Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 224: Tôi Sẽ Cho Em Thời Gian





Thời gian kiểm tra vé đã bắt đầu, mọi người từ cả hai phía liên tục xô đẩy tiến vào.

Rốt cuộc thì hai người vẫn phải nắm lấy tay nhau.

Vị trí bàn tay to lớn tiếp xúc với bàn tay mềm mại của cô vì ẩm ướt mà càng khít chặt hơn, chặt chẽ đến mức không thể tách rời.

Cô muốn rút tay ra, nhưng căn bản là không thể.

“Đi thôi.”
Anh nắm tay cô bước vào phòng chiếu phim, sau đó, họ băng qua lối đi và tiến thẳng tới vị trí ghế đôi dành cho tình nhân ở hàng cuối cùng.

Trần Khả Như nghi ngờ liếc mắt nhìn Lê Hoàng Việt một cái, còn nói chưa từng hẹn hò với cô gái nào, nhìn chỗ ngồi này xem, lựa chọn quá trù tính rồi.

“Anh chọn phim gì vậy?”
Trong rạp gần như đã chật kín nhưng hầu hết đều là các thanh niên trẻ tuổi, có đôi có cặp, Trần Khả Như nghĩ rằng đây là một bộ phim ăn khách.

“Phim kinh dị.”
Lê Hoàng Việt híp mắt, sâu xa nói.

Trần Khả Như khẽ mắng: “Tổng Giám đốc Việt, anh thật ấu trĩ.”
Khi nam nữ mới bắt đầu hẹn hò thì xem phim kinh dị chính là cơ hội tuyệt vời để tranh thủ động chạm một cách công khai.

Trên thực tế, nếu như nhà gái đã đồng ý rồi thì đại khái cũng có thể đoán trước được tình huống như thế này, cho nên chỉ có thể nói là một người sẵn sàng cho còn một người thì sẵn sàng nhận.

Lê Hoàng Việt thì lại cong môi không nói gì, rãnh cười hai bên khóe miệng càng ngày càng sâu.

Tầm mắt của Trần Khả Như nhìn chằm chằm vào màn hình phía trước, bình tĩnh nói: “Quên nói cho anh biết, lá gan của tôi rất lớn.

Có một thời gian tôi còn thường xuyên xem phim ma quỷ của nước ngoài, phim kinh dị trong nước đối với tôi mà nói, cũng chỉ là mưa phùn mà thôi.”
Đâu chỉ mỗi Lê Hoàng Việt, cô cũng vậy.

Ban đêm thì không thể chợp mắt, ác mộng cứ liên tục lặp đi lặp lại.

Cũng may, tất cả những điều đó đều đã qua rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi.

“Thật sao?”
Lê Hoàng Việt cười nhẹ nhưng cũng không nói gì thêm.


Sau đó bộ phim chính thức bắt đầu, lễ nghi công cộng của hai người diễn ra tốt đẹp, thêm vào bầu không khí yên tĩnh và nghiêm túc ở hiện trường thì mọi người đã hoàn toàn nhập tâm, cũng không còn nghe thấy tiếng xì xào bàn tán nữa.

Kết quả thì đó lại là một bộ phim tình cảm lãng mạn, dường như cô đã bị lừa rồi.

Lưu Diệc Phi diễn cùng một anh chàng đẹp trai của nước láng giềng, là loại tình yêu của người thứ ba.

Lê Hoàng Việt nói rằng Lưu Diệc Phi và cô có cảm giác và khí chất giống nhau nhất, đều lạnh lùng và không dính khói bụi trần gian.

Nhưng nhìn chung thì Lưu Diệc Phi dịu dàng mềm mại, còn đáy mắt của Trần Khả Như lại có nét bướng bỉnh quật cường, tính cách lại càng sắc sảo hơn một chút.

Thể loại phim điện ảnh này thích hợp nhất để tự mình thưởng thức tách trà mang hương vị của tình yêu sét đánh và yêu đương nồng nhiệt, vai nam nữ chính
đều có giá trị nhan sắc cao, thể hiện tình cảm cũng vô cùng xuất thần.

Vốn dĩ nên là một cảnh phim vô cùng cảm động, thế nhưng lại bởi vì bên cạnh xuất hiện thêm một Lê Hoàng Việt mà cảm thấy có chút lúng túng, đặc biệt là khi nam nữ chính hôn nhau nồng nhiệt và kịch tính thì đều nghe thấy âm thanh chuyển động ở yết hầu của đối phương một cách rõ ràng, có điều chỉ có thể giả câm giả điếc.

