Chồng Quỷ - Huỳnh Khánh Vy

Chương 66: Gặp Tiểu Bảo Bối





Mí mắt nặng trịch, đầu óc quay cuồng, tôi cố gắng mở mắt tìm kiếm chút ánh sáng xung quanh.

Bốn phía là một mảng trắng xóa bao trùm lấy tôi.

"Đây là đâu? Có phải mình đã chết rồi không? "
Tôi nhớ...!Lưu Nguyệt Hy...bàn tay cô ta...bụng tôi...
Phải rồi, cô ta muốn giết con tôi.

Bảo bảo của tôi...
Tôi đưa tay lên vuốt ve bụng phẳng.

Linh cảm người mẹ cho tôi biết cục cưng của tôi vẫn an toàn.

Tôi xoa xoa phần bụng, cảm nhận được tiếng cười khúc khích của trẻ nhỏ.

Phải rồi, con tôi đâu giống những đứa trẻ bình thường chứ, nó là con của bá chủ Quỷ giới kia mà.

"Cục cưng, con có nghe mẹ nói không? "
"Ma ma..."
Đứa bé cất tiếng gọi, giọng nói đó mới đáng yêu làm sao.

Con tôi còn trong bụng mẹ mà đã biết gọi ma ma rồi.

Đáng yêu chết được.

"Ma ma..."
Tiếng gọi đó không phải từ trong bụng, mà là vọng lại từ trước mặt tôi.

Một thân ảnh nhỏ nhắn dần xuất hiện, mỗi một bước đi của nó lại càng rõ ràng hơn.

Gương mặt đó, ánh mắt đó, đôi môi nhỏ,...từng đường nét trên khuôn mặt đều giống Tư Mạc như đúc.


Đứa nhỏ này cho người ta một cảm giác yêu thương đến không tài nào ghét bỏ được.

Đôi bàn chân nhỏ nhẹ nhàng chạy đến ôm lấy chân tôi.

Tôi ngồi xuống ôm đứa nhỏ vào lòng.

Nó cười, giọng cười đáng yêu đến khó tả.
"Con là...con của ta sao?"
"Phải! Ma ma, con là con của người".
Đôi môi chúm chím trả lời tôi, giọng điệu của nó cực kì giống Tư Mạc.

Thằng nhóc này, sao lại đáng ghét đến thế chứ.

Yêu quá đi mất.
Bàn tay búp măng trắng mịn đưa lên, sờ vào má tôi.

Ánh mắt ngây ngô nhìn tôi hồi lâu mà không nói gì.

Rồi đột nhiên, nó òa lên khóc, nước mắt tèm lem ước đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tôi phát hoảng, chẳng biết phải làm gì.

Cũng chẳng biết tại sao, đang yên đang lành nó lại khóc.
"Bảo bối, con sao vậy? Tại sao lại khóc?"
Tôi ôm nó, xoa xoa lưng nó dỗ dành.

Thằng nhóc này cuối cùng là bị làm sao vậy chứ?
"Ma ma, ma ma...hic...hic..."
Nó cứ khóc sụt sùi, dỗ mãi cũng không nín.


Tôi thật không biết phải làm thế nào đây.

Kết quả...tôi cũng khóc luôn theo nó.
Nó đưa tay lên lau nước mắt cho tôi.

Nó cũng hic hic vài tiếng rồi không khóc nữa.
"Ma ma! Con muốn sống cùng người.

Con không muốn người chết, không muốn đâu..."
Chết sao? Tại sao lại chết? Nó đang nói gì vây?
Thân ảnh nhỏ nhắn trong tay tôi đột nhiên biến mất.

Mọi thứ dần trở nên tối lại, tôi giật mình, tự chất vấn bản thân đang ở đâu.
"Tịch Yên đã thức tỉnh, ngươi định thế nào?"
"Ta không biết ".
Bên cạnh vang lên tiếng ai đó đang nói chuyện.

Hai giọng nói này đều rất quen tai.

Hình như là...
"Ngươi sẽ không hy sinh cô ấy đúng không? "
"Ngươi cũng biết mà...một khi chọn cho Tịch Yên tỉnh lại hoàn toàn, linh thể của cô ấy sẽ vĩnh viễn biến mất".
"Không được...!Chẳng lẽ không còn cách khác sao?"
Không có câu trả lời, chỉ nghe được tiếng thở dài bất lực.

Tư Mạc và Từ Dương, hai người bọn hắn đang nói chuyện gì? Còn Tịch Yên là ai?
"Á!"
Tôi khẽ kêu lên, mọi thứ dần rõ ràng khi đôi mắt mở ra.

Hai người bọn hắn chạy vội đến chỗ tôi, sắc mặt hai người rất khó coi, ai nấy đều lạnh như tảng băng di động.

Cái không khí này thật muốn ép chết người ta mà.

Phải làm gì với hai tên đầu gỗ này đây?
"Em không sao chứ? Còn đau chỗ nào không? "
Tôi lắc đầu, nói mình ổn chỉ hơi đau đầu một tí.

Tôi muốn đem giấc mơ khi nãy nói với họ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nên thôi.
"Phải rồi, sao...!Sao em lại ở đây? Còn Lưu Nguyệt Hy, cô ta...!"
"Là Liễu Trường Phong cứu em, Lưu Nguyệt Hy...!Cô ta sẽ không thể hại em nữa".
Là Liễu Trường Phong cứu tôi thật sao? Tại sao tôi lại...không nhớ gì hết?