Mở lá thư ra dòng đầu tiên mà ba viết đó là ” Chúc con gái của ba sinh nhật 26 tuổi vui vẻ và hạnh phúc “
Đã cố bình tĩnh nhưng tôi không thể cầm được nước mắt khi đọc lời chúc của ba. Sao bất ngờ mà tôi nhận được lại là thế này, tôi không cần quà gì hết tôi chỉ muốn được nghe nó từ chính miệng của ba mà thôi.
– Ba ơi con nhớ ba
Một lúc sau tôi mới có thể tiếp tục đọc thư của ba.
” Ba đã nghĩ không biết nên tặng quà gì cho con gái của ba nữa, cuối cùng ba lại chọn viết thư cho con. Ba có vài lời muốn nói để con biết, con món quà quý giá mà ông trời mang đến cho ba và mẹ, chỉ tiếc là ông trời quá tàn nhẫn cướp đi mẹ của con. Nỗi đau mất đi người vợ mà mình yêu thương đối với ba quá lớn, tưởng chừng như sẽ suy sụp thì con chính là nguồn động lực để ba gượng dậy và đứng lên. Ba biết con gái của ba thiệt thòi khi thiếu vắng tình mẹ cho nên ba đã dùng hết cả tình thương của mình để bù đắp cho con, cố gắng làm tròn trách nhiệm của người ba cùng đó là sự quan tâm thương yêu của một người mẹ.
Nhìn con khôn lớn từng ngày ba lại cảm thấy sợ, sợ mình sẽ mất con gái vì sớm muộn con cũng phải gả đi. Ba muốn tìm một người hội đủ các yếu tố cần có ở người đàn ông để gửi gắm con gái của ba. Nhưng rồi mọi chuyện lại không như ba sắp xếp khi mà con nói yêu và muốn lấy một người trong tay không có gì. Ba nhìn thấy người này sẽ không đem lại hạnh phúc cho con nhưng vì con kiên quyết muốn lấy cho bằng được con đem sức khỏe mình ra nên ba đành phải đồng ý. Vì con ba mới giúp cho em trai nó được phẫu thuật, còn ra mặt để nó có được hợp đồng với các đối tác. Cứ nghĩ nó sẽ yêu thương chăm sóc cho con gái ba nhưng mà nó lại phản bội làm cho con buồn con đau khổ, ba rất muốn trừng trị cho nó bài học mà con lại mềm lòng. Ba đứng ra lo việc ly hôn cho con để con sớm giải thoát khỏi cuộc hôn nhân đó, ba muốn con gái của ba về sống cùng ba giống như trước đây. Ba đã già không còn nhiều thời gian để bên con nữa, nguyện vọng cuối đời chỉ mong nhìn thấy con gái ba có được hạnh phúc để ba còn mặt mũi gặp mẹ con trên trời.
Biết con sợ ba trách ở nhà không thoải mái nên chọn sống ở ngoài, trong lòng ba không muốn nhưng ba vẫn để con được làm theo những gì con muốn. Ba chỉ mong con biết dù cho con lựa chọn thế nào thì ba vẫn luôn ủng hộ. Nếu chọn sai thì con cứ mạnh dạn chọn lại, ba đã trải qua hơn nửa cuộc đời nên ngẫm được nó vốn ngắn ngủi ba không muốn con để bản thân tiếc nuối, ba sẵn sàng thu dọn dàn xếp mọi việc thay con chỉ cần con gái ba luôn vui vẻ.