Không biết vì sao mỗi cảnh hôn thì cô đều có một loại cảm giác thay thế không thể giải thích, bởi vì lông mi của nam chính giống hệt lông mi của Lê Hoàng Việt, vừa đen lại vừa dày.

Mấu chốt chính là tiếng động hôn môi của chỗ ngồi bên cạnh cũng quá lớn rồi, người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, thường không giữ được bình tĩnh.

Cô từ từ di chuyển cơ thể về phía sau, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có một chuyển động bất thường, chính là cánh tay của Lê Hoàng Việt đang không nhanh không chậm bị từng đốm lửa nhỏ bao vây.

Ngay khi anh muốn ôm lấy vòng eo kia, Trần Khả Như đột ngột đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh một lát.” Bóng lưng mảnh mai mềm mại nhanh chóng rời khỏi tầm mắt thâm thúy của Lê Hoàng Việt và trong những tia sáng loang lổ trên màn hình.

Lông mày anh nhíu lại, đáy mắt thoáng qua một làn khói mù mịt, anh bực dọc nghĩ thầm trong lòng: Tiến lên từng bước một con mẹ nó!
Trần Khả Như vuốt ve khuôn mặt đang nóng như thiêu đốt chạy vào nhà vệ sinh, nhìn người phụ nữ trong gương tóc tai rối bời, hai đám mây hồng trên má lan tỏa một mạch cho tới khi nung nóng tới vùng cổ, đôi mắt trong suốt càng thêm thẹn thùng, căn bản là không có cách nào có thể dùng lý trí và bình tĩnh kìm nén lại.

Cô hung hăng rửa sạch khuôn mặt bất thường của mình, bọt nước văng tán loạn, trong đầu không thể loại bỏ khung cảnh động tình trong phim, người đàn ông xé rách chiếc áo sơ mi trắng của người phụ nữ, sau đó chính là va chạm kịch liệt...!Có điều, vai nam nữ chính lại đổi thành cô và Lê Hoàng Việt.

Quả thật...!Quả thật vô cùng đáng sợ!
Trần Khả Như cắn chặt đôi môi đỏ như máu, làm sao cô có thể vô liêm sỉ như vậy như vậy chứ...!Trời ạ! Rốt cuộc là do bộ phim điện ảnh này có độc, hay là do cô đã bị Lê Hoàng Việt hạ độc rồi?
Ngay khi cô đang không biết sắp xếp những suy nghĩ lộn xộn của mình như thế nào thì cánh cửa nhà vệ sinh bị mở ra.

Tim cô đột nhiên đập liên hồi một cách không có quy luật, đó là Lê Hoàng Việt.

“Tại sao anh...”
Trần Khả Như kinh ngạc nói, nhất thời quên mất nơi này chính là nhà vệ sinh nữ!
“Tôi đến kiểm tra một chút xem em có bỏ trốn giữa đường hay không.” Lê Hoàng Việt khẽ liếc nhìn khuôn mặt ướt nhẹp của cô, bình tĩnh tiến vào, sau đó lạch cạch một tiếng, khóa cửa lại.

Anh muốn làm gì?

Ánh mắt của cô hơi lóe lên, thật giống như, sẽ không phải là...!
Dưới ánh đèn sáng rực, hàng lông mày của anh hiện lên một cách rõ ràng, khi anh bước đến thì dường như đã có một đám mây đen cuồn cuộn bao phủ lại tầm nhìn trước mặt cô.

“Chúng ta đi xem phim...!Ưm...”
Cô vừa mở miệng liền bị Lê Hoàng Việt chặn giọng lại, đôi mắt trong vắt trừng to.

Muộn rồi.

Anh thầm nói trong lòng.

Lê Hoàng Việt nặng nề đẩy cô đến trước bồn rửa tay, nụ hôn nóng bỏng nay đã không còn trói buộc, liền giống như một con ngựa hoang điên cuồng phi như bay trên thảo nguyên bao la, mặc sức phóng túng, rong ruổi.

Trần Khả Như thụ động tiếp nhận, toàn bộ linh hồn của cô như thể sắp bị làm rút sạch, đầu óc đen tối mờ mịt, hai chiếc xương sườn dưới sự ma sát của lòng bàn tay trên lưng mà dần trở nên nóng bỏng.

Đến lúc khó phân thắng bại, tiếng đập cửa lại vang lên một cách dồn dập.

