Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 228: Lương Huy





Sau khi nhận ra, mọi người phát hiện, người đàn ông này không phải là Bác sĩ cũng không phải là nhân viên của bệnh viện, bởi vì chiếc áo choàng của anh ta và bệnh viện có điểm khác biệt nhất định, ngược lại giống như là tùy ý mua ở một cửa hàng bên ngoài.

Camera của bệnh viện không phải loại độ phân giải cao, nên nhìn vào có chút không rõ, hơn nữa đối phương lại đeo khẩu trang, nếu sử dụng kỹ thuật xác định gương mặt thì cũng tốn một thời gian nhất định.

Từ trong hình ảnh thấy được Tống Quốc Minh vẫn chưa tỉnh lại, bộ dạng ngồi trên xe lăn vẫn đang hôn mê như trước.

Cuối cùng là do đồng bọn của Tống Quốc Minh hay là kẻ thù gây ra, mục đích đều khiến người ta khó hiểu.

Trần Khả Như có chút sốt ruột, Tống Quốc Minh giây trước vừa có chuyển biến tốt, giây sau đã bị người ta bắt đi, thật không giống như là một âm mưu dày công tính toán sao?
"Phiền anh, phóng to mặt người này to ra một chút."
"Nếu phóng to nữa, độ phân giải càng kém đi."
"Không sao, anh cứ phóng đi."
Trần Khả Như cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trong phòng theo dõi.

Cô lờ mờ cảm thấy người mang Tống Quốc Minh rời đi, nhất định là người cô quen, cho dù không quen biết thì cũng nhất định là có ân oán.

Giống như Trần Phương Liên, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, những kẻ lòng dạ khó lường như sài lang hổ báo kia, nghĩ mọi cách để tìm cơ hội báo thù.

Nửa năm trước, nửa năm sau, không có một chút khác biệt nào.

Sao tất cả mọi người đều không muốn nhìn điểm tốt của cô chứ, mỗi khi gió yên biển lặng, đều chỉ là sự bình yên trước cơn bão.

"Người này, có phải là đã cài khuy áo sai rồi không?"
Trần Khả Như híp mắt lại, cuối cùng từ trong hình ảnh phóng to ra, tìm ra được một chút manh mối.

Đội trưởng đội bảo vệ thở dài ra một hơi: "Vậy nên, người này hẳn không phải là người của bệnh viện chúng ta."
Ngộ nhỡ là người của bệnh viện quản lý không nghiêm, đối với danh tiếng của bệnh viện mà nói, sẽ bị sụt giảm đi rất nhiều.


Sau khi Trần Khả Như đối chiếu người này với một loạt những kẻ xấu xuất hiện trong đầu một lần, cuối cùng cũng thu được một cái tên.

Lương Huy.

Kiểu tóc và dáng người cùng với tia tàn nhẫn trong ánh mắt, ngoài anh ta ra, Trần Khả Như không nghĩ ra được người thứ hai.

Hôm qua Lê Hoàng Việt nhắc nhở cô nhất định phải cẩn thận, sau khi Lương Huy thất bại thảm hại, lòng không cam chịu, có thể sẽ lén lút chuồn tới Thành phố Đà Nẵng tìm thời cơ trả thù, một tay chỉnh anh ta là Lê Hoàng Việt, vậy nên đối tượng mà anh ta trả thù không ai ngoài cô và Lê Hoàng Việt.

Lê Hoàng Việt phái người âm thầm bảo vệ an toàn của cô và người trong phòng bệnh, nên Lương Huy không thể ra tay, chỉ có thể tìm đến Tống Quốc Minh để mở màng.

Không lâu sau, Trần Khả Như liền nhận được một cuộc điện thoại lạ.

Sự thật chứng minh, suy đoán của cô hoàn toàn đúng.

Đối phương đi thẳng luôn vào vấn đề, rõ ràng dứt khoát: "Trần Khả Như, Tống Quốc Minh đang trong tay tôi."
"Anh là Lương Huy?"
Trần Khả Như nghe rõ giọng nói đầy tàn nhẫn và thù hận, ký ức rất sâu sắc.