Quà năm nay ba không biết nên mua gì cho con hết vì con gái ba không thiếu gì cả. Suy nghĩ rất lâu thì ba mới nhớ đến viên kim cương mà ba đấu giá được để tặng mẹ con vào dịp kỷ niệm một năm ngày cưới. Vốn ba định cho con ngày xuất giá nhưng ba đã đổi ý vì ba thấy được lựa chọn Hoàng Thiên của con là sai, yêu rồi thì luôn mù quáng không nghe hay tin bất cứ ai cho nên ba đã đặt cược một ván. Ba không mong mình thắng vì như thế con gái ba sẽ không hạnh phúc nhưng chuyện lại không nằm ngoài dữ liệu khi ba là người thắng, nhưng không sao hết. Thua ván này mình còn ván khác, con gái ba còn trẻ xinh đẹp thì thiếu gì cơ hội để mà lựa chọn. Hãy nhớ phải luôn tự tin mạnh mẽ lên nhé con gái, dù cho trong bất kì hoàn cảnh nào. Ngay cả khi con có một mình cũng không được buông xuôi gục ngã.
Ba đã già sức khỏe dần yếu không thể gánh vác sự nghiệp được bao lâu nữa, biết con không hứng thú với công ty nhưng mà ba chỉ có mình con nên tất cả sự nghiệp gầy dựng cả đời của ba đều để lại cho con. Ba xin lỗi vì gánh nặng này cuối cùng vẫn phải để cho con. Đừng buồn đừng trách ba nha con gái. Ba yêu con “
Thì ra ba đã phải khổ tâm vì tôi nhiều như thế, tình thương của ba cao như núi, rộng hơn cả biển cả mênh mông. Ba vẫn luôn sống mãi trong lòng tôi. Ôm lá thư trong lòng mà nước mắt rơi.
” tích tách…tí tách “
Mở hộp trang sức ra bên trong là viên kim cương màu xanh, tôi biết nó rất quý giá hơn nữa là kỉ niệm của ba mẹ đối với tôi chính là vật vô giá. Có nó bên cạnh giống như ba mẹ luôn bên tôi vậy. Lúc này xem ngày tháng thì ba viết trước ngày ba gọi điện thoại cho tôi, còn tờ di chúc lại được lập ngay sau đó khi mà trong thư ba không hề nói đến để lại cho dì Huệ cả. Trong chuyện này có gì đó không hợp lý vì tôi là con gái của ba mà ba lại không cho để cho tôi gì hết. Mà chuyện di chúc dì Huệ nói không quan tâm sẽ ủy quyền lại cho tôi mà không nghe gì. Vì chuyện công ty tôi cũng quên mất, về nhà tôi sẽ nhắc đến chuyện này với dì Huệ xem thế nào.
Bỏ tất cả vào trong túi xách tôi lái xe trở về nhà mà không đến công ty.
Người làm mở cửa rồi tôi chạy thẳng vào sân, lúc này tôi thấy có chiếc xe lạ. Không biết là ai đến nửa, tôi liền hỏi người làm đang đi vào tới.
– Ai đến nhà hay sao mà có xe lạ vậy ?
– Dạ đó là xe chồng sắp cưới của cô chủ ạ
– Tôi có chồng sắp cưới khi nào mà tôi không biết vậy ?
– Dạ không phải, ý tôi là cô Tiên ạ
– Cô ta là cô ta sao lại gọi là cô chủ
– Này là do bà chủ dặn tôi gọi thế
Tôi không ngờ Tiên chỉ mới đến mà dì Huệ lại dặn người làm gọi bằng cô chủ ngang hàng với tôi, có thể mắt nhắm mắt mở để cô ta ở còn việc thành cô chủ ngôi nhà này thì không được, có chút bực bội tôi đi vào trong nhà.
Vào đến phòng khách tôi đã thấy dì Huệ đang cười nói vui vẻ cùng với Hoàng Thiên và Tiên.
– Hai đứa con định khi nào thì cưới, phải làm nhanh lên vì không lâu nữa bụng con Tiên to lên thì sẽ không hay
– Dạ tụi con cũng đang chuẩn bị đó mẹ tại Hoàng Thiên lúc này bận chuyện hợp tác chứ chuyến du lịch vừa rồi chúng con đã chụp ảnh cưới xong rồi
Tiên ngồi cạnh dì Huệ nói với vẻ mặt hạnh phúc.
– Mọi thứ cứ chuẩn bị đầy đủ, cần gì thì mẹ phụ cho.
