có thể nói gì chứ? Đều do bà không bảo vệ được con, chỉ có thể tự trách mình mà thôi.
Lụ Gia Ninh lau nước mắt giúp bà:【 Mẫu thân đừng buồn, con trai lớn rồi, có thể tự bảo vệ mình. Nhưng bây giờ con không thể ở bên cạnh mẫu thân được nữa, mẫu thân nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt.】
Lục mẫu không nói gì, khổ sở ôm lấy Lục Gia Ninh mà khóc.
Nửa tháng sau, Thẩm gia đưa kiệu hoa đỏ thẫm đến Lục gia, Thẩm Yến Quân tự vào cửa đón người. Lục mẫu chỉ là thê thiếp, không có tư cách lộ mặt, bà đau lòng đứng phía xa nhìn con trai mình được Thẩm Yến Quân ôm vào kiệu hoa. Ấn tượng duy nhất của người con rể này với bà là dáng vẻ ôn văn nhĩ nhã, hi vọng người này có thể đối xử tốt với Lục Gia Ninh.
Lục Gia Ninh cũng không ôm hi vọng gì với hôn sự này, khi còn ở Lục gia y không được đối xử tốt, tiếng tăm không tốt không xấu, bây giờ lại được gả vào làm chính thất của người ta, y biết đối phương sẽ không tốt với y. Tuy nam nhân có thể thành thân nhưng rất ít người được làm chính thất, trừ những người thực lòng yêu thương nhau, nhưng trường hợp này rất rất hiếm, phần lớn nam nhân được gả vào làm thiếp chỉ là một món đồ chơi được người ta mua về.
Trước khi gả vào Thẩm gia, nha hoàn duy nhất bên cạnh y – Lâm Phù đã lén ra ngoài nghe ngóng về Thẩm Yến Quân. Lâm Phù bị bán vào Lục gia từ khi còn bé, nhỏ tuổi vụng về, nàng bị ném sang nơi hẻo lánh của Lục mẫu và Lục Gia Ninh để hầu hạ hai người. Lâm Phù lớn hơn Lục Gia Ninh năm tuổi, hai mẹ con hiền lành yêu thương nàng, coi nàng như người nhà. Lục Gia Ninh gọi nàng là tỷ tỷ, Lâm Phù cũng coi y như đệ đệ ruột của mình, trên hết vẫn coi y là chủ nhân của mình. Bây giờ Lục Gia Ninh bị gả vào Thẩm gia, nàng là nha đầu hồi môn đi theo y, thầm nghĩ sẽ cố gắng bảo vệ y.
Lâm Phù nghe nói Thẩm Yến Quân là con trưởng nhưng không được yêu thương bằng con thứ, hôn sự này cũng là do thứ mẫu đề ra, nhìn là biết bà ta muốn chặt đứt đường thừa kế của hắn. Nàng thầm nghĩ Lục Gia Ninh bị gả cho hắn chắc chắn sẽ không được đối xử tốt, sầu lo muốn chết.
Lục Gia Ninh cũng rất sầu, y ngồi trên kiệu hoa thầm nghĩ nhất định phải tự bảo vệ mình, bảo vệ cả Lâm Phù.
Lục Gia Ninh được gả đi, y không mặc váy cưới mà mặc nam y, nhưng vẫn đội khăn voan trên đầu.
Kiệu đi không bao lâu thì dừng lại, qua lớp khăn mỏng y thấy màn kiệu bị vén lên, đập vào mắt y là bàn tay khớp xương rõ ràng đang chờ y. Lục Gia Ninh đưa tay đặt lên, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Bàn tay này không giống của Lục Gia Ninh, nó lớn hơn tay cậu một chút, sự mạnh mẽ, ấm áp xuyên qua lòng bàn tay người đó truyền đến y, Lục Gia Ninh bỗng thấy an tâm lạ thường.
Lục Gia Ninh được đối phương dắt đi, dường như người đó sợ y không nhìn rõ đường, bước đi rất chậm, bàn tay dắt y cũng rất vững vàng.
Hai người thực hiện nghi lễ theo bà mối, cùng được đưa vào phòng Thẩm Yến Quân.
