Chẳng qua ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi vụt tắt trong đầu Phù Ly. Tất cả là tại con sói vua nào đấy suốt ngày khoe khoang bạn đời nó lại mang thai, khiến cho Phù Ly cứ đau đáu nghĩ về mấy chuyện này.
Tuy nhiên Phù Ly vẫn nhìn bụng Thủy Thời bằng ánh mắt lẫn lộn cảm xúc. Theo kinh nghiệm của thú, với tần suất và liều lượng đủ no bụng như vậy thì lẽ ra phải có rồi. Thủy Thời thấy Phù Ly đần mặt dòm ổ con non trên ngực mình, sau đó ít lâu, giọng nói pha chút trêu chọc của hắn vang lên, "Không phải của anh. Của ai đây?"
Thủy Thời ngớ ra, hồi lâu mới đỏ mặt đạp Phù Ly.
"Em nhặt về!"
Dứt lời, Thủy Thời lại mở vạt áo rộng hơn cho Phù Ly xem, "Bảo anh nhìn cơ mà. Gần đây có đàn sói nào trông thế này không ấy nhỉ? Có con sói cái lén lút dúi con non cho em rồi đi mất, mà ở đấy nhiều thú quá, em không dám ở lâu."
Phù Ly thò đầu vào, nhưng không nhìn con non mà nhìn chăm chăm vào ngực người ta, đêm qua hắn dữ quá làm đến giờ chỗ đấy vẫn còn hơi sưng đỏ...
Thủy Thời ngẩng đầu thấy vậy thì vừa lườm Phù Ly vừa chép miệng. Phù Ly hoàn hồn, ghé lại gần hơn rồi ngửi kỹ. Hắn trầm ngâm, thấy bất thường. Mỗi con sói đều sở hữu một mùi riêng, nhờ thế chúng luôn nhận ra bất cứ thành viên nào thuộc vùng Đông Sơn.
"Chúng, không phải con cái, tộc Đông Sơn." Nói đoạn hắn thọc tay vào áo Thủy Thời, rút một con ra và đưa lên trước mặt quan sát. Thủy Thời chỉ kịp cảm thấy bàn tay to lớn nóng hầm hập kia lướt trên da thịt, làm cậu giật thót mình. Vị trí bị sưng nay càng đỏ lựng. Cảm giác này khác hoàn toàn với cảm giác ngứa ngáy khi bị lũ nhóc cọ tới cọ lui, khiến cậu vội vàng khép áo trong ngượng nghịu.
Phù Ly đánh hơi xong thì đưa qua chỗ Vua Sói bảo sói ta cùng ngửi thử. Một người một sói gầm gừ mấy tiếng trong cổ họng thay cho lời trao đổi. Thế rồi Vua Sói dẫn theo vài thành viên mũi thính và thạo truy tìm xuống núi.
Bên này, Phù Ly vừa túm gáy thằng oắt con vừa tranh thủ mở phanh áo Thủy Thời ra, xoa xoa mấy cái nhân lúc thả con non xuống đất. Thủy Thời hít hà, hai tay vẫn nâng con non trong áo nên không tiện di chuyển, thế là cậu lại nhấc chân đá cho người ta một phát. Chẳng qua cú đá của cậu nhẹ hều, bị Phù Ly coi như kiểu hành động gia tăng hứng thú.
*
Trong rừng cây rậm rạp, một bóng xám thoắt ẩn giữa bụi cỏ. Bóng xám nín thở, nhìn chằm chằm con thỏ đang gặm những mớ cỏ non đã nhú đầu khỏi màn tuyết mỏng. Vào thời khắc con thỏ mất tập trung đào đất, bóng xám được ăn cả ngã về không, bất thình lình vồ ra cắn cổ con mồi. Thỏ hoang không ngừng giãy giụa, sói cái mất sữa đã kiệt sức, ngày xưa nó là sói đầu đàn có thể một mình săn hươu, vậy mà giờ lại không thể cắn đứt cổ con thỏ chỉ trong một một cú đớp.
Nhưng nó vẫn nấp giữa bụi cây và nhồm nhoàm đánh chén bữa ăn đầu tiên sau ba tuần của nó, nó thậm chí đã nuốt nguyên da thỏ.
Sau khi săn mồi, sói cái lần về theo đường cũ, toan tìm con "sói cái" kỳ quặc ban nãy để xin lại con mình. Chỉ là nó vừa ra khỏi cánh rừng thì cơ bắp đã chợt căng ra, nó đã bị bao vây.
Chung quanh là một tốp sói trắng cao to vạm vỡ, con nhỏ nhất trong số chúng lớn và tráng kiện hơn hẳn sói đầu đàn đực của tộc sói xám.
Sói không được phép thoải mái đặt chân vào lãnh địa của đàn sói khác, những con sói lẻ như vậy sẽ được liệt vào hàng kẻ xâm nhập, đàn sói có thể giết nó bất cứ lúc nào. Nhưng theo tiếng gọi đầy kính sợ của dòng máu chảy trong cơ thể nó, vào lúc nguy nan, nó đã vô thức chạy trốn đến Đông Sơn. Nó băng qua cơ man là đồi núi rồi mới bước được tới lãnh thổ Đông Sơn vào kỳ sinh nở.