– Con cảm ơn mẹ
– Mẹ con mình mà cảm ơn gì, mẹ chỉ cần con và Hoàng Thiên hạnh phúc thôi.
– Anh Hoàng Thiên rất thương con, không lâu nữa con của tụi con sẽ chào đời, tới đó mẹ lên chức bà ngoại rồi
– Ừm, mẹ chỉ mong sớm được bồng cháu thôi. Mà Hoàng Thiên công ty của con có gì chuyện gì hay sao ?
– Dạ cũng không có gì, giờ chờ bên đối tác chịu ký hợp đồng nữa thôi ạ
Tôi nhìn ba người giống như một gia đình vậy, còn dì Huệ lo cho Tiên như thế cũng biết là thương nhiều lắm. Tự nhiên tôi có hơi chạnh lòng vì dì Huệ có thương tôi nhưng giữa tôi và gì như có khoảng cách nào đó ngăn cách, dì không có những hành động cử chỉ quan tâm giống như dì đối với Tiên.
– Mẹ coi giúp Hoàng Thiên đi mẹ, công ty anh ấy đang gặp chút khó khăn về vốn nên mới cần hợp đồng kia mà bên đó họ đòi hỏi đủ điều hết
– Mẹ thấy hiện tại có mình Trang Đài quản lý công ty sợ là không gánh vác nỗi hay là Hoàng Thiên sáp nhập công ty con vào chung luôn đi
Tôi không nghỉ dì Huệ lại có thể nghĩ ra ý đó khi mà biết rõ hôn nhân của tôi và Hoàng Thiên trước kia, chưa kể ba tôi không hề thích Hoàng Thiên vậy mà muốn anh ta sáp nhập công ty vào. Tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra. Tôi bước vào nói :
– Dì nói sáp nhập là sáp thế nào ?
Trông thấy tôi dì Huệ có vẻ bất ngờ và cả Hoàng Thiên riêng Tiên thì kênh kiệu có phần hống hách.
– Trang Đài hôm qua con ở đâu mà đến giờ mới về ? Ở nhà dì và Tiên chờ cơm mãi không thấy, dì lo lắm
– Con không thấy dì gọi cho con
– Dì sợ làm phiền đến con nên không gọi chứ không phải như con nghĩ
– Con chỉ nói vậy thôi chứ đâu nghĩ gì đâu
Tôi ngồi xuống ghế rồi nhìn qua Hoàng Thiên.
– Anh còn mặt mũi mà đặt chân vào nhà tôi sao ?
Hoàng Thiên im lặng mà cúi gằm mặt xuống. Còn Tiên ngược lại thì lên tiếng.
– Tại sao lại không có mặt mũi, hiện tại Hoàng Thiên là chồng sắp cưới của em anh ấy đến đây thì có sao ?
– Tôi nể tình để cô ở đây là vì dì Huệ thì nên biết điều, những loại người mặt dày không biết mắc cỡ thì tôi không thích tiếp
– Trang Đài con đừng nói thế, chuyện con và Hoàng Thiên đã qua rồi, bây giờ Tiên và Hoàng Thiên thật lòng yêu nhau dì mong con bỏ qua chuyện cũ mà chúc phúc cho hai đứa
Tôi không nghĩ dì Huệ lại mở miệng nói ra được lời đó.
– Xin lỗi dì chuyện đó con không làm được. Còn anh tôi mời anh ra khỏi nhà tôi, ba tôi không thích sự có mặt của anh ở đây đâu
Hoàng Thiên đứng lên rồi nói :
– Thôi con xin phép về trước
Tiên vội đi qua giữ lại.
– Sao anh phải sợ mà về, nhà này của mẹ em mà, chị ta không có quyền
– Tiên…
Dì Huệ lên tiếng nhắc nhở Tiên liền im bật.
– Không phải, công ty còn có việc anh phải đến giải quyết
– Vậy để em đi cùng anh, mẹ con đi với Hoàng Thiên nha
– Ừm hai đứa con đi đi.