Lương Huy tìm cách giết cô không phải lần một lần hai.

"Trần Khả Như, cô rất thông minh, thông minh hơn nhiều so với mẹ cô!" Đối phương đã thừa nhận, anh ta bước đến đường cùng, được ăn cả ngã về không, thậm chí là để nắm chắc thắng lợi trong tay thì cũng không ngại việc cùng đến chỗ chết, anh ta ra oai: "Có điều cô biết rồi thì sao chứ, cô sẽ cứu cậu ta sao?"
Trần Khả Như không nhanh không chậm đáp: "Lương Huy, vốn dĩ tôi cũng có chút sợ hãi, cho dù trước đây Tống Quốc Minh và tôi cũng có qua lại, cho dù sau khi cậu ta cứu tôi liền trở thành người thực vật, nhưng điều đó cũng không thể hiện việc tôi phải vì cơ thể sống dở chết dở của cậu ta mà đáp ứng điều kiện của anh."
Cô và Lê Hoàng Việt trông có vẻ rất dễ thỏa hiệp sao?
Đời này Trần Khả Như ghét nhất là bị uy hiếp, nhưng mà sao mấy người bọn họ lại luôn nghìn lần như một đều chơi cái trò này.

Lương Huy nghe xong có chút hổn hển, quả thực anh ta là kẻ tuyệt vọng làm liều, Tống Quốc Minh cũng chỉ là cái rắm! Một kẻ vô dụng, chết thì cho chết luôn, thực sự là rất bất lợi.

"Trần Khả Như, Tống Quốc Minh là ân nhân cứu mạng của cô, lẽ nào lòng dạ của cô sắt đá như vậy sao, thấy chết mà không cứu?"
"Xin lỗi, tôi quên nói với anh, ban đầu cơ hội sống Tống Quốc Minh rất nhỏ, dù sao cũng chỉ là sống như một cái xác không hồn, không bằng anh mang cậu ta giải quyết luôn đi, còn có thể đầu thai sớm một chút! Lương Huy, anh thấy sao?"

Trong điện thoại, Trần Khả Như và Lương Huy châm chọc đối phương, đấu võ mồm với nhau, bởi vì phản ứng của Trần Khả Như rất nhạt nhẽo và nhẫn tâm, nên Lương Huy quả quyết từ bỏ.

Nói về đấu võ mồm, anh ta lực bất tòng tâm.

Nếu như là diễn kịch, diễn xuất của Trần Khả Như quả thật là đi vào lòng người, nghe xong khiến người ta không thể phân biệt là đang nói thật hay nói dối.

Bạn cũng vẫn đành bất lực mà thôi.

Anh ta mang Tống Quốc Minh đi, thật là làm chuyện vô ích, chỉ như gây thêm phiền phức.

"Trần Khả Như, tôi nói cho cô biết một chuyện, mẹ của cô Tô Mi không phải là do Trần Thế Phong phái tên đần độn kia làm mới giải quyết được hay sao, cô có muốn biết chân tướng toàn bộ sự việc không, tôi sẽ liên lạc lại với cô, ngoài ra, còn một chuyện nữa..."
"Chuyện gì?" Trần Khả Như lo lắng không yên hỏi, nheo con mắt lại.

"Mẹ của cô có thể vẫn đang còn sống, tôi biết rốt cuộc ai là người đẩy mẹ cô vào bước đường cùng!"
Lời của Lương Huy rất có khả năng là một cái bẫy, lúc này Trần Khả Như đã có một chút lung lay, dường như chân tướng chỉ còn cách cô nửa bước chân nữa, chỉ cần cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền có thể tận mắt chứng kiến.

Tâm của Trần Khả Như vẫn xao động hồi lâu khó có thể bình tĩnh trở lại, thế cho nên sau đó một lúc, Lê Hoàng Việt nhận được thông báo đến bệnh viện, tim cô vẫn đang gia tốc đập rất nhanh.

