Buổi chiều tôi có hẹn gặp và uống cafe với con bạn thân Bảo Trân nhân dịp nó về nước, hai đứa chơi thân với nhau khi còn nhỏ từ sau khi nó qua Úc định cư cùng gia đình thì chúng tôi không gặp nhau, chỉ liên lạc qua điện thoại. Nó có hỏi về tôi cuộc sống hôn nhân của tôi và Hoàng Thiên.
– Mày và Hoàng Thiên đã kết hôn gần hai năm rồi mà mày vẫn chưa có động tĩnh gì à ? Hay mày vẫn chưa muốn sinh con
Thật sự mà nói thì tôi rất muốn có con, một đứa con của tôi và anh. Nhưng điều đó không thể xảy ra khi lấy nhau gần hai năm mà tôi và Hoàng Thiên chưa xảy ra chuyện quan hệ vợ chồng . Với Bảo Trân tôi cũng không che giấu vì giữa chúng tôi thân hơn cả chị em ruột.
– Không phải tao không muốn
– Vậy do Hoàng Thiên à ?
Tôi lắc đầu.
– Cũng không phải
– Chứ làm sao mày nói tao nghe đi, có gì giúp đươc tao sẽ giúp, hay một trong hai người gặp vấn đề về chuyện đó
– Cả tao và anh ấy điều rất khỏe mạnh, chỉ do tao và anh ấy…
– Thế nào ? Mày nói đi
Bảo Trân rất nôn nóng chờ đợi câu trả lời từ tôi. Cuối cùng tôi đành nói thật.
– Tao và Hoàng Thiên chưa có chung đụng thì làm sao có con được ?
– Hả ???? Tao vừa nghe chuyện hoang đường gì vậy ? Hai người là vợ chồng kiểu gì mà lại không có xảy ra quan hệ. Huống gì anh ta là đàn ông khỏe mạnh còn mày thì xinh đẹp quyến rũ ? Tao là phụ nữ nhìn mày còn mê trong khi anh ta ngủ cùng mày hằng đêm. Hay là anh ta yếu sinh lý, dám lắm đó, chỉ yếu mới không ham muốn không lên được
– Tất cả những gì mày nói điều không phải, mày cũng biết hôn nhân của bọn tao không giống như những đôi vợ chồng khác mà
– Cũng tại mày cố chấp muốn lấy anh ta, mà có người vợ như mày đáng lẽ anh ta phải trân trọng, sống với nhau lâu vậy mà vẫn lạnh nhạt với mày mà mày chịu được sao ?
– Nói gì thì tao cũng yêu anh ấy
– Giờ theo tao đi
– Đi đâu
– Đi rồi biết
Bảo Trân đưa tôi đến cửa hàng bán nội y và đồ ngủ gợi cảm, nó lựa cho tôi một cái váy ngủ ren, nhìn thôi tôi đã đỏ mặt, mặc cái này chẳng khác gì không mặc. Tôi lắc đầu nói :
– Thôi tao ngại lắm
– Mày cứ vậy, nghe tao mặc cái này anh ta nhịn được tao phục, mà nếu anh ta là đàn ông nha
– Chồng tao chuẩn men nha
– Ai biết được
Sau khi mua xong thì chúng tôi tạm biệt nhau, về đến nhà cũng sắp tối tôi lên phòng tắm rửa thơm tho rồi mặc chiếc váy ngủ Bảo Trân chọn vào, đúng là lần đầu tôi làm chuyện ấy. Phải lấy hết can đảm tôi mới có thể bước ra khỏi phòng tắm, giờ chỉ còn đợi Hoàng Thiên về, không biết khi nhìn tôi thế này anh sẽ nghĩ gì. Liệu có như Bảo Trân nói.
Vốn dĩ hôn nhân của tôi và Hoàng Thiên không phải xuất phát từ tình yêu và sự tự nguyện của cả hai. Mà từ một phía là tôi.
