Màn đêm đen đặc, chỉ có ánh trăng ngoài trời tản ra những quầng sáng óng ánh và thanh khiết, không vương bụi trần.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Phù Ly lại nằm trở về bên cạnh Thủy Thời trong yên lặng. Kể từ ngày tiễn "mẹ" đi xa, hắn lựa chọn cuộc sống như một "con người". Cuộc vật lộn để che giấu bản năng và độc tính còn dư trong cơ thể làm hắn kiệt sức.
Vậy nên, một con thú hoang mệt mỏi, với gông cùm đeo nặng trên thân, đã vùi mình bên cạnh một con người mà chìm sâu vào giấc ngủ.
Quá nửa đêm, nhiệt độ trong phòng dần giảm xuống. Thủy Thời cuộn mình trong chăn, hai mắt mở to. Mượn trăng sáng, cậu ngắm nhìn vóc dáng to lớn kể cả khi nằm sấp xuống của người bên cạnh, cậu nghĩ rất lâu song lại không biết mình đã nghĩ những gì.
Từ trước đến nay, giấc ngủ đối với Phù Ly chỉ đơn giản là khoảnh khắc ngả lưng, anh ấy sẽ hoặc ngủ trên cây hoặc ngủ ở vách núi, luôn là bằng tấm lưng trần. Anh ấy có lạnh không?
Khi bên ngoài đẫm sương đêm giá lạnh, Thủy Thời cẩn thận nhích đến cạnh Phù Ly và chia cho hắn một phần chăn ấm, dù chỉ đủ để đắp hờ lên cánh tay thẳng tắp của hắn.
Phù Ly không tỉnh, hắn ngủ quá sâu.
Sáng sớm, Thủy Thời tỉnh giấc bởi cái lưỡi ướt nhẹp của con sói nhỏ. Người vạm vỡ dưới chăn đã bị đổi thành thằng nhãi con nũng nịu và ồn ào trong ngực. Nhìn nhãi ta dấm dúi trong chăn đến mức bộ lông tĩnh điện bông xù, Thủy Thời bèn vuốt xuôi lông cho nó. Mỗi tội cậu vừa nhấc tay thì nhúm lông của Sói Con đã lại nổ tanh tách rồi dính luôn vào lòng bàn tay cậu.
Thở dài, Thủy Thời dậy lấy nước dấp lên lông Sói Con để loại bỏ tĩnh điện cho bé nó. Mà quan trọng hơn cả là cậu muốn đi tìm xem Phù Ly đang ở đâu, anh ấy còn ở đây không, còn ở cái chốn dung thân nhỏ bé duy nhất của cậu trên thế giới này không.
Cậu mở cửa, không khí ùa vào tụ thành hơi sương trên khuôn mặt cậu. Thủy Thời nhìn xung quanh, thấy Phù Ly vẫn ngồi một mình trong sân, hai vai để trần, lưng ngược chiều với ánh nắng đỏ au, dưới chân hắn chất một đống củi.
Mấy người con nhà ông Trịnh dưới núi đang vung rìu chẻ củi. Gỗ đợt này lấy từ mấy cây thô to nên công việc khá tốn sức, "hây a", Đông Sinh vừa nhấc cao tay vừa hò, chốc lát mồ hôi đã nhễ nhại.
Đứng trên sườn núi, Phù Ly quan sát bọn họ hồi lâu. Sau đó hắn cũng "chẻ củi". Chẳng qua chẻ củi của hắn không dùng đến công cụ nhân tạo như rìu mà là dùng tay không tách củi làm hai đoạn: Phù Ly ôm khúc gỗ trước ngực, bắp thịt gồ lên, rắc, khúc gỗ cứ vậy bị chia làm hai nửa.
Rồi hắn lặp đi lặp lại hành động này. Kết quả là chưa tốn bao nhiêu thời gian, củi đã chất thành một đống đáng kể.
Thủy Thời hoảng hốt, cái khác thường của Phù Ly thì cậu đã biết lâu rồi, vấn đề ở đây là hắn bị thương! Bẻ củi bằng tay không đòi hỏi dùng rất nhiều sức mạnh cơ bắp trên cánh tay, và điều này dễ khiến vết thương của Phù Ly nứt ra lần nữa.
Không kiềm được lòng, cậu vội vàng gọi hắn, "Anh đừng làm vậy nữa Phù Ly, vết thương sẽ rách mất!"
Phù Ly đứng giữa đống củi, hai tay đang cầm một khúc gỗ. Thủy Thời vừa dứt lời, hắn đã khẽ vận lực, khúc gỗ lại nứt làm hai.
