Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 43



Khi lần nữa tôi tỉnh dậy, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương rất đau, mí mắt nặng trĩu không mở ra được. Mơ mơ màng màng cảm giác có bàn tay hơi lạnh đặt lên trán tôi, tiếng Sầm Tổ Hàng rất gần, nói: “Sốt à?”

“Vâng, bị sốt. Em mở điều hòa lạnh quá.”

“Anh đưa em đến bệnh viện.”

“Vâng.” Ý thức của tôi lại lần nữa mơ hồ. Trước kia tôi cũng thường xuyên bị sốt, chỉ cần uống thuốc rồi ngủ một giấc là được rồi. Nhưng lúc này đây, không hiểu tại sao lại có cảm giác muốn ngất xỉu.

Xác thật mà nói, tôi thật sự bị ngất xỉu. Cứ mơ mơ màng màng như vậy, tôi mơ hồ biết được mình được đưa đến bệnh viện. Bị tiêm. Sau đó Kim Tử Linh Tử tới, mơ hồ nói về thuốc gì gì đó.

Ba tôi cũng tới, khi ông tới đây thì tôi đã tỉnh táo lại không ít. Tuy rằng mí mắt vẫn rất nặng, vẫn chưa mở ra được nhưng tôi đã có thể nghe rõ bọn họ nói chuyện.

Ba tôi nói: “Các ngươi… thật sự… Ài… Từ nhỏ thân thể con bé đã không tốt, trước kia thường xuyên bị sốt. Khi còn nhỏ còn sốt tới 40 độ liên tục cả tuần. Hiện tại…”

Có tiếng của Khúc Thiên: “Bọn con không có làm.”

“Cái gì, không… không có làm?! Con cho rằng ta cái gì cũng không biết à? Rõ ràng Khả Nhân bị âm tà nhập vào người gây phát sốt. Vừa rồi không phải bác sĩ Trung y cũng nói như vậy sao.”

“Quả thật bọn con không làm gì.” Khúc Thiên lại lần nữa khẳng định.

Ba tôi lại hừ lạnh một cái: “Đàn ông dám làm không dám nhận.”

Tuy đầu tôi vẫn choáng váng mơ hồ, nhưng câu này tôi có thể hiểu ý được. Ba tôi nghi ngờ chúng tôi làm chuyện kia? Tôi cố hết sức lên tiếng, nói: “Ba. Bọn con thật sự không làm gì. Con đây là bị gió điều hòa lạnh quá.”

Ba tôi thấy tôi đã tỉnh, chạy nhanh đến mép giường nhìn xem tôi.

Ông dám chất vấn Khúc Thiên có làm chuyện kia hay không, nhưng ở trước mặt tôi ông lại không hỏi. Rốt cuộc hỏi con gái mình tối hôm qua có phải bị một quỷ đụng chạm không, thật không phải là lời hay ho gì.

Ba tôi nói: “Tỉnh là tốt rồi. Ba đi mua cho con bát canh bồi bổ.”

“Dạ.” Tôi đáp lời, nhìn ba tôi rời khỏi phòng bệnh. Trong phòng chỉ còn lại tôi cùng Khúc Thiên.

Khúc Thiên nói: “Đây là bệnh viện Trung y, tình hình của em điều trị trong viện Trung y sẽ tốt hơn. Kim Tử đang giúp bác sĩ tạo ra đơn thuốc mới, đều là bổ dương cố hồn.”

“Có ý gì? Không phải em bị lạnh do điều hòa sao?”

Khúc Thiên im lặng một hồi mới nói: “Do âm tà nhập thể.”

Âm tà nhập thể? Âm tà tối hôm qua hẳn là bà gia kia, bị bà ta dọa đến phát sốt? Không đúng, còn có Sầm Tổ Hàng. Anh ấy hôn tôi. Chẳng lẽ bởi vì nụ hôn đó sao?

Khi tôi còn đang hoang mang suy nghĩ chuyện này, Khúc Thiên lại nói: “Em tới trình độ này mà đụng chạm vẫn phát sốt. May khoảng thời gian trước đã không làm gì, bằng không với thể chất này của em, em có thể chết ở trên giường.”

“Anh… anh…” Mặt tôi nóng bừng lên, “Anh đừng nói kiểu ái muội như vậy. Cứ như chúng ta đã thật sự làm gì.”

Khúc Thiên cười đau khổ, đi tới đỡ tôi: “Muốn đi toilet không? Đã ngủ một ngày một đêm rồi.”

Nghe anh ấy nói vậy, mặt tôi càng đỏ hơn, trừng mắt liếc anh ấy một cái, xua xua tay, bảo anh ấy tránh ra, tự tôi đi toilet được.

Đến khi tôi vệ sinh chải đầu tóc xong xuôi, ba tôi đã quay về. Ba tôi bưng cho tôi một bát cháo thịt cùng canh, ngồi bên cạnh vừa đút cho tôi từng chút một vừa nói: “Khả Nhân, qua mấy ngày nữa con xuất viện thì về ở nhà vài bữa đi. Mấy hôm trước ba có được một đồ cổ thật, là một cửa hàng tạp hóa sửa nhà nên họ ném đi, người ta nhặt được đem tới bán cho ba. Bán như bán rác vậy, nhưng ba biết đó chắc chắn là đồ thật, là đồ thời nhà Thanh.”

Tôi cười: “Ba, là rác của nhà Thanh sao?”

“Đứa nhỏ này! Nghiêm túc đấy, nhớ về nhà ở vài ngày. Từ khi dì dọn đến con liền không về nhà, điều này sẽ khiến hàng xóm nói gì. Con chịu khó về nhà ăn cơm nhiều một chút.”

Tôi gật đầu xem như đồng ý. Nghĩ tới phòng của tôi có lẽ đã thành công viên trò chơi của thằng nhỏ kia là tôi thấy đau đầu, nhưng thấy ba tôi như vậy, tôi lại nói không nên lời.