Phòng của Thẩm Yến Quân đã được trang trí thành hôn phòng, ga giường đổi thành màu đỏ, chăn cũng là màu hồng thêu long phượng. Trên giường như trào phúng đổ đầy táo tàu, hạt sen, long nhãn, đậu phộng. Lục Gia Ninh ngồi ở mép giường, lo lắng nắm chặt ga giường. Y nhìn người vẫn luôn nắm tay y bước về phía mình. Thẩm Yến Quân cầm chiếc gậy gỡ khăn trên khay nhẹ nhàng nâng khăn trùm đầu lên, một tay hắn cẩn thận cầm nó đặt lại lên khay cùng gậy đỏ. Tóc Lục Gia Ninh hơi rối, Thẩm Yến Quân giúp y vuốt tóc rồi ngồi xuống cạnh y. Trên mặt Lục Gia Ninh lúc này đã nhiễm phải một tầng màu đỏ.
(Trong đám cưới của người Trung Quốc có một phong tục là đặt 4 thứ trên giường gồm táo tàu, đậu phộng, long nhãn, hạt sen mang ý nghĩa “sớm sinh quý tử”, thể hiện lời chúc phúc cho đôi vợ chồng son sớm sinh quý tử.)
Bà mối ngồi xổm trước mặt hai người, buộc hai góc áo của họ vào nhau, đứng dậy nhắc nha hoàn bưng rượu hợp cẩn đến đây. Bà mối cười chúc vài câu cát tường, hai người kề vai uống rượu. Lục Gia Ninh chưa từng đụng đến một giọt rượu, lần này bị sặc, ho khan một lúc. Thẩm Yến Quân tự nhiên cầm ly trong tay y đặt vào khay, vỗ nhẹ lưng y rồi nhắc nhở nha hoàn mấy câu. Nha hoàn thưởng bạc cho bà mối, mọi người cùng chúc phúc rồi ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người. Lâm Phù không yên tâm, lo lắng nhìn Lục Gia Ninh, Lục Gia Ninh cho nàng một ánh mắt an tâm nàng mới ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, hai người cùng ngồi một lúc lâu. Thẩm Yến Quân không biết nên nói gì, lần đầu tiên Lục Gia Ninh thấy mừng vì mình không thể nói chuyện.
Yên lặng một lúc lâu, Thẩm Yến Quân gỡ nút thắt trên áo hai người, gọi người đến sửa sang giường chiếu, lại sai người bưng lên mấy đĩa điểm tâm, nha hoàn xong việc cùng lui ra ngoài. Thẩm Yến Quân ngồi xuống bàn, rót hai chén trà.
Lục Gia Ninh vẫn lo lắng ngồi bên mép giường, y cứ nghĩ mình che giấu rất tốt nhưng thực ra đã bị Thẩm Yến Quân nhìn ra từ lâu rồi. Thẩm Yến Quân nhìn y cũng đủ biết y không phải người có thể cản trở hắn. Mặc dù hắn không hoàn toàn buông bỏ cảnh giác, nhưng nhìn Lục Gia Ninh đang lo lắng gấp gáp lại cố tỏ ra bình thường, không hiểu sao lại thấy buồn cười. Hắn vẫy vẫy tay với y, mở miệng nói: “Vất vả nửa ngày rồi, có đói không? Lại đây ăn chút điểm tâm lót dạ đã.”
Lục Gia Ninh ngẩng đầu nhìn hắn một lúc mới từ từ đứng dậy, ngồi cạnh Thẩm Yến Quân. Thẩm Yến Quân tiện tay đưa cho y một khối điểm tâm: “Không biết em thích ăn cái gì, hôm nay ăn tạm cái này được không? Sau này thích gì thì nói với ta.”
Lục Gia Ninh đỡ bằng hai tay, ra hiệu cảm ơn rồi chậm rãi ăn từng chút một. Nhìn y cực kỳ ngoan ngoãn, da dẻ trắng nõn, lúc ăn cũng rất cẩn thận, một tay cầm điểm tâm, một tay đỡ phía dưới, sợ vụn điểm tâm rơi xuống y phục. Thẩm Yên Quân vẫn luôn lén quan sát y, đột nhiên hắn cảm thấy thê tử của mình hơi đáng yêu.
Thấy y ăn xong, Thẩm Yến Quân đưa một chén trà cho y. Lục Gia Ninh uống một ngụm, trong miệng không còn đồ ăn nữa y mới ngồi thẳng dậy ra hiệu cho hắn. Thực ra Lục Gia Ninh không cần làm gì, y không biết nói, không nhất thiết phải giao tiếp với người khác. Nhưng y cảm thấy ăn đồ của người ta mà không cảm ơn thì không lễ phép chút nào, Thẩm Yến Quân cũng hiểu ý của y, hảo cảm lại tăng thêm một phần.
