Tôi gãi gãi đầu, gượng cười: “Nhiều chuyện xảy ra lắm. Từ từ chị kể lại cho em nghe, dù sao lần này chị về đây sẽ ở lại ăn chực rất lâu”
Nghe câu nói đùa của cô, chân mày Thiếu Trình hơi nhăn lại, cất giọng oán trách: “Chúng ta là người nhà, đây cũng là nhà của chị”
“Được rồi, được rồi, ông cụ non, chúng ta vào trong thôi”, tôi cười hề hề ôm lấy cánh tay Thiếu Trình kéo đi vào nhà. Anh dường như không vui trước lời nói kia: “Em không phải ông cụ non”
Đường Cửu Nguyệt: “…”, có chắc là vậy không?
Thiếu Trình bước vào nhà liền đi lên trên tầng, mẹ nuôi quay lại nhìn cô, rồi lại nhìn anh ta, ý muốn hỏi bị làm sao? Tôi cũng không rõ, chỉ lắc đầu ngơ ngác
“Ông xã, cuối cùng cũng tìm được thứ anh không giỏi rồi”
Tôi đứng phía sau lưng Vi Ứng Vật lặng lẽ nhìn anh cùng ba nuôi đánh cờ, kết quả không thể thảm hại hơn. Tôi ngạc nhiên mà lên tiếng: “Ông xã, anh đi sai đường rồi kìa”
Ba nuôi nghe cô nói vậy liền bật cười: “Con gái ngốc, con không nhìn ra thằng bé đang nhường ba sao?”
“Hả?”, đúng thật nha, cảm giác như người không biết chơi cũng không thể đi nước ngu muội như vậy. Khóe môi tôi giật giật, tay không kiềm lại mà đánh vào vai anh: “Vi Ứng Vật, không ngờ anh thủ đoạn như vậy, định lấy lòng ba vợ à?”
“Nếu như vậy thì sao?”, anh ngẩn đầu, môi cong lên vui vẻ. Sau đó cầm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh: “Biết chơi không? Chơi thử cho anh xem đi”
“Anh là đang khinh thường em sao. Được thôi, tại hạ sẽ cho nhà người mở mang tầm mắt”
…
Tối hôm đó, Vi Ứng Vật cùng Đường Cửu Nguyệt nằm chen chúc trên chiếc giường bé xíu dành cho một người. Anh ôm cô trong lòng, thủ thỉ: “Ngày mai anh phải trở về bên đó rồi. Cửu Nguyệt, em ở đây chơi vui vẻ, khi xong việc anh đến đón em có chịu không?”
“Anh lại bận việc sao?”, tôi có hơi thất vọng nhưng nhanh chóng che giấu đi, an ủi ngược lại anh: “Được rồi, anh phải mau quay lại đón em đó nha. Đừng bỏ quên người ta”
Anh rũ mắt nhìn cô một cách say mê: “Sao có thể quên vợ nhỏ của anh chứ. Nhớ em còn không hết nữa cơ mà”
Nói xong, môi bạc của anh liền áp xuống ngậm lấy môi cô. Anh ngậm môi trên, cô ngậm môi dưới, bàn tay không ngừng sờ soạn thân thể đối phương. Vi Ứng Vật thả môi cô ra, hơi thở có chút gắp rút: “Có được không?”
Đường Cửu Nguyệt bị anh đè bên dưới, đỏ mặt gật đầu: “Được.. nhưng mà ở đây không có cách âm. Nếu quá lớn bên kia sẽ nghe thấy đó”
Vi Ứng Vật: “Không phát ra tiếng là được rồi”
Dứt lời anh liền lột sạch quần áo cô quăng xuống đất, nhàu đến như hổ đói chưa được cho ăn. Cả đêm lăn lộn, gần đến giữa trưa Đường Cửu Nguyệt mới tỉnh lại, điều đầu tiên cô cảm nhận được chính là cái ôm ấm áp từ anh
Cô chợt quay đầu đầy kinh ngạc, anh bình thường chẳng phải dậy rất sớm sao? Hôm nay ngủ ngon như vậy à. Tôi cười ngượng ngùng, có phải do bản thân để anh thiếu thốn quá không?