Cả hai người đi rồi thì dì Huệ lên tiếng nói :
– Thái độ của con đối với Hoàng Thiên như vậy là không đúng, hai đứa cũng ly hôn rồi, giờ Hoàng Thiên và Tiên sắp lấy nhau, dì nghĩ con nên bỏ qua để mọi người được vui vẻ
– Con nghĩ tình Tiên là con gái nuôi của dì mới cho đến đây ở và con cũng để chuyện riêng của bọn con sang bên vì không muốn dì khó xử nhưng dì nói như thế con không đồng ý, con không cao thượng đến mức để người từng là chồng phản bội mình ra vô chính nhà của mình.Nói gì đến chúc phúc
– Con đừng cố chấp không hiểu chuyện nữa, Tiên đến đây sống cùng chúng ta nó đã là một thành viên trong gia đình rồi, con hãy nghĩ đến con bé một chút được không ?
Tại sao dì Huệ lại kêu tôi nghĩ đến cô ta trong khi dì lại không hiểu cho cảm nhận của tôi. Tôn trọng dì nhưng riêng việc này tôi không thể nghe theo.
– Vậy còn con ? Dì có nghĩ cho con không ?
– Đương nhiên dì nghĩ cho con, dì rất thương con nhưng hôn nhân của con và Hoàng Thiên kết thúc do hai đứa đã hết duyên nợ. Con cứ xem như bình thường đừng để ý.Tiên đang mang thai dì không muốn con bé không vui sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
Tôi cười cho sự chua chát khi mà mọi chuyện dì Huệ đều chỉ nghĩ cho đứa con nuôi của mình.
– Dì đối với Tiên rất tốt, giống như mẹ con ruột vậy
– Làm sao có chuyện đó, Tiên là con nuôi của dì, biết con hơi ủy khuất nhưng dì ở giữa cũng khó xử lắm, con hiểu cho dì nha Trang Đài.
-Con hiểu và nghỉ cho dì nên mới để Tiên đến đây sống nhưng giờ con nghĩ không thể, cô ta cũng sắp lấy Hoàng Thiên thì càng không nên ở đây. Dì nói cô ấy dọn đi đi
Dì Huệ nghe vậy liền thay đổi sắc mặt có vẻ không vui. Nhíu mày trông giận dữ nhưng vẫn nói nhỏ nhẹ
-Con muốn đuổi Tiên đi ?
-Này là con muốn tốt cho mọi người, nếu Tiên đến thăm dì con sẽ không ý gì nhưng ở đây thì không được, chuyện của con và Hoàng Thiên dì hiểu rõ hơn ai hết mà
Dì Huệ im lặng một lúc thì nói :
– Ừm, để dì tính.Mà con không đến công ty à ?
– Con về nhà chút rồi sẽ đến công ty, mà chuyện di chúc sao rồi dì ?
– Sao là sao con ?
– Dì nói sẽ ủy quyền lại cho con đó, mà dì thật sự không biết đến tờ di chúc đó của ba sao ?
Sắc mặt dì Huệ có phần thay đổi, nhợt nhạt hơn.
– Dì không khỏe à ?
– Không, tự nhiên dì hơi nhức đầu, gần đây dì mệt thêm chuyện của con Tiên nên dì quên béng đi mất. Còn việc con hỏi trước đó có luật sư ở đây dì đã nói không biết rồi mà sao con còn hỏi nữa, hay con nghi ngờ gì dì hả ?
– Con không ý đó, chỉ là con hơi thắc mắc sao ba lại để tên dì thụ hưởng mà không phải đứa con gái duy nhất là con
– Chuyện đó làm sao dì biết được, chắc ba con có dụng ý riêng của ba con, mà dì đâu phải người tham lam, yên tâm tất cả là của con. Đúng rồi con có biết ba con cất viên kim cương ở đâu không ?