Hai người họ đối mặt một hồi, đến khi chóp mũi Thủy Thời bắt đầu ửng đỏ, Phù Ly mới phủi vụn gỗ trên người mình rồi im lặng tới trước mặt Thủy Thời. Trước kia Phù Ly không nói câu nào, bây giờ đã có thể bật ra vài câu. Hơn nữa, tuy hắn cũng chỉ nói vài từ thôi nhưng phát âm rất chuẩn, nhả chữ rõ ràng, không chắc chắn là hắn sẽ không mở miệng.
Hắn sinh ra và lớn lên trong bầy sói, không một kẻ nào có thể dạy bảo hắn cũng như trở thành tấm gương cho hắn học theo. Đây là tính cách trời sinh, là sự kiêu ngạo chảy sâu trong huyết quản của hắn.
Cúi đầu nhìn con người nhỏ bé, Phù Ly cất giọng trầm trầm, "Em, không muốn anh, làm à?"
Thủy Thời ngước nhìn bóng người cao lớn chặn đứng tầm mắt của mình. Cậu lập tức hiểu ý Phù Ly, ý tứ thực chất của anh ấy là: em không cần anh làm việc này mà muốn tìm người khác làm sao? Một người nào đó giống như người đàn ông đang vừa hô vừa chẻ củi dưới sườn núi nọ?
Thủy Thời nghĩ ngợi cả buổi, cuối cùng trả lời một cách ngại ngùng, "Không phải đâu, chỉ là gần này củi đã đủ dùng rồi. Anh... anh vào với em, em xem vết thương cho anh đã!" Nói đoạn cũng không ngẩng đầu nhìn Phù Ly, Thủy Thời cắn môi đi thẳng vào nhà.
Phù Ly luôn để ý tới con thú yếu ớt trước mặt, cậu ấy muốn gì, muốn thể hiện hay từ chối điều gì đều là nan đề của hắn.
Đối với bầy sói, chúng có thể ngửi mùi và lắng nghe tiếng kêu của nhau để thấu hiểu lẫn nhau, cũng có thể nhận định mối quan hệ vợ chồng qua hành động dụi và liếm một cách thân mật. Tuy nhiên rất rõ ràng rằng con người không như vậy. "Người" phức tạp và hay thay đổi hơn.
Thủy Thời nhìn vết thương trên vai Phù Ly. Nó giờ hơi ửng đỏ, không biết là do vừa phải vận động hay do mấy bữa nay hắn không hấp thụ đầy đủ dinh dưỡng, thành ra không có gì hỗ trợ cho cơ thể hồi phục tốc độ cao của hắn.
Thân mình vốn luôn hầm hập nóng ngày xưa đang phủ một lớp sương mai mong mỏng và tản hơi lạnh mơ hồ. Thấy rõ điều này, Thủy Thời lí nhí dặn Phù Ly không được cử động, còn cậu thì trèo lên giường đất, mở một ngăn kéo gọn gàng sạch sẽ nằm ở phía trên cùng của cái tủ đầu giường nho nhỏ, lấy ra chiếc áo đã được hoàn thành từ lâu.
Áo len lông sói vừa dày vừa mềm mại, lúc sau Thủy Thời cũng tự đan cho mình một chiếc. Vóc dáng cậu nhỏ, tất sẽ tốn ít lông hơn, thời gian cậu đan cho mình còn chẳng bằng một nửa số giờ làm ra chiếc "áo khoác dài" này nữa. Cậu đã đan xong đại khái rồi, chỉ chờ ráp mấy chỗ lại là xong.
Cầm áo len khổng lồ, Thủy Thời gượng gạo ngồi bên cạnh Phù Ly. Xưa giờ cậu mới chỉ từng đan áo cho ba mẹ, họ là người thân nhất trên đời của cậu.
Mà nay, cậu cũng sắp trao một chiếc cho anh chàng "thú hoang" ở thế giới khác.
Phù Ly không hiểu nó là gì, vì sao hắn phải khoác lông của những con sói khác lên người? Mùi luôn là một thứ gì đấy rất nhạy cảm.
Nhưng Thủy Thời nào để ý mối bận tâm kiểu động vật của Phù Ly đâu, cậu chỉ nghĩ phải mặc áo cho người ta gấp. Ấm áp mới là quan trọng.
Thế là, loay hoay hí hoáy, tất tả ngược xuôi, mất cả buổi Thủy Thời mới mặc xong áo len cho hắn.
Phù Ly rục rịch thân mình một cách không thoải mái, song hắn bắt đầu thấy ấm áp nên cũng dần hiểu ra mục đích chiếc áo len này. Chẳng qua nhìn Thủy Thời không có áo len, hắn lại hỏi, "Em thì sao?"
Thủy Thời đối diện đang bận ngẩn người.
Chiếc áo lông trắng che lấp cơ bắp dũng mãnh và gân cốt nhanh nhẹn của Phù Ly, khiến khí chất Phù Ly ôn hòa hơn hẳn. Thêm vào đó, cậu còn cố định những bím tóc tết của hắn theo kiểu búi tóc hiện đại. Nhìn khuôn mặt chín chắn và đẹp trai của đối phương, Thủy Thời chợt thấy mình như trở về thời đại ấy.