Lê Hoàng Việt có tai mắt ở bệnh viện, sớm đã không còn là chuyện gì mới mẻ rồi.

Bằng không kiểu gián điệp thương mại hay chó săn này lấy cái gì kiếm cơm!
"Sao vậy?"
Vậy nên lúc anh hỏi, rõ ràng là giả bộ nguy hiểm, Trần Khả Như lại không có bất kỳ phản cảm nào.

Lê Hoàng Việt và Tống Quốc Minh còn có cừu oán, Tống Quốc Minh đã lừa dối Lê Mỹ Hoa, gián tiếp khiến Lê Mỹ Hoa trở nên hư hỏng, trở thành một phụ nữ tâm địa độc ác, bản thân không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng.

Vậy nên độ khoan dung của Lê Hoàng Việt với Tống Quốc Minh là bằng không.


Trần Khả Như nói với Lê Hoàng Việt đầu đuôi toàn bộ chuyện hồi sáng xảy ra cùng với việc Lương Huy uy hiếp cô.

Lê Hoàng Việt có chút bất ngờ, lúc trước, cô không thích nhắc đến chuyện của mẹ mình, rất nhiều chuyện đều cất giấu trong lòng, một mình nhấm nháp và tự ngẫm ra là đủ rồi.

"Trần Khả Như, anh rất vui."
Anh nhoẻn miệng cười, cho dù bây giờ thời gian không thích hợp lắm, nhưng anh liền không nhịn được mỉm cười.

"Lê Hoàng Việt, anh điên rồi! Cười cái gì chứ?"
Nói không lo lắng một chút nào cho Tống Quốc Minh thì là giả, nếu thật sự Tống Quốc Minh vì cô mà ngay cả người thực vật cũng không thể làm được, e rằng cả đời này cô khó có thể nào mà yên lòng được!
Lương Huy thật sự đã nhằm chuẩn vào quan niệm về đạo đức và phải trái của cô, nhưng không tự hiểu được, lại cũng không buông tay ra.

Nếu như cô bạc tình bạc nghĩa một chút, có thể chuyện này liền dễ giải quyết.

"Cuối cùng em cũng đã học được cách hoàn toàn dựa vào anh, tin tưởng anh, không còn kích động hành động một mình nữa."
Lê Hoàng Việt nheo nheo mắt, Trần Khả Như nghe thấy mùi vị châm chọc từ bên trong lời nói...!Sau đó nghĩ ngợi, lại thấy ngượng ngùng rồi bất giác được cúi đầu xuống, nhớ lại trước kia mỗi lúc mỗi lần rơi vào nguy hiểm, đều là hậu quả cô gây ra sau khi kích động, nếu có thể suy nghĩ kỹ càng một chút, có lẽ sẽ bớt đi không ít phiền phức.

Ví dụ như việc du thuyền gây rối của Trần Thế Phong, ví dụ như cái bẫy của Lê Mỹ Hoa, ví dụ như chuyến đi cố chấp đến huyện Sìn Hồ, Lai Châu...!Rõ ràng cô có thể tránh được.

Rõ ràng mong muốn vô cùng tốt đẹp, kết quả lại không thể ngờ đến.

Tính tình cô là như vậy, có thể giải quyết thì không muốn phiền đến người khác.

Ngoài vẻ quật cường, trong thâm tâm, chính là kiểu suy nghĩ không tin tưởng đối phương, sợ liên lụy đến người khác.

Vậy nên ngày trước cô và Lê Hoàng Việt yêu nhau, nhưng không đủ tâm ý để thấu hiểu, bởi vì yêu không phải là hi sinh cho nhau, hay hiểu rõ lẫn nhau, mà là tin tưởng nhau, bên cạnh nhau thật hòa hợp.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Chờ điện thoại."
Ánh mắt Lê Hoàng Việt sáng rực nói: "Về chuyện mẹ em, Lương Huy rất có thể đang lừa gạt em, nhưng anh biết nhất định em rất muốn cứu Tống Quốc Minh, cho dù từ đầu tới chân cái tên Tống Quốc Minh này anh đều chẳng ưa, nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định của em."
"Lê Hoàng Việt, cảm ơn anh."
Trần Khả Như cực kỳ cảm động nói, dựa vào tính cách của Lê Hoàng Việt, anh có thể nói ra được những lời mềm dẻo kiểu này, đã là rất hiếm thấy rồi.