“Có ai không?”
Giọng của một cô gái lại vang lên cùng với những tiếng cộc cộc cộc đập cửa, tiếng vọng mờ ảo hơi run rẩy.

Sau khi Trần Khả Như hoàn hồn lại thì có chút lúng túng đẩy anh ra.

Cô nhìn bản thân trong gương, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt ẩn tình, là một bộ dạng đã hoàn toàn động tình.

“Có người muốn đi vệ sinh.”
Rất lâu trước đây, cô và Lê Hoàng Việt cũng từng trải qua một lần không vui vẻ trong nhà vệ sinh, hình như nó không để lại di chứng gì đặc biệt nghiêm trọng gì cho cô.

Loại cảm giác thử thách kia quá kích thích nhịp tim của con người.

Trong miệng Lê Hoàng Việt tràn đầy vị ngọt của cô, anh liếm môi, ánh mắt sâu thẳm, bày ra vẻ mặt còn chưa đủ.

“Gõ đủ rồi thì tự nhiên sẽ đi.”
Anh nói xong lại muốn cúi người xuống.

Trần Khả Như không chịu, vội vàng đi nhanh tới, muốn bắt lấy nắm tay cửa: “Còn chưa xem xong phim!”
Lê Hoàng Việt lại nhanh hơn một bước, trực tiếp ôm lấy cô, hôn càng thêm mãnh liệt, mang theo trừng phạt và nhung nhớ mà phủ môi xuống một cách chặt chẽ.

Trần Khả Như dường như đã bị trói chặt bởi từng tầng xiềng xích nặng nề, không thể tránh thoát.


Lòng bàn tay to lớn của anh di chuyển khắp nơi trên lớp vải mỏng, qua lại nhiều lần, thậm chí còn muốn nhào nặn, như thể chỉ có vậy mới có thể cảm nhận được cô một cách chân thật.

Tiếng đập cửa vẫn chưa từ bỏ ý định mà truyền đến.

Cô gái kia đoán chừng thật sự đã nhịn tiểu nghẹn đến mức cuống lên, đeo giày cao gót đi đi lại lại.

Ban đầu, mỗi tiếng bước chân đều như giẫm lên trái tim của cô.

Sau đó, dường như vì muốn trừng phạt cô không chuyên tâm, cô ngứa ngáy chỗ nào thì nhất định Lê Hoàng Việt sẽ cố tình động chỗ đó, vậy nên Trần Khả Như căn bản cũng không có biện pháp suy nghĩ hay ngượng ngùng nữa.

Toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt ở suy nghĩ làm thế nào để tránh né đối phương.

Lúc này mở cửa ra, người ta lại nhìn thấy hai người họ một nam một nữ ở trong nhà vệ sinh, hơn nữa còn là một bộ dạng lộn xộn ngổn ngang, vậy thì ngay cả quỷ cũng biết được đã xảy ra chuyện gì!
Quá thiếu kiên nhẫn rồi!
Hôn nhẹ trong phòng chiếu phim là được rồi, tự nhiên lại chuyển trận địa ra nhà vệ sinh...!
Mãi sau đó, rốt cuộc thì tiếng giày cao gót cũng rời đi.

Lúc Lê Hoàng Việt buông cô ra thì Trần Khả Như hơi ngỡ ngàng, trong mắt vẫn hiện ra ý tứ muốn nói lại thôi, không biết nên xấu hổ buồn bực hay là nên mạnh mẽ tát anh một cái, giống như khi ở Sìn Hồ vậy.

“Có cần tôi phải xin lỗi không?"
Lê Hoàng Việt thở hổn hển, nói một cách không hề có thành ý, trên ngực phập phồng, dưới cổ áo hơi hé mở, xương quai xanh như ẩn như hiện mà lộ ra.

“Lê Hoàng Việt, cho tôi thêm một chút thời gian có được không?”
Cô nhẹ giọng nói, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Nỗi day dứt muốn yêu nhưng không dám yêu dày vò, từ nơi nào đó cứ thế lan dần ra.

Lê Hoàng Việt thấy vậy thì càng thêm đau lòng, hận không thể vò nát cô nhập vào trong cơ thể, biến thành một người toàn vẹn, nhưng cũng hận không thể ngày ngày đêm đêm ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời.

Trần Khả Như giống như một con chim, rõ ràng là đồ ăn đã ở chỗ anh rồi nhưng đôi khi vẫn cố tình bay quá xa, để rồi không còn tìm được phương hướng nữa, cuối cùng chỉ có thể chịu chết đói.