Tôi tên Trang Đài, năm nay đã 25 tuổi. Hiện tại tôi là bà chủ của quán trà đạo, những lúc tâm trạng không vui tôi thường ngồi tự pha cho mình một ấm trà rồi nhâm nhi, những lúc đó tôi thấy tâm trạng mình tốt hơn hẳn. Sau đó tôi tìm tòi nghiên cứu rất nhiều cách để làm sao pha ra được ấm trà ngon và đúng chuẩn theo cách riêng của tôi nên khi tốt nghiệp tôi đã muốn thực hiện ước mơ là mở một quán trà để cho những ai có sở thích giống mình chứ không quản lý công ty của gia đình. Ngoài công việc là bà chủ tiệm trà thì tôi còn vai trò khác là làm vợ của Hoàng Thiên. Nhớ lại lần đầu tiên gặp Hoàng Thiên là lúc tôi và Bảo Trân đi uống nước trong một phòng trà, Hoàng Thiên là phục vụ ở đó.
– Hình như hôm nay quán có phục vụ mới, mấy lần trước mình đến đâu có thấy đâu
Bảo Trân nghe tôi nói vậy thì cười nói :
– Có vẻ như anh chàng đó lọt vào mắt xanh của tiểu thư Trang Đài nhà ta rồi
– Mày nói cứ như tao mê trai lắm không bằng ? Nhưng mà anh ta đẹp trai thật
– Đó, vậy mà còn chối, hay để tao gọi anh ta đến ngồi phục vụ mình nha
– Anh gì ơi đến đây chút
Tôi đinh ngăn cản ý định đó của Bảo Trân thì đã không kịp nữa. Người đó đưa mắt nhìn xung quanh vì không biết phải Bảo Trân kêu mình không. Thấy không có ai anh chỉ tay vào mình.
– Cô gọi tôi hả ?
Bảo Trân gật đầu.
– Đúng tôi gọi anh đó
Anh tiến đến bàn của hai chúng tôi hỏi :
– Hai cô cần gì ?
– Anh có thể ngồi xuống tiếp chuyện với nhỏ bạn tôi không ?
– Xin lỗi việc đó ngoài phận sự của tôi
– Anh yên tâm tôi sẽ bo tiền cho anh
– Tôi làm cần tiền thật nhưng không vì thế mà đem bản thân ra làm trò cho người khác
Nói rồi anh bỏ đi thẳng vào trong, còn Bảo Trân thì chưng hửng.
– Ơ cái này anh này sao thế nhỉ ? Có vẻ tự cao quá đó
– Người ta nói đúng mà.
– Coi mày kia
– Tao làm sao ?
– Có trai quên bạn
– Tao đâu có
– Còn chối, chẳng phải mày vừa bên anh ta sao ?
– Tao thấy sao nói vậy thôi, mà tao nói đúng mà
Chính thái độ của anh lần đó đã khiến tôi bị thu hút, về nhà hay ở quán trà thì hình ảnh của anh luôn hiện ra trong tâm trí tôi, sau đó tôi có trở lại quán mục đích chỉ muốn nhìn gặp làm quen kết bạn với anh nhưng lại không gặp anh. Tôi hỏi chủ quán thì biết được anh đến làm thay cho em trai của mình, tôi cũng biết được anh tên Hoàng Thiên. Dù không gặp nhưng biết được tên của anh tôi cũng rất vui.
Tôi có trở lại thêm mấy lần nhưng đều không gặp, chủ quán cũng nói hình như em trai của anh bị bệnh anh đã xin nghỉ làm. Tôi hỏi địa chỉ nhà thì chủ quán không biết vì quán tuyển nhân viên chỉ cần làm được việc chứ không cần thiết phải biết nơi ở. Tôi buồn bã quay về, trong đầu nghĩ không biết mình còn có duyên gặp lại anh hay không.
