Tôi nhìn đến thì thấy bà ta từ ngoài đi vào, sắt mặt có hơi khác lạ sau đó trừng mắt nhìn tôi. Chưa kịp lên tiếng thì Bảo Trân đã nói trước.
– Nhà này của bà lúc nào vậy ?
– Mày là con nào mà lên tiếng ở đây hả ?
– Tôi là ai bà không cần phải biết đâu đồ mụ phù thủy
– Mày chửi hả ? Cút khỏi đây hết cho tao
– Bà cứ dở giọng đi tí nữa bị còng rồi thì không còn cơ hội đâu
– Mày bị điên à ?
Tôi nhìn bà ta cười nhẹ.
– Tôi đang rất tỉnh táo để trong chờ báo ứng đến với con người có lòng dạ rắn độc như bà đó
– Mày đừng quên mày đang ngồi trong nhà của tao đó, Tiên sao con để nó vào nhà vậy ?
– Con không có, do Hoàng Thiên để cô ta vào
Bà ta nhìn đến Hoàng Thiên.
– Anh đừng quên ở đây anh chỉ là kẻ ở nhờ thôi đó
– Tôi biết chứ ? Mà tôi cũng không nghĩ mình sẽ sống ở đây tiếp để xem sắc mặt của bà nữa đâu
– Anh nói vậy là sao hả ? Anh định theo cô ta à ?
– Tôi theo ai hay không là quyền của tôi. Giữa chúng ta không hợp nhau li dị đi
– Vừa mới mất con mà anh lại đối xử với em như thế, có phải vì muốn quay lại với chị ta không, hai người còn dám hẹn hò trong nhà này nửa, các người có xem tôi ra gì không ?
Tiên nổi điên vừa đánh Hoàng Thiên vừa la lối. Bà Huệ liền kéo ra.
– Con bình tĩnh lại, con vừa sảy thai còn yếu đó, tránh qua bên để mẹ
– Mẹ coi giải quyết cho con đi, anh ấy muốn bỏ con
– Giờ anh muốn gì hả ? Con Tiên yêu anh như vậy, còn năn nỉ tôi giúp công ty của anh, cho anh làm giám đốc giờ anh lại muốn bỏ con gái tôi
– Giúp hay chiếm luôn, giờ bà đã đá tôi ra rồi. Mà bà làm gì mà không toan tính, con người như bà còn đáng sợ hơn rắn rít, làm bao nhiêu chuyện xấu mà bà có thể ăn ngon ngủ yên được
– Anh đang bị con khốn đó dụ dỗ mà mất trí à, tôi cho anh cơ hội cuối cùng nhanh xin lỗi con Tiên ngay, tôi sẽ xem như không có chuyện gì mà cho anh quay lại công ty
– Bà nghĩ tôi tin bà ư, sai lầm của tôi là đã tin bà nghĩ không tốt cho Trang Đài giờ thì không còn nữa đâu, bà lột bỏ mặt nạ xuống được rồi đó
Tôi và Bảo Trân ngồi nhìn ba người họ tranh cãi, đến nước này mà bà ta vẫn còn ảo tượng, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
” bóp…bóp…bóp ”
Tôi vỗ tay rồi nói :
– Bà hạ màn được rồi đó bà Dung à ? Bà tưởng là gi.ết người diệt khẩu rồi vu oan giá họa cho tôi là xong đó à ? Tiếc thay bà tính không bằng trời tính khi mà luật sư Hà ch.ết đi nhưng bằng chứng bà không thể lấy được dù cho bà lục tung văn phòng của ông ấy lên rồi phóng hỏa phi tang. Có lẽ bà không ngờ ông ấy đã giấu ở một nơi không ai nghĩ đến.
Vừa nghe đến đây sắc mặt bà ta thay đổi lắp bắp.
– Mày…nói…vậy là…sao ?