Anh vì cô mà đã thay đổi nhiều như vậy.

Vốn dĩ vẻ mặt của Lê Hoàng Việt rất nghiêm túc đứng đắn, sau khi nghe xong, đột nhiên nhếch mày hỏi: "Em muốn cảm ơn anh thế nào?"
Trần Khả Như bỗng đỏ bừng mặt, trong đầu chỉ hiện ra mấy chữ "Lấy thân báo đáp", làm sao vậy, suy nghĩ của cô càng lúc càng đen tối rồi!
Cô nghiêm mặt nói: "Đừng đùa nữa." Bây giờ hoàn toàn không phải là lúc liếc mắt đưa tình với nhau.

Lê Hoàng Việt chỉ cười không nói gì.

Những lời âu yếm kiểu này chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, cả hai người đều rõ ràng hương vị ám muội trong đó, như là mật hiệu giữa những người yêu nhau.

Cả ngày sau đó, Lương Huy không gọi điện, Lê Hoàng Việt lặng lẽ báo Cảnh sát, Cảnh sát chìm trên địa bàn toàn thành phố bắt đầu tiến hành truy lùng và âm thầm điều tra, mong muốn có thể nhanh chóng tìm ra manh mối có giá trị.

Đêm khuya, Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như ngẩn người ở cạnh nhau.

Ngủ chung giường, trong lòng có tâm sự, nhưng chỉ là ôm lấy nhau, không xảy ra bất cứ việc gì cả, hai người không hẹn mà cùng cảm thấy, ngày mai sẽ có một cuộc giao chiến ác liệt.

Năm giờ sáng ngày hôm sau điện thoại đã vang lên cuộc gọi đến từ Lương Huy, quấy nhiễu giấc ngủ khiến người ta tỉnh mộng.

Anh ta đã đổi một số điện thoại khác, hiển nhiên là không muốn Cảnh sát dễ nghe trộm và phát hiện ra được.

Quả thật Lương Huy cố ý, anh ta đã đến bước đường cùng, ngoài điên cuồng báo thù ra thì anh ta chẳng còn muốn gì nữa.

"Thế nào, Trần Khả Như, đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, anh cứ việc giết Tống Quốc Minh, còn mẹ của tôi đã chết rồi, chuyện của quá khứ tôi không muốn tìm hiểu."
Giọng điệu của Trần Khả Như rất kiên định, thật sự là không bị người khác làm lung lay.

Lương Huy nghe xong đến cả cổ họng cũng như muốn bốc khói, anh ta hung tợn nói: "Trần Khả Như, tôi không lừa cô đâu, bởi vì mẹ của cô có quan hệ với Phan Lệ Thu, càng có quan hệ với chị của tôi! Nhưng tôi biết ngày đó bà ta đã chạy trốn được rồi!"
"Lương Huy, câu chuyện mà anh bịa đặt ra đúng là đặc sắc, thế mẹ tôi đang ở đâu, anh nói xem nào?"
"Trần Khả Như, cô sẽ hối hận! Cô sẽ vì quyết định ngu ngốc của cô mà hối hận thôi!"
Lương Huy vẫn luôn miệng chửi mắng, giọng điệu hổn hển, lại bất lực.

Nguyên nhân chính bởi vì anh ta là một phần tử có sức mạnh và tàn bạo đầy nguy hiểm, thế nên đề cao cảnh giác, cách tốt nhất là bắt được anh ta, tống vào tù, một lần giải quyết hết tất cả, nếu không, anh ta sẽ như con rắn độc cắn chặt lấy bọn họ không tha, lưu lại hậu họa lâu dài..