【Cảm ơn Thẩm công tử, điểm tâm rất ngon. 】- Lục Gia Ninh ra hiệu xong còn cười với Thẩm Yến Quân một cái.
“Lúc nãy em gọi ta là Thẩm công tử đúng không? Xin lỗi, ta mới học ngôn ngữ kí hiệu, vẫn chưa thuộc lắm.” – Không biết tại sao Thẩm Yến Quân lại muốn trêu y một chút, hắn cố tình bắt bẻ lời của y.
Lục Gia Ninh cúi đầu, mình đã gả cho người ta, đã bái thiên địa, uống rượu hợp cẩn, đã là phu phu danh chính ngôn thuận. Y không nên gọi người kia là Thẩm công tử, nhưng mà, hai người mới gặp nhau lần đầu, y làm sao không biết xấu hổ mà gọi người ta là phu… phu quân chứ!
Lục Gia Ninh tự thấy mặt mình rất nóng, hình như cũng đỏ lên rồi. Y không dám ngẩng đầu, nhưng y đã được mẫu thân dạy dỗ đàng hoàng, người khác hỏi thì phải trả lời, thế nên Thẩm Yến Quân thấy người nào đó đang cúi thấp đầu gật gật đầu. Lục Gia Ninh không biết lúc y xấu hổ sẽ đỏ tai, Thẩm Yến Quân nhìn hai bên tai đỏ bừng đột nhiên nghĩ đến con thỏ nhỏ đáng yêu, hắn muốn xoa xoa đầu y, cuối cùng chỉ nhìn y, không nói gì.
Lục Gia Ninh bình tĩnh rồi mới ngẩng đầu lên, y định ra hiệu cho Thẩm Yến Quân rằng ‘Thẩm công tử học rất nhanh’, nhưng hai từ ‘phu quân’ lại xuất hiện trong đầu y, mặt lại nóng bừng, đàn thả tay xuống, nhìn đối phương. Lúc này y mới để ý Thẩm Yến Quân rất dễ nhìn, khi nãy y không để ý, bây giờ mới nhìn thấy từng đường nét gọn gàng trên gương mặt hắn, nhìn đến mất hồn. Mãi đến khi Thẩm Yến Quân cười với y, y mới chột dạ liếc sang chỗ khác, giả vờ nhìn ngắm quanh phòng.
Thẩm Yến Quân càng thấy phu nhân của mình đáng yêu, có thể tin tưởng. Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu hai người sống chung cả đời cũng không tệ lắm.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc để nói chuyện đó, hắn đứng dậy đi về phía giường: “Không còn sớm nữa, ngủ thôi.”
Lục Gia Ninh ngẩng đầu lên, trong mắt chợt lóe một tia lo lắng và kinh ngạc nhưng biến mất rất nhanh. Ngủ… nhưng mà… cùng ngủ ư? Hai người kết hôn rồi mà y vẫn còn rất căng thẳng. Y là nam, người trong Lục gia không quan tâm dạy bảo y những chuyện này, không ai dạy y sau khi thành thân cần làm gì. Y từng nghe một số lời vô vị, nhưng nghe một chút y đã chạy ra ngoài, thế nên chuyện giường chiếu này y không biết nửa chữ.
Lục Gia Ninh chậm rãi đứng lên, quay người lại, y nhìn thấy Thẩm Yến Quân đang nhìn mình nên hơi cứng người một chút, nhưng y vẫn đi tới, bàn tay nắm chặt quần rồi lại thả ra, bất an ngồi bên cạnh Thẩm Yến Quân.
Thẩm Yến Quân quan sát y, không biết mình bị làm sao mà lại muốn bắt nạt Lục Gia Ninh, nhưng hắn vẫn cố đè tính xấu này xuống.
Lục Gia Ninh nghe thấy người bên cạnh dịu dàng nói: “Trong phòng chỉ có một cái giường, việc kết hôn là cha ta an bài nên không tiện đặt thêm giường. Chỉ có thể để em thiệt thòi ngủ chung với ta thôi, em muốn nằm trong hay nằm ngoài?”
Lục Gia Ninh nghe xong như trút được gánh nặng, lưng đang cứng đờ thả lỏng ra:【Không thiệt thòi, em ngủ ở đâu cũng được.】
Ra hiệu xong y còn lễ phép cười một cái, y không biết toàn bộ phản ứng của mình đều bị Thẩm Yến Quân nhìn thấy hết.
Thẩm Yến Quân cười với y: “Vậy em ngủ trong đi.”