– Là bằng chứng đó đang nằm trong tay tôi, bà đã hành hạ ba tôi thế nào, bắt ép ba tôi ký vô di chúc đó và cả hại ba tôi tất cả điều ghi rõ mồn một. Bà quá thâm độc, trong quá khứ bà chen vào phá hoại gia đình người khác, bắt cóc một đứa trẻ chỉ mới mấy tuổi khiến cho một nhà ba người đang hạnh phúc lại thành bi kịch. Bà lợi dụng lòng thương người của tôi để vào nhà tôi, hãm hại ba tôi âm mưu chiếm hết tài sản của nhà tôi. Bàn tay của bà làm đủ việc ác, đến lúc bà bị quả báo rồi
– Mày đừng dọa, tao không sợ đâu, làm sao mày có được chứng cứ chứ ? Nó đã chôn vùi trong lửa rồi
– Bà nghĩ luật sư Hà để trong văn phòng sao, bà sai rồi, ông ấy cất ở nhà, một nơi rất dễ nhìn thấy. Chính ông ấy trên trời linh thiên khiến xui tôi thấy được để bắt bà đền tội. Còn cả cái này, thuốc độc mà bà dùng để hại ba tôi. Bà lại đồng lõa được với ông Thanh để mà ông ta đánh tráo kết quả với việc bà hứa sẽ cho ông ta viên kim cương, nhưng tiếc là dự tính của bà không thành vì viên kim cương ba đã để cho tôi.
– Thì ra là trong tay mày hèn gì tao lục tung cả căn nhà cũng không thấy, vậy mà mày hắc nước nói là ông ta để cho tao
Tôi cười nói :
– Tôi không nói vậy thì sao khiến cho hai con người tham lam là bà và ông ta mâu thuẫn chứ
– Mày đúng là thâm độc mà, đáng lẽ hôm đó mày đã bị bắt đi rồi chứ ?
Bà ta nhắc đến làm tôi thêm căm phẫn khi Hoàng Long phải chịu thay tôi.
– Thấy tôi không bị bắt còn ngang nhiên đến đây làm cho bà thất vọng lắm, không lâu nữa bà cũng sẽ nếm mùi ở tù là thế nào, quãng đời còn lại của bà chính là trong xông sắt…
– Mày đừng có mơ, ngày đó sẽ không bao giờ có đâu.
Nói rồi bà ta bỏ đi lên trên lầu, tôi không biết bà ta làm gì, một lát sau đã quay trở xuống cùng cái túi xách trên tay. Đến chỗ Tiên nói :
– Đi theo mẹ
– Đi đâu hả mẹ ? Con không đi đâu, con không muốn xa Hoàng Thiên
– Đến giờ con còn mê muội nó sao ? Nó không yêu con đâu, con không thấy nó cấu kết với con khốn đó hại mẹ hay sao ?
Biết ý định bà ta muốn bỏ trốn tôi đâu để bà ta đi dễ như vậy. Tôi nắm tay giữ bà ta lại.
– Bà đừng hòng trốn
– Mày buông tao ra
Bà ta cố sức chống cự, Bảo Trân thấy vậy đến phụ tôi tay mà công nhận bà ta rất hung hăng hai chúng tôi hợp sức mà muốn làm không lại.
– Anh còn đứng đó không lại giúp
Hoàng Thiên nghe Bảo Trân nói thì đến phụ một tay.
– Hoàng Thiên sau anh lại giữ mẹ em
– Mẹ cô làm đã làm rất nhiều việc ác nên phải chịu trừng phạt.
– Cả mày cũng muốn theo phe nó mà chống đối tao, vậy thì đừng trách, tao đã gi.ế t nhiều người thêm mày cũng chẳng sao ?
“Pằng ”
Bà ta lấy súng đã thủ sẵn trong người bắn thẳng vào Hoàng Thiên, anh ta ngã ra má.u nhuộm đỏ cả ngực.
– Hoàng Thiên, mẹ sao mẹ lại bắn anh ấy
Tiên đến ôm lấy Hoàng Thiên hoảng sợ.
