Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 53



Có điều tôi hiển nhiên là đã quá để mắt tới năng lực thích ứng của Sầm Tổ Hàng. Tuy rằng anh ấy dùng thân thể của Khúc Thiên, tuy rằng anh ấy có dung mạo chỉ hơn hai mươi tuổi nhưng anh ấy vẫn là ông già đã sáu mươi tuổi rồi.

Công viên là nơi rất tốt để chơi, hơn nữa chúng tôi cũng không thiếu tiền, ít nhất tiền tiêu vặt của Khúc Thiên cũng đủ cho chúng tôi sử dụng hàng ngày. Khúc Thiên trước kia tiêu tiền cho Lệ Lệ có lẽ phải gấp mười Khúc Thiên bây giờ.

Tới công viên, trông Khúc Thiên rất cao hứng. Nhưng nếu tôi lôi kéo anh ấy chơi trò hải tặc gì đó có lẽ anh ấy sẽ không tham gia. Dù sao ông già này cũng chưa từng chịu sự kích thích như vậy, cho  nên chúng tôi không chơi trò chơi nào cả, tới công viên chỉ đi tản bộ.

Khúc Thiên thấy được một người mang theo thùng nước, tay cầm một cây bút lông dài hơn mặt đất, đang dùng nước viết chữ trên mặt đất. Anh ấy cứ như vậy nhìn người kia chậm rãi viết, rất chăm chú. Tôi nhón chân lên nói nhỏ vào bên tai anh ấy: “Nếu anh không xảy ra việc gì có lẽ cũng sẽ mỗi ngày mang thùng nước tới đây viết chữ nhỉ?”

“Có lẽ, anh sẽ có cháu rồi.” Anh ấy nhìn ông già đang cầm bút lông kia cười đùa với một bé trai. Tôi còn chưa phản ứng lại, anh ấy tiếp tục nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, đó là chuyện đã không thể xảy ra, hiện tại chúng ta là bị trói ở bên nhau. Chính là ở bên nhau.”

“Ách, em không nghĩ gì đâu, nếu  anh không xảy ra chuyện gì thì đúng thật đã có cháu rồi. Đó hẳn là một cuộc sống hạnh phúc.”

“Đúng vậy, đáng tiếc tất cả người của Sầm Gia thôn đã không có hạnh phúc đáng được có.”

Tới công viên còn nói chuyện bi thương làm gì? Tôi kéo tay Khúc Thiên đi về phía cây cầu zích zắc trên mặt hồ. Khi còn nhỏ, điều tôi thích nhất ở công viên chính là chạy bộ trên những cây cầu này. Đến khi chúng tôi tới bên cạnh cây cầu mới phát hiện nơi này đã bị người ta chiếm lấy, có vài đôi sắp cưới đang chụp ảnh cưới ở đây.

“Oa, mọi người mặc áo cưới thật đẹp.” Ngẫm lại tôi cũng coi như đã kết hôn nhưng tôi lại chưa từng được mặc áo cưới. Cái lễ phục coi là sính lễ kia không đáng nói, chúng đều được làm bằng giấy.

Tôi chọc chọc vào người Khúc Thiên: “Sao lúc trước anh không chuẩn bị váy cưới cho em? Kiểu dáng kia thật đúng lỗi thời.”

Khúc Thiên liếc mắt nhìn tôi một cái, cũng không có vẻ tức giận.

Trong bóng râm bên cạnh có một xe quảng cáo cho tiệm áo cưới, tôi liền kéo anh ấy đi qua, nói: “Đi, tới đăng ký trước, anh nợ em một bộ ảnh cưới.”

Tôi vừa nói xong thì Khúc Thiên gỡ tay khỏi tay tôi, nói: “Anh không muốn dùng bộ dáng của Khúc Thiên chụp ảnh, anh không phải Khúc Thiên.”

Tôi sửng sốt một chút, nhìn anh ấy rõ ràng khó chịu ra mặt, do dự một chút, nói: “Vậy thì chúng ta đặt lịch chụp buổi tối, vào ngày âm gì đó là anh có thể chụp ảnh chính mình được. Kim Tử từng nói, muốn gặp quỷ thật ra rất dễ dàng, chỉ cần thiên thời địa lợi nhân hòa là được. Chúng ta chụp nội cảnh, studio kia rất ít khi có ánh sáng mặt trời vào, âm khí nặng, chúng ta lại chọn vào một ngày âm, tìm một thợ ảnh có bát tự yếu cùng chuyên viên trang điểm giúp chúng ta, như vậy không phải là được sao?”

Nhìn mặt anh ấy đã dịu hơn hơn, tôi nhanh chóng đẩy anh ấy qua bên kia đặt lịch. Bởi vì chúng tôi yêu cầu rất nhiều thứ, bên tiệm áo cưới thật sự khó xử. Nhưng nhà Khúc Thiên rất giàu có, hơn nữa trong khoảng thời gian này chúng tôi cũng không tiêu nhiều tiền, tiền đều để dành lại. Chúng tôi liền chọn dịch vụ đắt tiều, tiền nhiều là sẽ được việc, những gì khó xử cũng đều được giải quyết. Thời gian là do chính chúng tôi chọn, hoặc có thể nói là do Khúc Thiên tính ra, là 9 giờ tối ba ngày sau, trang điểm bắt đầu từ 7 giờ.

Tôi nghĩ, sau 9 giờ tối hẳn sẽ không còn ai vào studio để chụp ảnh, như vậy sẽ chỉ có tôi và Sầm Tổ Hàng là khách, giữ lại mấy chuyên viên trang điểm cùng thợ chụp ảnh là đủ tồi. Như vậy đối với Sầm Tổ Hàng hẳn sẽ không có ảnh hưởng gì.

Nếu chúng tôi đã ký vào Minh hôn, sính lễ cũng coi như đã có, lúc này coi như ảnh cưới đã được đặt. Tôi đã hét lên muốn sang nhà ba tôi ăn cơm. Kỳ thật tôi cũng có tư tâm, muốn xem một chút coi phòng tôi có bị cậu bé kia biến thành công viên đồ chơi hay không. Nếu có thì tôi sẽ nói chuyện với ba tôi cùng dì kia, nếu không có thì tôi cũng không nói lời nào. Dù sao hiện tại tôi ở bên ngoài, bọn họ ở nhà chỉ cần không vào phòng tôi làm loạn là được.