Cứ nghĩ duyên phận của tôi và anh chỉ đến đó thì vào hôm tôi bị tụt canxi do không ăn uống đầy đủ nên được người nhà đưa đến bệnh viện. Sau khi được điều trị thì tôi đã khỏe lại, trước khi ra về ba có nói chuyện với bác sĩ về bệnh tình của tôi, chứng hạ canxi máu này là tôi di truyền từ mẹ vì thế sức khỏe tôi không như người khác, nếu lo lắng hay bỏ ăn thì rất dễ mệt thậm chí là ngất xỉu. Vì điều đó mà ba rất lo lắng, khi tôi muốn mở tiệm trà ông đã phản đối kịch liệt nhưng tôi vẫn kiên quyết muốn nên ông chỉ đành bất lực mà đồng ý, nhưng tôi phải hứa lo sức khỏe của mình. Không phải kinh doanh vì lợi nhuận nên không cần bỏ quá nhiều sức vào, ông nói mình không thiếu tiền nên không muốn con gái duy nhất của mình vất vả, đam mê giải trí thì ông cho, mà tôi cũng không nghĩ mình sẽ làm giàu từ nó.
Lúc này tôi đi trước vì cuộc nói chuyện của cả hai làm tôi thấy chán. Lúc này tôi vô tình thấy được bóng dáng quen thuộc ở ngay trước mặt. Đó là anh, tôi vui mừng chạy đến.
– Anh cũng ở đây à ?
Anh nhìn tôi ngờ ngợ.
– Cô là…
– Anh quên hả ? Mình đã gặp nhau ở quán trà, lần đó nhỏ bạn em có trêu đùa hơn quá trớn anh bỏ qua nha. Em tên Trang Đài, em muốn làm bạn với anh được không ?
– À tôi nhớ rồi, tôi cũng quên rồi, nếu không còn gì nữa tôi xin phép
– Khoan, anh chưa trả lời em mà
– Tôi thấy mình không cần thiết phải nói với cô, giữa chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau chưa đến ba lần, không đến mức thân thiết như đến độ hỏi chuyện riêng tư. Nhất là tôi không cần kết giao bạn bè
Nói rồi Hoàng Thiên bỏ đi, tôi thấy cũng có gì đâu mà anh khó khăn lạnh lùng như thế, sau đó tôi đã đi theo anh. Thấy anh vào một phòng bệnh, tôi đứng ngoài nhìn vào.
Trên giường là một câu thanh niên còn rất trẻ nhưng mà người thì ốm yếu, sắc mặt nhợt nhạt. Không biết là bị bệnh gì mà như thế. Lúc này bác sĩ đi vào nói :
– Bệnh tim của em cậu cần phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu có khả năng ra nước ngoài thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn
Hoàng Thiên nghe xong thì nói :
– Nếu phẫu thuật ở đây thì sao ?
– Ở đây vẫn được nhưng tôi khuyên thật, có điều kiện nên đưa em cậu ra nước ngoài, ở đó y học tiên tiến hơn. Em cậu có khả năng hồi phục như bình thường
– Cảm ơn bác sĩ
Bác sĩ đi rồi thì Hoàng Long nằm trên giường bệnh thều thào.
– Anh mặc em đi, anh đã lo cho em nhiều rồi, em ch.ế.t đi thì sẽ không còn là gánh nặng của anh nửa
– Em không được nói vậy ? Ba mẹ đã mất giờ chỉ còn em là người thân của anh giá nào anh cũng sẽ chữa trị cho em
– Nhưng chi phí rất tốn kém, mà nhà mình đâu có tiền
– Việc đó em đừng nghĩ cứ để anh lo
– Anh hai..
– Không được cãi lời anh, giờ em nằm nghĩ đi nha anh đi làm
Tôi đứng nghe mà thấy thương và cảm động tình anh em của hai người. Lúc này tôi có ý định muốn giúp anh.
– Sao cô lại ở đây ? Cô theo dõi tôi sao ?
Vì mãi suy nghĩ nên tôi không hay anh đi ra lúc nào.
– Tại anh không trả lời nên tôi đi theo anh thôi. Mà người trong đó là em trai anh à ?
– Ừm
– Em anh bị bệnh gì thế ?
– Cô hỏi để làm gì ?
– Em muốn giúp anh
– Tôi không cần sự thương hại của cô, tôi có thể lo được cho em tôi. Mà tôi và cô cũng không quen biết sao lại muốn giúp tôi
Tôi lúng túng trước câu hỏi của anh, không lẽ tôi lại đi nói mình thích anh.