– Con không biết, ba con nói với dì hay dì nghe từ ai mà biết ba có kim cương trong khi con lại không biết gì hết
– Luật sư đang kê khai tất cả tài sản đứng tên ba của con, trong đó có cổ phần công cả ngôi nhà này và số tài sản khác và cả viên kim cương nhưng mà dì lại không biết ba con cất đâu.
Chuyện viên kim cương khi đọc thư ba tôi nói thì tôi mới biết vậy sao dì Huệ lại biết đến, càng không thể nào lại kê khai trong di chúc được.
– Con không nghe ba nói đến
– Thật hả ? À ý dì nói để làm nhanh chuyện ủy quyền sang con, chứ thứ đó cũng thuộc quyền của con mà.
– Dạ con hiểu rồi, thôi giờ con đến công ty nha
– Ừm con đi đi
Tôi đặt tay mình lên túi xách rồi đi nhanh ra ngoài, tôi nhớ danh thiếp của luật sư đã đưa lần trước tôi cũng không xem tới, giờ tôi muốn đi gặp mặt ông ta hỏi về chuyện di chúc.
Do nằm trong hẻm nên tôi tìm có hơi vất vả cũng may là tìm được, văn phòng là một căn nhà cho thuê nhỏ xíu để bảng tên luật sư Hà. Tôi nhìn thấy cửa đóng kín mít, nhìn quanh thì có một người từ trong nhà kia đi ra hỏi :
– Cô tìm luật sư Hà à ?
– Dạ vâng ạ, mà cửa đóng hình như luật sư Hà không có nhà
– Ông ấy không ở đây nữa, mới trả nhà hôm qua người ta chưa kịp gỡ bảng bỏ đó
– Không ở nữa hả ? Vậy cô biết chỗ mới của luật sư Hà không ?
– Tôi không biết, mà hình như ông ta đổi đời rồi hay sao á, có lần tôi nghe được ông ta phe mình sắp có nhà mới to đẹp lắm, không ở đây nữa. Sau đó thì ông ta dọn thật
– Vậy trước giờ luật sư Hà đều sống đây hả cô ?
– Ông ấy mới tới đây thuê được vài tháng thôi, trước đó ở đâu thì không biết, tính ra phòng luật sư của ông ta khách đến điếm trên đầu ngón tay.
Tôi biết ba tôi quen biết rộng không lý gì đi đến đây tìm một luật sư vô danh sống trong hẻm hốc để mà lập di chúc, hôm ông ta đến thông báo di chúc tôi vẫn còn đau buồn chuyện của ba nên không có quan tâm gì mấy. Bây giờ nghĩ lại có nhiều điểm vô lý thật. Tôi nghĩ mình cần xem lại di chúc đó có đúng là ba tôi đã lập hay không nên đã tức tốc quay về nhà vì bản di chúc dì Huệ đang giữ.
– Con cảm ơn cô nhiều lắm
Lên xe thì có điện thoại gọi đến, là của Hoàng Long, tôi đang có chuyện gấp hơn cần giải quyết nên đã không nghe máy, hơn nữa nói chuyện với em ấy tôi lại thấy áp lực rối hơn thôi
Về đến nhà tôi liền hỏi người làm.
– Dì Huệ trên phòng hay sao ?
– Dạ bà chủ vừa đi ra ngoài
– Đi lâu chưa ?
– Cô vừa đi không lâu là bà chủ cũng đi đó ạ
– Tôi biết rồi
Tôi không biết dì Huệ đi đâu mà lúc nãy không nghe nói. Ngồi xuống ghế chưa lâu thì có điện thoại gọi đến, là Bảo Trân. Nghĩ chắc hết giận tôi rồi nên mới gọi đây mà.
– Hết giận tao rồi hả ?
– Mày đến công ty ngay đi
– Có chuyện gì thế ?
– Mày đến rồi sẽ biết chứ giờ nói tao cũng không biết nói từ đâu, nhanh đi chuyện cấp bách
– Ừm tao đến ngay.
Tắt máy xong thì tôi đến công ty, không biết có chuyện gì mà nghe thấy nó khẩn trương lắm