Người bên cạnh không lâu sau đã tỉnh lại, cũng chính là lúc cô phải tạm biệt anh
“Ông xã, đi cẩn thận nhé. Em ở đây đợi anh”
“Được, chơi vui vẻ nhé”
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, coi đó như một lời tạm biệt. Bóng lưng của Vi Ứng Vật xa dần rồi mất đi, hai vai của cô rũ xuống như không còn sức sống. Thiếu Trình đứng bên cạnh liền nhăn mày: “Làm sao nữa”
“Không có gì”, tôi nghẹn ngào đáp lại. Chân mày của anh càng nhăn hơn, tay vịnh vai ép tôi quay lại đối diện: “Chẳng phải anh ta chỉ đi mấy phút thôi sao? Chị khóc cái gì chứ?”
“Cậu không hiểu đâu. Sau này, cậu gặp được người mình yêu đi rồi mới biết”
Thiếu Trình lườm cô một cái đầy khinh thường nhưng giọng nói lại có phần nghẹn ngào: “Sao chị biết tôi chưa yêu ai chứ”
…
“Vi tổng, mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng rồi. Chỉ cần lệnh của anh thôi”, thư ký đứng sau lưng Vi Ứng Vật khẽ lên tiếng báo cáo: “Tối nay sẽ là thời cơ tốt nhất”
…
“Anh đến đây làm gì?”
Tống Vĩ đeo kính râm, đầu đội mũ lưỡi trai, mặt đeo khẩu trang kín mít, lười biếng dựa vào chiếc xe việt dã. Mắt nhìn thấy cô đi ra liền gỡ mắt kính xuống: “Tôi đến thăm Nhu Nhu không được sao?”
“Hừ, anh có thể nói trước mà. Người giúp việc nói xe anh đậu ở đây từ 5 giờ sáng kia kìa, đi ăn trộm sao?”
Vi Khả Hân chống hông cáu kỉnh lên tiếng: “Tống Vĩ, cái này để fan hâm mộ anh biết được, họ còn chửi tôi ra thế nào nữa. Trước kia chỉ một cái nắm tay, chửi đến mức tôi không thể vào giới giải trí, bất quá phải đi làm phóng viên”
“Còn bây giờ, họ mà biết tôi giành con với anh. Chắc chắn sẽ đào ba họ nhà tôi lên mất”
“Năm đó là tôi sai, tôi bảo vệ em không tốt, là lỗi của tôi. Sau này sẽ không có chuyện này nữa”
Cô bĩu môi đầy chán ghét: “Năm đó anh biết rõ người kia mua thủy quân nhưng anh vẫn dung túng cô ta. Hừ, mục đích của cô ta chắc bây giờ thành hiện thực rồi nhỉ?”
“Em nói bậy bạ gì vậy? Anh và cô ta không phải như vậy. Khả Hân em không thể lý trí một chút à, vì chuyện này mà muốn ly hôn?”, Tống Vĩ nắm hai vai ép cô lên tiếng
“Trả lời anh đi”
Cánh tay trên vai cô, bị hất ra, Vi Khả Hân nhếch môi: “Thì sao? Cô ta thích anh như vậy, anh đối với cô ta lúc nào cũng dịu dàng, không như lúc lạnh lùng chê trách tôi”
Bỗng dưng anh lao đến kéo cô ôm vào lòng, mặc sự vùng vẫy bướng bỉnh. Anh cúi đầu hôn lên mái tóc màu hạt dẻ, giọng nói khàn khàn vang lên: “Khả Hân, anh xin lỗi. Trước đó là anh không đúng, anh không nên lạnh lùng với em, anh chê trách đó chỉ là muốn trêu chọc em thôi. Không ngờ lại khiến em không vui. Thật xin lỗi”