– Vì nó đáng bị như vậy ? Người như nó con không cần luyến tiếc làm gì ? Theo mẹ nhanh lên
– Con không đi, con không thể sống thiếu anh ấy
– Nếu con nói vậy thì đừng trách, do con chọn nó mà thôi
– Anh tỉnh lại đi, anh đừng có chuyện gì nha, anh không được bỏ em
” hức…hức ”
Hoàng Thiên hước lên trong đau đớn, má.u không ngừng tuôn ra ở ngực ướt cả một mảng lớn trên áo
– Anh cố lên, em sẽ gọi cứu thương đến đưa anh đi bệnh viện
Tôi thấy lo cho Hoàng Thiên, vì chuyện của tôi mà gặp chuyện, tuy Tiên xấu tính nhưng suy cho cùng cũng yêu Hoàng Thiên thật lòng, không bỏ khi hoạn nạn. Đó cũng xem như một tấm chân tình sâu đậm.
– Đúng là không có tiền đồ, vô tích sự, lụy tình như thế không phải con gái của Bùi Ngọc Dung này.
Tôi thấy bà ta nói Tiên, đứa con gái mà bà ta mang nặng đẻ đau lại không hề nuôi dưỡng đan tâm đem cho người ta bằng những lời đó thì bà ta không đáng là một người mẹ mà.
– Bà đúng là không phải con người
– Mày nửa, nếu không tránh ra thì đừng trách
– Vậy bà cứ bắn đi, giế.t tôi nhưng những người bà đã từng sát hại vậy
– Trang Đài…bà ta điên rồi mày đừng chọc nữa
Bảo Trân bên cạnh nhắc nhở tôi, nhưng tôi không sợ, tôi phải kéo dài thời gian để công an đến. Nhưng sao đã lâu vậy mà còn chưa tới.
– Mày đừng thách tao, nếu còn cản tao thì mày cũng như ba mày vậy, tao cho cả nhà mày đoàn tựu
Bà ta đưa súng lên thẳng đến tôi mà nhắm, vốn định tìm cơ hội cướp súng lại thì tiếng còi cảnh sát vang lên phía trước cổng. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
– Bà hết đường trốn rồi
Bà ta không sợ mà còn nở nụ cười, tôi dự cảm bất an. Đột nhiên bà ta túm lấy Bảo Trân, chĩa súng vào đầu của nó.
– Nếu không muốn viên đạn này rim vào sọ của nó thì nhanh chóng nói với bọn công an để tao rời khỏi đây
– Thả bạn tôi ra, bà không trốn thoát đâu, hãy đầu thú đi
– Mày đừng nhiều lời, có tin tao bóp cò không ?
Tôi thấy bà ta muốn bóp cò thật, không muốn Bảo Trân vì tôi liên lụy nên nói :
– Bà thả bạn tôi ra đi, cứ bắt tôi làm con tin là được
– Trang Đài mày điên hả ? Cứ để bà ta bắt tao
– Mày giúp tao nhiều rồi tao không muốn liên lụy mày, chuyện này cứ để tao giải quyết với bà ta
– Nhưng mụ ta sẽ hại mày
– Yên tâm bà ta còn dùng tao làm con tin để thoát khỏi đây sẽ không dám làm gì tao đâu. Bà hãy thả bạn tôi đi
Bà ta nhìn tôi nghi ngờ.
– Mày sẽ không dở trò đó chứ ?
– Bà sợ à ?
– Mày mưu mô như vậy đương nhiên tao phải đề phòng
– Tôi sẽ không mang mạng sống bạn mình ra mạo hiểm đâu, với tôi bất cứ tình thân nào cũng đều quan trọng, không như bà máu lạnh vô tình
– Người làm việc lớn thì phải có cái đầu sắt cùng trái tim lạnh mới nên nghiệp, chứ không phải như mày hở ra tình nghĩa này nọ, những thứ không đáng một xu, tao khinh thường
– Có suy nghĩ như thế thì bà mãi là kẻ cô đơn, có chăng thì họ cũng cùng chung mục đích với bà mà thôi. Dù cho bà đạt được tham vọng nhưng xung quanh lại chẳng lấy một người thân tin tưởng thì bà là kẻ đáng thương nhất trên cõi đời này.