– Anh Hoàng Thiên !
Tôi nhìn đến thì thấy là một cô gái, đi đến còn khoác tay anh một cách tự nhiên, thấy vậy trong lòng tôi có chút khó chịu.
– Em mới đến hả ?
– Dạ, mẹ vừa về là em đến ngay, cũng mai kịp cho anh đi làm, mà đây là ai vậy anh ?
Cô gái nhìn về phía tôi rồi hỏi.
– Anh cũng không biết
Nghe anh nói vậy tôi rất buồn mắt cay cay như sắp khóc, không muốn để cô gái đó và anh thấy tôi đã quay mặt sang hướng khác
– Dạ, mà anh uống gì chưa ?
– Chút tới chỗ làm anh ăn sau, Hoàng Long nhờ em chăm sóc nha.
– Anh cứ đi đi, anh Long cứ để em.
Sau đó thì Hoàng Thiên bỏ đi, cô gái nhìn tôi rồi cũng đi vào phòng, tôi không biết giữa hai người là quan hệ gì, tôi cũng không muốn tìm hiểu vì sợ mình sẽ đau lòng.
Tôi sợ ba không thấy tôi sẽ lo nên tôi đã quay trở lại kiếm ba. Về nhà tôi đã suy nghĩ rất nhiều, không hẳn vì anh mà tôi muốn giúp em anh, tôi thấy một người trẻ như vậy còn cả tương lai phía trước mà lại nói ra những lời buông xuôi đó chắc hẳn là thương anh trai lắm.
Hôm sau tôi tìm đến phòng bệnh, lúc này tôi không thấy ai trong phòng mỗi mình em trai của anh. Thấy tôi thì hỏi :
– Chị tìm ai ?
– Chị đến thăm em, chị là bạn của anh trai em, chị có sữa và trái cây cho em bồi bổ
– Chị nói chị là bạn của anh hai mà sao em chưa gặp chị bao giờ ? Mà chị tên gì ?
– Chị tên Trang Đài, em tên Hoàng Long đúng không ?
– Sao chị biết tên em ?
– Thì chị đã nói chị bạn của anh trai em rồi mà, em bệnh nằm đây lâu chưa ?
– Em mới vào lại được mấy ngày.
– Vào lại là sao ?
– Trước em có vào lần rồi khỏe được sức viện, gần đây bệnh em trở nặng nên vào lại.
– À em cố gắng lên nha rồi em sẽ khỏe thôi
– Em thấy mình giờ chẳng khác gì một gánh nặng cho anh hai, nhiều lúc em muốn ch.ế.t đi cho xong, vì em mà anh hai vất vả. Em thương anh hai lắm
– Em thương anh hai thì phải cố gắng lên, tích cực lạc quan chứ không được có ý nghĩ buông xuôi, mà anh em đi làm thì ai ở đây với em
– Có chị Tiên hàng xóm với nhà anh em em, chị Tiên rất tốt
– Vậy hả ?
Nghe người tên Tiên này là hàng xóm thì tôi có phần nhẹ nhõm và vui trong lòng. Tôi khuấy sữa rồi gọt trái cây cho Hoàng Long, trò chuyện một lúc thì tôi biết được Hoàng Thiên ban ngày phụ việc ở công trình xây dựng, ban đêm thì học thêm. Do bệnh tình của Hoàng Long nên anh không thể tiếp tục đại học nên hiện tại đang học thêm bổ túc để nữa có thể tìm được công việc ổn định lo cho hai anh em. Ngồi thêm lúc thì tôi nói :
– Em nghĩ nha, giờ chị phải về, mà chị Tiên gì em nói đâu rồi
– Chị Tiên về nhà nấu cơm mang vào rồi ạ
– Đây có căn tin mua cho tiện sao phải nấu
– Dạ nấu cho tiết kiệm, sẵn đem qua cho anh hai luôn
– Vậy hả ? Thôi hôm khác vào thăm em rồi chị gặp anh em sau
– Dạ chị
Vì ba quen biết giám đốc bệnh viện nên tôi đã hỏi thăm thì biết bệnh tim của Hoàng Long thì biết được cần phải phẫu thuật sớm. Nhưng Hoàng Thiên lại cự tuyệt sự giúp đỡ của tôi. Giờ tôi cũng không biết làm sao để anh chấp nhận nữa.