Dường như không có chuyến vượt qua thời gian và không gian kỳ lạ, cũng không có những tháng ngày sinh tồn giữa Đông Sơn. Tất cả chỉ như một thoáng chớp mắt, để rồi khi tỉnh lại cậu tình cờ gặp gỡ một người, thuộc một chủng tộc đặc biệt cậu chưa biết đến trong suốt hai mươi năm qua. Hẳn là lúc này cậu nên chào hỏi người ta, có thể mở lời bằng "Hi, chào anh" chẳng hạn.
Câu hỏi của Phù Ly đã kéo Thủy Thời về thực tại. Thủy Thời đáp qua loa rồi đỏ mặt, bồn chồn chạy vào bếp nấu cơm, để lại Phù Ly ngồi nguyên tại chỗ vẫn còn đang đoán, còn đang thử hiểu.
Sau đấy, bàn cơm trưa hôm nay có canh thịt và khoai tây nhưng hầu hết đều để trước mặt Thủy Thời. Chỗ Phù Ly có bày món khác: thịt bò sống thái sợi được rắc một ít muối bên trên, do Phù Ly không có cơ hội uống máu thú nên Thủy Thời làm vậy để bổ sung muối cho hắn.
Phù Ly ngờ vực, toan lấy khoai tây chỗ Thủy Thời thì bị cậu ngăn cản, "Món của anh là salad thịt bò thái sợi, mọi người toàn ăn thế cả." Dứt lời cậu gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng ăn.
"Tại sắp hết năm, trong thôn có con bò chết già nên trưởng thôn mổ thịt chia cho mỗi nhà một ít. Em cũng được một phần do chú Trịnh đem qua giúp ấy."
Phù Ly nhai thịt bò, nhẹ nhàng đáp, "Ừ." Thịt hơi khô, nhưng Phù Ly vẫn ăn chậm rãi.
Ăn xong, Thủy Thời liếc thấy đĩa thịt bò được ăn hết sạch thì mới bớt lo âu. Đúng lúc này có người gọi khẽ ngoài cổng, "Thủy ca nhi ơi! Thủy ca nhi có nhà không?" Đây là tiếng Trịnh Thừa An, cả nhà họ có mỗi anh út là nói chuyện nhẹ nhàng và nhã nhặn.
Thủy Thời liền ra mở cửa, anh út không vào, chỉ đứng ngoài chắp tay chào rồi liếc vội qua phía sau lưng Thủy Thời. Thấy không có ai anh mới thở phào, "Thủy ca nhi, anh mướn được xe bò rồi, lát sẽ khởi hành. Em bảo muốn cùng lên thị trấn mua vài món đồ về ăn Tết mà đúng không? Vậy em mau sửa soạn rồi mình đi nhé!" Dứt lời anh chạy biến xuống sườn núi như thể sợ có người đuổi theo bắt anh vậy.
Thủy Thời thở dài trước bộ dạng của anh. Nhưng vào nhà không thấy Phù Ly mà ban nãy còn ngồi trong phòng đâu, Thủy Thời đâm hoảng, cậu sục sạo một hồi, đến lúc phát hiện Sói Con ngủ ngon lành trên giường sưởi thì mới thoáng yên tâm.
Mỗi tội nghĩ ngợi chốc lát, cậu vẫn thả Sói Con đang mơ màng vào cái gùi đeo sau lưng, lại đổ thêm nước uống cho Ngựa Con, xong xuôi mới an lòng xuống núi.
Thủy Thời đã đến, Thừa An liền bảo phu xe lên đường. Chẳng qua con bò kéo xe có vẻ luống cuống, nó không nghe lời bác phu, thậm chí còn đi giật lùi về sau nữa. Mãi đến lúc trầy trật ra ngoài thôn rồi nó mới ổn định hơn.
Ngồi trên xe, nhìn thôn Nhiệt Hà dần trôi xa khỏi tầm mắt, Thủy Thời chuyển cái gùi qua trước ngực và đậy một tấm nệm mỏng che chắn cho tên nhóc còn ngủ trong gùi.
Lâm Thủy Thời đã lên thị trấn một lần, lần này chí ít cũng phải ngắm nghía được chút cảnh sắc và phong tục tập quán của người ta thì mới coi như không uổng công đi lại.
Ở vị trí cậu không nhìn thấy, Bé Sói Trắng nhúc nhích đôi tai, chậm rãi mở cặp mắt xanh da trời nhìn về phía cánh rừng sau lưng. Sau đó nó rướn cái mũi ngửi ngửi mấy hơi, yên tâm duỗi mình, cuối cùng rên rừ rừ rồi tiếp tục cuộn mình say ngủ.