– Có tiền là có tất cả, mày đừng nhiều lời, muốn tao thả bạn mày thì qua đây
Tôi đi đến và làm theo bà ta, sau khi thả Bảo Trân ra rồi bà ta túm lấy tôi.
– Trang Đài… bà không được làm hại cô ấy
Tôi nhìn đến thì thấy Hoàng Long, anh đi cùng các cán bộ công an đến đây. Trông thấy anh được thả tôi rất vui. Nhìn anh tôi mỉm cười nói :
– Cuối cùng anh cũng được ra ngoài, em vui lắm. Em xin lỗi đều tại em
– Em đừng nói như vậy, đây là anh tình nguyện mà, em yên tâm anh và các công an ở đây sẽ cứu được em
– Em tin anh
-Anh cứu Trang Đài đi anh
Dũng cũng có mặt đang ôm Bảo Trân vào lòng.
-Em đừng lo mọi người sẽ cứu được Trang Đài
– Hãy để tôi đi, nếu không tôi sẽ bắn nó
Bà ta dơ súng lên trán tôi. Nhưng tôi không sợ mà nói :
– Mặc kệ em, đừng để bà ta thoát
” Bóp ”
Bà ta cầm cây súng đập mạnh vào đầu tôi, cảm giác đau đớn nhưng tôi không có bất kì biểu cảm nào ra ngoài mặt.
– Mày có im không ?
– Bà Bùi Ngọc Dung, bà hãy bỏ súng xuống mà đầu thú đi, đừng phạm sai lầm nữa. Chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ bà giế.t chồng mình là ông Giai cùng luật sư Hà và tình nghi sát hại cả ông Thanh.
Tôi sửng sốt không nghỉ bà ta lại ra tay với ông Thanh. Tôi hỏi :
– Bà gi.ết cả ông Thanh người đồng minh với mình luôn sao ?
– Ai bảo ông ta cứ luôn miệng hăm dọa tôi, tại mày nói viên kim cương trong tay tao nên ông ta nghĩ tao muốn chiếm một mình, không chỉ mâu thuẫn mà còn đem việc tao hại ba mày ra để mà uy hiế.p, vì thế nên tao đã tiễn ông ta luôn.
– Bà thật đáng sợ, chẳng phải ông ta cũng tiếp tay khi đưa thuốc cho bà sao ? Tố cáo thì ông ta cũng là kẻ phạm tội mà
– Ông ta rất cáo già lại còn tham lam, ham sắc mà còn muốn viên kim cương hơn, ngày mà tao cùng ba mày đến bệnh viện ông ta để khám sức khỏe thì ông ta đã mê tao. Nhưng không có cơ hội, sau đó biết được ý ông ta đối với mình tao đã lợi dụng để khi ba mày đến khám sức khỏe ông ta giúp che giấu để không phát hiện có gì bất thường hết vì tao lén đổi thuốc cho ba mày. Khi ba mày đã mất tao chưa tìm được viên kim cương ông ta đã gửi tờ giấy kiểm định thuốc mà mày đem đến để mà dọa tao. Đến khi mày chọc thủng bánh xe nói ba mày để cho tao thì ông ta càng làm dữ, tao nói thế nào cũng không tin nên tao mới ra tay để trừ hậu họa.
Các cán bộ công an nhân cơ hội bà ta không chú ý định tiếp cận nhưng đã bị bà ta phát giác được.