Rời khỏi bệnh viện thì tôi vào nhà hàng mua ít đồ ăn rồi đến công trình nơi Hoàng Thiên làm để đem cho anh. Trời nắng tôi ngồi trong xe mà còn mệt huống gì anh phải làm việc, tự dưng tôi thấy thương anh quá. Đậu xe ở ngoài rồi tôi đi vào, gặp một anh công nhân đang làm tôi liền hỏi :
– Anh ơi cho em hỏi anh Hoàng Thiên ở đâu ?
Người đó nghe xong thì hô lớn.
– Hoàng Thiên có người yêu mang cơm đến kìa
Lúc này tôi thấy anh từ trong đi ra, tôi vui mừng đi đến.
– Sao lại là cô ?
– Em mang cơm đến cho anh
– Sao lại biết tôi lảm ở đây mà tới
– Hoàng Long cho em biết
– Sao cô lại biết em trai tôi
– Thì em đến thăm em của anh, mà anh ăn cơm đi, em cố tình mua đến cho anh đó
– Tôi không ăn đâu, chút nữa có người đem cơm cho tôi rồi
– Anh chê cơm em sao ?
– Không phải, ăn của cô rồi Tiên mang đến tôi ăn không ăn thì uổng công cô ấy
– Vậy em thì không uổng công sao ? Anh thật không công bằng với em
Có thể thấy tôi sắp khóc nên Hoàng Thiên áy náy.
– Được rồi, tôi sẽ ăn
Vui mừng tôi mở bọc thức ăn ra, nhìn quanh bề bộn tôi thấy có chỗ trống liền nói :
– Sang đó đi, em lấy ra cho anh ăn
Tôi không cẩn thận xém đụng trúng giàn giáo may có Hoàng Thiên kéo ra kịp.
– Cảm ơn anh
– Đi đứng sao không cẩn thận gì hết
– Sao anh nói anh không biết cô ta mà giờ lại ôm nhau như thế
Hoàng Thiên vẫn còn ôm tôi, Tiên nói rồi khóc bỏ chạy, anh vội đẩy tôi ra rồi nói
– Anh và cô ta không như em nghĩ đâu Tiên ?
Tôi thấy anh giải thích thì không thể đơn giản là hàng xóm như Hoàng Long nói, mà nhìn người tên Tiên đó tôi thấy được cô cũng thích anh.
– Chút tôi sẽ ăn sau giờ cô về đi, lần sau đừng mang đến nữa
– Anh vì sợ làm bạn gái anh giận sao ?
– Tôi xem Tiên như em gái chứ không phải như cô nói đâu
Tôi như mở cờ trong bụng, vậy là tôi không còn gì phải lo lắng nữa.
– Vậy chút anh nhớ ăn nha, giờ em về đây
Từ đó tôi lại hay đến chỗ anh làm, mang cafe, bánh trái cả trà cho anh và các người làm cùng ăn, ai cũng vui vẻ gần gũi hết. Anh cũng dần cởi mở hơn với tôi nhưng vẫn còn lạnh lùng lắm, tôi không biết anh có nhìn ra tình cảm tôi dành cho anh không.Tôi cũng thăm Hoàng Long và nhờ ba lên tiếng nói giúp giám đốc để bác sĩ ở bệnh viện quan tâm Hoàng Long nhiều hơn.
Hôm nay cũng như mỗi ngày 10 giờ thì tôi sẽ vào viện thăm Hoàng Long rồi canh đến giờ nghỉ trưa thì qua chỗ làm của anh. Nhưng vào phòng thì không có Hoàng Long, giường bệnh trống trơn, tôi đi tìm một y tá hỏi thì được biết em được đưa đi cấp cứu vì bệnh trở nặng tôi vội chạy đến phòng cấp cứu thì thấy có anh và cả Tiên, nhìn thấy tôi thì Tiên liếc xéo biểu hiện không thích hiện rõ. Tôi mặc kệ đến chỗ anh.
