Nói xong, không đợi bất kỳ người nào lên tiếng, Đường Cửu Nguyệt một mạch đi thẳng ra ngoài, không quên đóng cửa lại
“Rầm”
Sắc mặt Vi Ứng Vật tràn đầy mệt mỏi, anh ngồi bệt xuống sàn nhà, cúi đầu ôm mặt. Vi phu nhân bước đến chỗ con trai mình, bàn tay đặt lên vai anh: “Vật Nhi à,..”
“Mẹ đừng nói, con muốn được yên tĩnh”
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên, cà vạt được nới lỏng rồi vứt xuống sàn, áo sơ mi trắng đã trở nên nhăn nhúm, hai ba cúc áo trước ngực đã mở bung ra nhưng cũng không thể nào khiến anh dễ thở hơi một chút
Vi phu nhân ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lo lắng nhìn con trai mình. Sau đó nghĩ đến Đường Cửu Nguyệt liền không kìm được tức giận. Không thể ngồi được mà, phải đi tìm cô ta tính sổ
“Mẹ đi đâu vậy?”
“Con nghĩ đi đâu? Tất nhiên là tìm cô ta”
Vi Ứng Vật nhíu mày: “Mẹ à, chuyện vợ chồng mẹ đừng xen vào có được không? Con đi làm cả ngày thật sự rất mệt, chỉ muốn gia đình êm ấm. Con biết mẹ không thích chuyện cô ấy làm nhưng mẹ cũng nên xem xét nguyên nhân do đâu chứ? Cửu Nguyệt làm vậy có lỗi sao, sao mẹ không nghĩ chúng ta có lỗi với cô ấy”
“Con ăn nói kiểu gì vậy hả”
Vi phu nhân tức giận, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt: “Con quên mình là ai, nơi sinh ra là ở đâu à?”
“Tất nhiên con không quên, nhưng chuyện gì cũng phải có nguyên nhân. Chỉ xét là ai đúng ai sai, không thể vì là đồng loại mà che giấu được”
Sự mệt mỏi, bất lực hiện rõ trên gương mặt điển trai, anh dùng tay ấn ấn vào ấn đường, thở dài nói tiếp: “Điều đặc biệt chính là con yêu cô ấy, không ai có thể phủ nhận cả”
“Con… con đúng là muốn làm mẹ tức chết đúng không?”
“Được rồi, bà già này không xía vào chuyện của con nữa”
Bỏ lại hai câu nói, Vi phu nhân xoay người rời đi không ngoái lại nhìn lần nào nữa. Ánh đèn xe sau dần khuất xa trước mắt. Cùng lúc đó, một vệ sĩ chạy vào với bộ dạng hớt hãi: “Thiếu gia, xảy ra chuyện rồi”
…
“Cô em, ăn mặc xinh đẹp như vậy muốn đi đâu hả?”
Đường Cửu Nguyệt lang thang trên đường, bỗng bên tai vang lên giọng nói trêu chọc. Cô quay đầu nhíu mày nhìn đám đàn ông mập ú đi đến. Một bên trong đám đó, xoa xoa tay, miệng chèm chẹm một cách thèm thuồng, ánh mắt dán vào chân cô
“Mặc váy ngắn như vậy, cô em muốn quyến rũ tất cả đàn ông trong khu này sao?”
Tim trong lòng ngực bắt đầu đập nhanh, liên hồi không dứt, cô vô thức lùi lại phía sau, cách xa đám người râu ria kia. Bọn chúng thấy được sự sợ hãi trên mặt cô bất ngờ cười lớn một cách thích thú, chẳng những thế, có người cao hứng đến mức lòi ra đuôi rắn
Gương mặt Đường Cửu Nguyệt thoáng chút đã trắng bệch, lắp bắp nói: “Đừng… đừng lại đây. Các người muốn làm gì?”
Nghe vậy, họ cười lớn hơn: “Cô em đoán xem bọn anh sẽ làm gì? Giữa đực và cái chúng ta sẽ làm nên cái gì hả”
“Ha ha ha ha”
“Đúng đó, phục vụ bọn anh đi nào. May mắn sẽ boa cho em nhiều tiền, chịu không nào?”
Dù sợ là sợ nhưng tính tình ngang ngược của cô chẳng thể nào nhát đi. Đường Cửu Nguyệt phỉ nhổ: “Tôi phi, các anh muốn tôi phục vụ trừ phi muốn chết”
Bọn họ ngạc nhiên, sau đó lại bật cười ha hả, vỗ tay khinh thường: “Cô em đúng thật là cá tính, nhưng anh đây thích”
“Bọn con gái suốt ngày bám dính theo người ta đúng là rất phiền, gu của tôi phải ngang ngược thế này”
“Cô em, anh đây cảm thấy thích em rồi đó nhưng phục vụ vẫn phục vụ thôi”
Hầu như lần nào gặp rắn, tôi không nhũn chân thì là sợ hãi đến mức chạy không nổi. Nhưng mà đã bị ép vào đường cùng thì dù là dao cùng đi nữa cũng cầm mà nhàu đến. May mắn thay cho tôi, giữa đường giữa xá, lại bị người ta vứt con dao sắc
Chu choa, thời tới rồi chị em ơi. Đường Cửu Nguyệt tôi không cắt mất thứ đó của các người, tôi tình nguyện đổi họ
Tôi nhanh như cắt nhào đến bắt lấy con dao giơ lên trước mặt: “Đừng đến đây, nếu không thì đừng trách tôi ra tay độc ác”
“Này, đừng có ăn cứng không ăn mềm. Đừng tưởng tụi này không dám làm gì cô, ở đây có 8 người, một mình cô sẽ đánh lại sao?”
Một tên mập khác tiếp lời: “Một con dao thôi mà, con gái con lứa, sức cô sẽ chống lại được tụi này à. Còn nữa trong lúc xô xác không chừng cô còn tự lấy nó *** ngược vào bản thân. Ngoan ngoãn bỏ dao xuống mà theo tụi anh đi”
“Không đời nào”
Tôi cứng miệng nhưng tay chân đã run đến mức không thể le nổi một bước chân. Ánh mắt cẩn trọng nhìn từng người, từng người trước mặt, đến hơi thở cũng không dám thở mạnh, sợ bọn họ lao đến bất cứ lúc nào
Bọn họ là rắn, đánh không lại nói không chừng lại dùng độc. Nếu không may trúng độc, chắc chắn những bệnh viện ở đây sẽ không bao giờ chữa cho con người là cô
“TRÁNH RA”
Tôi hét lớn, con dao cứa ngang tay người đàn ông vừa lao đến, vết dao không quá sâu nhưng hình như cắt phải động mạch, máu đỏ phun ra thành tia, cô sợ đến mức ngồi bệch xuống đất. Hai mắt mở to, nếu hắn ta mất máu mà chết, có phải tôi sẽ ngồi tù à