– Các người không được đến gần, nhanh chóng chuẩn bị cho tôi chiếc xe để tôi rời khỏi đây nếu không tôi sẽ nổ súng
– Đừng, tôi sẽ chuẩn bị cho bà
Hoàng Long nói rồi quay qua cán bộ công an.
– Xin các anh làm theo lời bà ấy nếu không bà ta sẽ làm hại cô ấy. Bà ta điên rồi sẽ không biết làm ra việc gì, đừng ép bà ta quá
Cán bộ công an nghe vậy thì nói :
– Được, chúng tôi sẽ làm theo lời bà, bà phải giữ lời không được làm hại người vô tội
– Nhanh đi, tôi không có nhẫn nại đâu
Rất nhanh phía công an đã chuẩn bị chiếc xe ở ngay trước cửa. Lúc này xe cứu thương cũng đến, họ vào đưa Hoàng Thiên ra ngoài Tiên cũng theo cùng, trước khi đi còn nhìn bà ta với vẻ mặt khép nép sợ hãi. Tôi mong cho anh ta sẽ bình an vô sự.
– Xe đã chuẩn bị theo ý bà rồi bà thả Trang Đài đi
– Tôi đâu ngu, phải an toàn rời khỏi đây thì tôi mới thả cô ta được. Chìa khóa đâu
– Cầm lấy
Bà ta kéo tôi đến mở cửa xe rồi nhét tôi vào, bà ta cũng ngồi vào luôn.
– Mày lái xe đi
– Sao bà không lái đi
– Tao không thích, tao còn phải canh mày vì mày là lá bùa hộ mệnh của tao mà
– Được thôi.
Lúc này trong đầu tôi lóe lên suy nghĩ, chỉ có cách đó thì bà ta mới không thể thoát được, nếu một người làm đủ việc ác như bà ta có thể tự do sung sướng thì còn gì là công lý. Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, người đàn ông mà tôi yêu đang lo lắng cho tôi, mới mấy ngày mà anh đã ốm đi rất nhiều, tôi đã từng có dự định mơ ước trong tương lai với anh như có lẽ sẽ không thể nữa rồi.
– Hoàng Long em yêu anh
Một giọt nước mắt đã rơi, thật lòng tôi không muốn xa anh nhưng tôi không còn gì khác, tôi muốn bà ta phải đền tội.
– Sao mày còn không khởi động xe.
Quay qua bà ta tôi nói :
– Bà gấp gì chứ ? Tôi cũng đang trong tay bà rồi hay bà sợ không thể thoát được
– Mày biết trong tay tao thì ngoan ngoãn nghe lời, nổ máy lên rồi chạy đi nhanh
Tôi khởi động xe lên rồi lái từ từ ra khỏi biệt thự, xe cảnh sát đang đậu bên ngoài, các cán bộ công an bao vây xung quanh cũng phải nhường qua bên để cho tôi chạy đi. Lúc này tôi mới hỏi :
– Sao bà lại biết chuyện luật sư Hà giao chứng cứ cho tôi
– Ông ta đáng ch.ế.t, đã ăn tiền của tao mà dám bán đứng tao. Đáng lẽ ra tao không biết, nhưng mà lời nói của mày đã làm tao suy nghĩ và nghi ngờ, tao đã đến văn phòng để tìm ông ta. Vô tình tao nhìn thấy tờ danh thiếp của Hoàng Long trên bàn, tao đoán hẳn là các người đã liên hệ với nhau. Ông ta biết bí mật của tao cảm thấy không còn tin cậy và an toàn nữa nên hôm đó tao đã hẹn ông ta đến căn nhà đó gặp mặt với lý do cho thêm tiền.
Luật sư Hà đi vào trong thì thấy bà Huệ, đáng lẽ ông không muốn đến đây vì cái ch.ết của mẹ mình đã làm ông ta giác ngộ không muốn lầm đường lạc lối nữa. Nhưng ông cũng muốn kết thúc nên đã đến.
– Bà hẹn tôi đến đây có gì không ?
Bà Huệ nhìn luật sư Hà cười.