Hiện giờ nó quá yếu, nó chỉ có thể phủ phục xuống đất, để lộ phần bụng ra, rồi cụp tai xuống và thận trọng lại gần sói trắng cầm đầu.
Khác với sói bình thường, sói trắng có tuổi thọ lẫn trí tuệ cao và mang theo sứ mệnh. Không thể căn cứ vào sói phổ thông để suy đoán về sói trắng.
Sau khi tìm ra kẻ xâm nhập Đông Sơn và còn "cắm sừng" anh cả nó, Vua Sói tiến lên ngửi, nhận ra nguồn gốc của sói cái gầy yếu xong thì quay đầu nhìn nó, cổ họng phập phồng phát ra âm điệu phức tạp.
Chẳng qua Vua Sói đã huyên thuyên hồi lâu mà sói cái lại không hề phản ứng, vẫn nằm bẹp xuống đất. Vua Sói – mà dạo này hơi thừa năng lượng – nghiêng đầu, cân nhắc. Một lúc sau nó mới vỡ nhẽ, khả năng là "trình độ văn hóa" của con sói này không cao được bao nhiêu. Dầu gì cũng không phải tất cả tộc sói đều sống đủ lâu để nghiên cứu cách giãi bày qua ngôn ngữ phức tạp và kỳ diệu. Bấy giờ Vua Sói mới nhận ra tính cấp thiết của chiến dịch "xóa nạn mù chữ".
Sau đó, dẫu sao cũng là thành viên nổi trội nhất trong bầy, cuối cùng sói cái cũng hiểu ý bầy sói thánh trước mặt và yên lặng nối gót theo chúng. Nó phải chạy miệt mài mới miễn cưỡng theo kịp tốc độ nhàn nhã như tản bộ bình thường của đội sói trắng.
Cùng thời gian, Thủy Thời trên triền núi thật sự không đỡ nổi ánh mắt sâu thăm thẳm cứ chốc chốc lại liếc nhìn mình của người kia, đành phải đặt đám sói con chưa mở mắt xuống da thú và cho chúng sưởi ấm gần lò. Mỗi tội chúng kêu áu áu mãi vì đói. Một sói trắng mẹ đang cho con bú thấy thế thì cố tình lách khỏi mấy đứa con béo ị của mình, đến cho ổ sói xám bú một lần rồi đi.
Cũng chính tại mấy ngày này Thủy Thời mới phát hiện một tập tính kỳ lạ của bầy sói. Hễ trong bầy có con non mới sinh thì bất cứ sói cái nào – kể cả không sinh đẻ - đều tự động có sữa, như vậy chúng có thể thay phiên nhau chăm sóc sói con khi sói cái khác ra ngoài đi săn.
Thủy Thời nhìn Phù Ly xé thịt sống ăn, răng nanh sắc bén của hắn lóe sáng giữa máu đỏ. Phù Ly thấy bạn đời nhìn mình chằm chằm thì đưa cho cậu một chiếc đùi hươu tươi không dính máu.
Thủy Thời không từ chối, cậu nhận đùi hươu, cắn một miếng, thịt tươi ăn sống cũng không tởm, thậm chí vị khá tinh khiết, giống với món Nhật phiên bản không nước chấm.
Mỗi tội ăn kiểu này không hợp bụng cậu, cậu liền lôi bếp lò từ phòng phụ sang, lấy thịt sấy khô ra ăn, đây mới là gu của cậu. Chiếc lò này vốn là đồ cũ từ nhà họ Lâm, làm bằng sắt, rất bền, có hai ngăn trên dưới được chia ra bởi một lưới sắt, ngăn dưới dùng đựng tro tàn và thông gió, ngăn trên để đốt củi. Sau này Thủy Thời nhờ ông Trịnh gắn thêm hộp sắt hình vuông vào hai bên lò, dùng để sấy và để nướng.
Thủy Thời hun một lần kha khá thịt khô chung với muối cho tiện, bảo quản được lâu, ngày thường cũng có thể thưởng cho bọn sói nhỏ mài răng.
Cậu vừa thầm nhủ ngày nào đấy phải làm ít bánh bằng lò thì thấy Vua Sói nhảy lên triền núi, đem theo "chính chủ" trở về.
Cuộc trò chuyện sau đó về cái gì thì Thủy Thời không biết, chỉ thấy Phù Ly và Vua Sói có vẻ cáu kỉnh trong lúc lắng nghe. Cậu không biết hệ thống ngôn ngữ của con sói xám mẹ có hạn, chỉ cho rằng đàn sói thường bài ngoại. Nghĩ vậy cậu lại bế bọc sói con vào lòng.
Thời gian trao đổi giữa chúng sói càng dài, bầu không khí càng căng thẳng. Cuối cùng Phù Ly không nói gì nữa, chỉ trầm tĩnh nhìn dãy núi dồi dào sức sống của vùng Đông Sơn. Thủy Thời xán lại gần, cọ nhẹ lên người hắn, hỏi, "Sao thế, bầy sói không tiếp nhận ạ?"
Phù Ly lắc đầu, "Không, có tin báo."
Phù Ly hơi ngừng, trông hắn có vẻ nóng nảy, hình xăm thú phức tạp trên cổ hiện lên.