Nói xong, hắn thổi tắt nến trong phòng, khi trở về Lục Gia Ninh đã ngoan ngoãn nằm nghiêng bên trong, Thẩm Yến Quân thả màn giường, vén chăn nằm xuống.
Hai người mỗi người một ý, cũng không biết là khi nào mới ngủ.
Sáng hôm sau, hai người bị tiếng gõ cửa đánh thức, Lục Gia Ninh nghe thấy tiếng động lập tức tỉnh lại, nhìn sang người bên cạnh, theo bản năng vội vàng ngồi dậy. Y nhìn ga giường đỏ thẫm và chăn long phượng mới nhớ ra mình đang ở Thẩm gia. Thẩm Yến Quân cũng tỉnh, so với Lục Gia Ninh thì hắn bình tĩnh ung dung hơn nhiều, tự nhiên chào buổi sáng, đứng dậy sửa sang quần áo rồi xuống giường mở cửa.
Nha hoàn dồn dập bưng nước, khăn đi vào hầu hạ hai người rửa mặt. Lâm Phù cũng tới đỡ Lục Gia Ninh dậy, lo lắng nhìn y. Hai người không tiện nói chuyện, Lục Gia Ninh hiểu sự lo lắng nàng, vỗ vỗ tay nàng ra hiệu mình không sao, Lâm Phù mới yên tâm giúp y rửa mặt.
Thay y phục xong xuôi, cả hai cùng ra ngoài chuẩn bị kính trà, Lục Gia Ninh vẫn rất hồi hộp, tới gần cửa phòng lớn, Thẩm Yến Quân cầm tay Lục Gia Ninh, nhỏ giọng kề sát hắn bên tai y: “Không cần lo lắng, chỉ là kính ly trà thôi.”
Lục Gia Ninh không biết vì sao, rõ ràng y lo đến mức run cả tay, thế mà được Thẩm Yến Quân nắm tay thì không còn lo lắng nữa. Thẩm Yến Quân đứng đợi y bình tĩnh, đến khi Lục Gia Ninh hoàn hoàn bình thường mới ở một nụ cười cảm ơn, để hắn nắm tay dắt vào.
Hai người vào cửa, Thẩm Yến Quân đỡ Lục Gia Ninh quỳ trước tiền đường, kính trà cho cha Thẩm. Vị trí nữ chủ để trống, thứ mẫu không đủ tư cách ngồi ở vị trí này, bà ta chỉ đứng một bên uống trà, đưa hồng bao cho họ. Thẩm Yến Quân nhận lấy, tiện tay ném cho người hầu bên cạnh. Mặc dù không thân thiết nhưng vẫn là cha con ruột, cha Thẩm dặn dò Thẩm Yến Quân vài câu. Thẩm Yến Quân chẳng có chút cảm giác tình thân nào với người cha này, nghe ông nói xong gật đầu coi như đáp lại, dắt Lục Gia Ninh về biệt viện riêng của mình.
Sau khi hai người về biệt viện, Thẩm Yến Quân thông báo vài câu rồi đưa người làm ra ngoài. Thấy Thẩm Yến Quân đi rồi, Lâm Phù vội chạy tới hỏi Lục Gia Ninh có bị hắn làm khó không, lại ấp úng hỏi y có bị bắt nạt không.
Lục Gia Ninh biết nàng muốn hỏi gì, đỏ mặt ra hiệu để Lâm Phù yên tâm, y nói cho Lâm Phù biết Thẩm Yến Quân là người tốt, hắn không làm khó y. Dừng một chút, y lại ra hiệu cho nàng biết tối qua hai người không làm gì cả, Lâm Phù mới yên tâm. Nàng nghĩ, thiếu gia và Thẩm Yến Quân đã thành thân, mặc dù không bị hắn bắt nạt nhưng phu phu không đụng chạm đến nhau cũng không phải chuyện tốt. Thôi vậy, tạm thời thiếu gia không bị làm sao là được rồi.
Mỗi ngày trôi qua đều vô cùng bình lặng.
Ban ngày Thẩm Yến Quân ra ngoài, Lục Gia Ninh và Lâm Phù đi dạo xung quanh tự tìm việc làm giết thời gian, rồi tranh thủ viết thư gửi cho mẹ. Lúc trước Thẩm Yến Quân đưa y về Lục gia theo nghi thức, dù đã ám chỉ rất rõ nhưng Lục gia không cho y gặp mẹ, y chỉ có thể dùng thư nói cho bà biết tình trạng gần đây của mình, nói bà không cần lo lắng cho y, Thẩm Yến Quân đối xử với y rất tốt.