– Sao hôm nay trông ông xa cách vậy, tôi muốn đưa thêm tiền để cảm ơn ông
– Bao nhiêu đó đủ rồi, tôi không nhận nữa đâu
– Ông chê tiền à ?
– Tôi không chê nhưng mà lấy tiền từ việc thất đức tôi xài cũng thấy có lỗi với lương tâm mình lắm
– Ý ông là sao đây ? Ông đừng quên ông cùng hội cùng thuyền với tôi đó. Ông định bán đứng tôi đúng không ?
– Làm gì có chứ ?
– Ông đang nói dối, rõ ràng ông có qua lại với bọn con Trang Đài. Ông đừng quên tôi có gì thì ông cũng không tránh được vô can đâu
– Đương nhiên tôi biết chứ, bởi vì vậy làm sao tôi dám tố cáo bà. Chỉ là tiền tôi nhận nhiêu đó đã đủ rồi, giờ tôi không lấy thêm nửa. Chuyện đã xong bà đừng tìm tôi nữa. Tôi sẽ dẹp văn phòng và cùng với vợ về quê sống
– Được thôi
– Vậy tôi xin phép
Luật sư Hà vừa quay người đi thì bà Huệ đã lấy ra con dao hướng đến mà đâm vào người ông ta. Luật sư Hà chỉ kịp hét lên một tiếng rồi quay lại nhìn bà ta.
– Bà….
– Ông đừng trách tôi, chỉ có người ch.ế.t mới có thể im miệng mãi mãi mà thôi
Bà Huệ rút dao ra rồi đâm thêm nhát vào ngực luật sư Hà làm ông quỵ xuống tại chỗ. Sau đó thì bà ta kéo xác luật sư Hà vào trong một căn phòng, xóa hết tất cả dấu vết rồi lấy điện thoại giả danh luật sư Hà nhắn gửi tin cho Trang Đài bằng một sim khác. Xong rồi thì tháo ra vứt bỏ.
– Tôi đoán là bà quả không sai, chỉ có bà mới làm ra những việc độc ác như thế
– Không vì mình trời tru đất diệt, mày đã nghe qua chưa? Khi mày đến tao đã nép phía sau cánh cửa, khi mày hỏi ông ta về bằng chứng thì tao mới thấy mình gi.ế.t ông ta là rất sáng suốt. Tao đánh mày ngất rồi dựng hiện trường là mày gi.ết ông ta nhưng tao không biết bằng cách nào mà mày đã thoát được. Hóa ra có người thay mày nhận tội
– Sau đó bà đã đến văn phòng luật sư Hà để tìm bằng chứng đúng không ? Rồi phóng hỏa thiêu rụi cả văn phòng của ông ấy
– Đúng, sao tao thấy mày ngày càng thông minh rồi đó, tao đến lục tung tất cả mà không thấy gì khả nghi, cuối cùng tao chỉ còn cách đốt, như thế dù bằng chứng đó là gì cũng sẽ thành tro bụi
– Nhưng mà bà ngàn tính cũng không tránh được cái nghiệp mình đã gây, cái mắc nằm trong sợi dây chuyền tôi chọn cho bà rớt lại đó tôi đã nhặt được, biết bà là người đốt nhưng không đủ bằng chứng cũng may luật sư Hà để bằng chứng ở nhà còn giấu trong lư hương thờ mẹ mình. Ông ấy rất linh thiêng muốn bà gặp báo ứng đã để cho vợ mình trông thấy rồi báo cho tôi.
– Do tao xui thôi, không nghĩ ông ta vậy mà dám quay lén. Yên tâm rồi mày cũng sẽ theo bọn họ.
Tôi biết bà ta sẽ không dễ dàng tha cho tôi, lúc này bà ta muốn bóp cò, tôi thấy phía trước có dãy phân cách không kịp suy nghĩ gì thêm tôi đã đâm xe tông thẳng vào đó.