– Anh đừng lo Hoàng Long sẽ không gì đâu
Anh nhìn tôi rồi im lặng, tôi nhận ra sự lo sợ trong mắt của anh, ngồi xuống bên cạnh tôi nắm lấy tay anh.
– Cô thì biết gì về bệnh của Hoàng Long mà nói
– Tôi không biết mình biết bao nhiêu nhưng chắc chắn nhiều hơn cô đó
– Cô…
– Tôi muốn yên tĩnh, để tôi yên được không ?
Nghe Hoàng Thiên nói vậy sắc mặc Tiên rất khó coi. Cửa phòng cấp cứu cũng mở ra , Hoàng Thiên đứng lên, tôi cũng đi theo anh đến chỗ bác sĩ.
– Em tôi sao rồi bác sĩ ?
– Bệnh nhân cần phải phẫu thuật ngay, không thể chờ đợi được nữa, nếu muốn thực hiện ở đây thì anh đóng viện phí chúng tôi sẽ bắt đầu ngay, còn nếu muốn đưa ra nước ngoài thì phải sớm mới được
– Hiện tại tôi chưa đủ tiền, bác sĩ có thể phẫu thực trước cho em tôi được không
– Xin lỗi, việc này tôi không thể
– Để em về hỏi mẹ xem có thể giúp không ? Anh đợi em nha
Tiên đi rồi thì Hoàng Thiên đấm tay vào tường trong sự bất lực, tôi thấy mà xót xa. Cầm lấy tay anh tôi đau.
– Đau lắm không ?
– Tôi thật vô dụng, ngay cả em trai cũng không lo được
– Em đã từng ngỏ ý muốn giúp anh bây giờ anh nhận chứ
– Sao cô lại muốn giúp tôi
– Vì em thích anh
– Nhưng tôi không thích cô và tôi cũng không muốn mắc nợ cô
– Nếu anh nói vậy thì em sẽ đổi việc giúp cho em trai anh bằng môt điều kiện, như thế sẽ xem như anh và em không ai mắc nợ nhau
– Đó là gì ?
– Em muốn anh lấy em
Sau đó thì anh cũng đồng ý lấy tôi, tôi đã nói chuyện của mình và anh thì ba đã phản đối kịch liệt, ba nói anh không xứng, không phải người con rể mà ba nhắm đến nhưng tôi nhất quyết muốn lấy anh, tôi đã bỏ ăn bỏ uống ra mà dọa để ba chấp thuận. Cuối cùng ông cũng nhượng bộ mà để tôi lấy anh cũng như giúp Hoàng Long ra nước ngoài điều trị ngay sau đó, tôi và anh kết hôn với nhau ở bên Mỹ. Hôn lễ rất đơn giản nhưng chỉ cần được làm vợ anh thì tôi đã vui và hạnh phúc.
Ở Mỹ trong thời gian chăm sóc cho Hoàng Long thì Hoàng Thiên cũng đã học thêm khóa quản trị kinh doanh, tôi có ý muốn nhờ ba giúp đỡ cho anh nhưng anh lại khước từ, anh muốn tự bản thân đi lên bằng chính năng lực của mình. Sau khi Hoàng Long đã bình phục thì tôi và anh về nước, Hoàng Long tiếp tục ở lại học. Anh cũng mở công ty riêng quy mô nhỏ nhưng trong vòng chưa đến năm đã phát triển và có chỗ đứng nhất định trên thương trường. Anh đúng là rất giỏi, ngoài tình yêu dành cho anh thì tôi còn khâm phục ý chí của anh.
☆☆☆☆☆
Tôi thoa lớp son đỏ cho thêm quyến rũ rồi lên giường nằm như Bảo Trân đã chỉ rồi đợi Hoàng Thiên.
” cạch “
Anh mở cửa đi vào nhìn đến tôi sau đó buông một câu rồi đi ra ngoài trong khi tôi chưa kịp nói gì.