“Một tuần, một tháng, nửa năm, hay là lâu hơn nữa?”
Đôi mắt sáng như sao của Lê Hoàng Việt như muốn xuyên thấu linh hồn của cô, dồn dập hỏi: “Trần Khả Như, cô đã bao giờ nghĩ rằng nếu lần phẫu thuật này của Tống Quốc Minh thất bại, thì chẳng lẽ cô sẽ vì cậu ta mà bù đắp tình vào cảm của chúng ta sao?”
Vốn dĩ cũng không định đối mặt với vấn đề này sớm như vậy, thế nhưng Lê Hoàng Việt vẫn luôn không có nhẫn nại.

“Tôi không biết...”
Đôi mắt bất lực của Trần Khả Như chuyển sang chỗ khác, không biết đặt ở đâu, cũng không biết làm thế nào.

Thật ra thì Lê Hoàng Việt nói không sai, căn bản cô đã không có suy xét kỹ càng, từ khi Lê Hoàng Việt xuất hiện lại một lần nữa thì trong lòng cô liền rồi loạn, cả người không có manh mối cũng không có kế hoạch.

Lê Hoàng Việt chính là một con số bất định trong cuộc đời cô.

Ngoài việc chấp nhận tất cả những điều tốt và xấu mà anh mang tới, làm sao cô có thể chống cự lại được đay?
“Tôi sẽ cho cô thời gian, không ép buộc cô nữa.”

Lê Hoàng Việt bất ngờ thốt lên, thương tiếc ôm cô vào lòng.

Thỏa hiệp và khoan dung chính là vấn đề mà anh phải học bây giờ.

Trái tim bồn chồn của Trần Khả Như bất chợt được xoa dịu một cách khó giải thích.

Cuối cùng thì cũng không xem xong bộ phim, không biết là bi kịch hay là hài kịch nữa.

Nghe nói các đạo diễn phim điện ảnh thường thích để lại cái kết không trọn vẹn, gọi đó là cái kết không trọn vẹn, cái kết tiếc nuối.

Trần Khả Như rất cảm kích vì không xem được đoạn kết, nếu không chắc chắn sẽ tiếc nuối.

Lê Hoàng Việt đưa cô trở về, dừng chân ở phòng khám trên lầu hai, như vậy thì tương đối thuận tiện.

“Đi lên đi.”
“Tạm biệt.”
Lê Hoàng Việt bắt lấy tay cô, kéo vào trong lồng ngực một lần nữa, áp lực thấp không cho người ta có cơ hội vừa thở vừa suy nghĩ.

Làn gió mùa hạ thổi qua, trong không khí thoang thoảng mang đến hương vị của tình yêu.

Anh để lại trên trán cô một nụ hôn nhợt nhạt, điều này vừa chính đáng lại vừa vô cùng kiềm chế.

“Ngày mai gặp lại, mơ đẹp nhé.”
Anh buông cô ra, vẫy vẫy tay tạm biệt về phía cô.

Mãi tới sau này Trần Khả Như vẫn không hiểu tại sao, nụ hôn tạm biệt lần thứ hai trong đêm đi xem phim ngày hôm ấy, lại đặt ở trên trán cô?
Lê Hoàng Việt dùng ánh mắt sáng rực giải thích: Nếu là hôn môi, anh chỉ sợ sẽ không muốn thả người.

“Mơ đẹp.”
Trần Khả Như nhanh nhẹn bước lên lầu.

Quả nhiên là một đêm mơ đẹp.

Nhưng cũng chả có tác dụng mẹ gì, Lê Hoàng Việt cũng không tuân thủ lời hứa hẹn, ngày thứ hai sau khi xem phim liền rời khỏi Thành phố Đà Nẵng, có lẽ còn cần thời gian vài ngày.

Anh nói qua điện thoại rằng không muốn cô lo lắng.

Trần Khả Như cảm thấy cô cũng không có quyền can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của đối phương, bởi vì danh không chính mà ngôn cũng không thuận.

Huống hồ, hai người họ đã ly hôn rồi.

Ngày Tống Quốc Minh phẫu thuật càng ngày càng tới cần, một chuyến tới bệnh viện đa khoa An Tâm này, rốt cuộc thì Trần Khả Như cũng chạm mặt Vũ Tuyết Trang.

Điều gì đến thì vẫn phải đến, trước sau gì cũng sẽ phải đối mặt..