Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 252: Lần Sau Không Được Ăn Tỏi





Sân bay Thành phố Đà Nẵng.

Một người đàn ông dáng vẻ cao gầy, có vẻ ngoài nổi bật, khí chất hút người đang đứng thẳng tắp ở cửa kiểm tra an ninh, ánh đèn chiếu xuống sàn, phản chiếu đường nét anh tuấn, bộ vest phẳng phiu, và cánh tay dài đang ôm một bó hoa hồng đỏ rực.

Hương hoa tỏa ra xung quanh, không biết là những cành hoa nở rộ rực rỡ hơn, hay là bản thân người cầm hoa lại hút mắt hơn, hoặc là cả hai cùng hợp lại để bổ sung cho nhau.

Những người phụ nữ gần đấy cứ quay đầu lại nhìn, một người đàn ông đẹp trai như vậy đang cầm hoa, không biết là người phụ nữ nào mà lại may mắn nhận được sự quan tâm của anh thì đúng là phúc ba đời!
Trước khi đến đây, Lê Hoàng Việt đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù Minh Lâm vẫn bị Tống Quốc Minh lợi dụng, anh vẫn có cách khác để đuổi cậu ta đi.

Ở cửa ra, một người phụ nữ mặc áo sơ mi màu trắng và quần bò, cô bước từng bước ung dung đi qua dòng người, da cô trắng nõn, thân hình cao gầy, không biết từ bao giờ mái tóc ngắn đã buộc được thành đuôi ngựa, nhìn vô cùng trẻ trung và có sức sống, không khí xung quanh dường như rất thoải mái, nhẹ nhàng.

Là cô.

Con mắt của Lê Hoàng Việt thăm thẳm mà chăm chú, dường như chỉ muốn gói gọn cô trong tầm mắt của mình, trong mắt của anh chỉ còn nhìn thấy mỗi cô, đôi mắt trong suốt bình tĩnh ấy cũng nhìn ra xung quanh, như thể đã cảm thấy một điều gì đó, nó ngước lên, hai đôi mắt giao nhau.

Bó hoa lớn, một mình anh đứng ở đấy làm tim cô đập thình thịch.

Cô bước một bước, ở ngoài thanh chắn anh cũng bước lên trước một bước, hai người nghiêng đầu nhìn nhau, bước cùng một nhịp, những người xung quanh bỗng nhiên trở thành không khí đang lưu động, mọi âm thanh ồn ào huyên náo cũng biến mất hết.

"Đến đón em sao?"
Cuối cùng, cô và nhịp tim đập nhanh của mình cũng có thể đứng trước mặt anh.

"Ừ."
Cách một bó hoa, anh kéo cô vào lòng, bây giờ Lê Hoàng Việt có phần không yên tâm và vội vàng, anh không biết rằng Trần Khả Như nghĩ như thế nào, dù sao thì cô nghĩ quá bảo thủ, luôn chú trọng đến những gì được gọi là "Đúng" và "Sai".

Bởi vì những chuyện nhỏ nhặt, những người không quan trọng mà cô giận anh, thật ra, những điều anh làm cũng có một phần là lừa gạt cô, thế nhưng những điều ấy cũng đều vì muốn được ở cùng cô.

Lúc này anh ôm lấy cô, hương thơm tràn ngập nơi chóp mũi.

Lê Hoàng Việt đột nhiên cảm thấy bó hoa vô cùng vướng víu, anh rút nó ra và vứt luôn lên sàn.


"Này anh..."
Trần Khả Như đúng là không nói được gì, bó hoa này không phải là dùng để tặng cô sao...!
"Anh có thể tặng em cả một tiệm hoa, một tiệm không đủ thì hai tiệm, đến khi nào em hài lòng mới dừng lại." Anh nhìn thấy cô có vẻ tiếc rẻ, không thèm để ý mà nói.

Người có tiền thì có quyền sống tùy thích, không còn cách nào khác cả.

Nhưng mà bất cứ người phụ nữ nào nghe được những lời như này đều sẽ cảm động.

Khóe miệng của cô cong lên, đằng sau, Vũ Tuyết Trang đang bước nhanh đến, cô ấy nhặt hoa lên, vui vẻ nói: "Hoa đẹp như này mà không cần, thì tặng cho tôi đi."
Lúc này, Lê Chí Cường cũng quay người lại để nhặt, hai người không hẹn mà cùng làm một động tác.

Vũ Tuyết Trang nhanh chóng rút tay ra, đứng thẳng người dậy, bối rối nói: "Chị Khả Như, em về phòng khám trước đây, đã mấy ngày không mở cửa rồi, mọi người cứ từ từ, không cần vội đâu."
Lê Chí Cường sờ sờ mũi của mình, hơi hậm hực, anh ta là con rệp hay sao, sao phải tránh vội như vậy.

Tuy rằng Bác sĩ Trang không liên quan gì đến anh ta, thế nhưng chỉ cần ở cùng Tổng giám đốc Việt và bà chủ thì sẽ nhìn thấy cô ấy thường xuyên, lần nào cũng làm ra cái mặt thối như này, thật đúng là không thân thiện gì cả.

Sao lại không nhìn thấy thằng quỷ nhỏ đâu?
Lê Hoàng Việt đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, anh cảm thấy không đúng liền dò hỏi: "Chỉ có hai người quay lại thôi sao?" Những lời tránh được thì vẫn nên tránh.

Trần Khả Như híp mắt lại, nói đầy ẩn ý: "Sao vậy, không có ai báo trước cho Tổng giám đốc Việt sao?"
Nghe thấy vậy, ánh mắt của Lê Hoàng Việt trở nên ngờ vực, hình như có mùi nguy hiểm quanh đây.

Cô đang ngầm nói đến sự thông đồng của Lê Hoàng Việt và bác của Minh Lâm.

"Lê Chí Cường, có lẽ Tổng giám đốc Việt của các anh cần thời gian để bình tĩnh lại, chúng ta đi trước thôi."
Trần Khả Như đeo túi, đi về phía trước, khóe miệng cô còn cong lên vô cùng hả hê, để lại Lê Hoàng Việt đang đứng đơ trong gió.

"Bà chủ, cái này..."
Đến Lê Chí Cường bực bội rồi, anh ta là Trợ lý của tổng giám đốc Việt, sao lại vứt người ở lại được chứ.

Theo như tình hình bây giờ, sau này anh ta vẫn phải nghe bà chủ rồi.


Tổng giám đốc Việt càng ngày càng không dám tức giận trước mặt bà chủ, nói không chừng đến lúc nào đó lại trở thành một ông chồng sợ vợ mất.

Sau khi lên xe, cô xị mặt, không có biểu cảm gì mà ngồi thật nghiêm chỉnh.

Lê Hoàng Việt cảm thấy bây giờ không khí xung quanh vô cùng yên ắng, thế nên cũng không nói gì.

Một lúc sau, Lê Hoàng Việt mới ho nhẹ một tiếng: "Về chuyện liên quan đến tên quỷ nhỏ kia..."
Nói đến đây, anh lại không biết nói tiếp như thế nào nữa, điên mất thôi, sao anh lại phải giải thích với Trần Khả Như chứ, chuyện này có phải do anh sai không?
Chuyện mà Lê Hoàng Việt làm có cần giải thích với người khác không?
Trong lồng ngực anh cảm thấy hơi bực tức, thế nhưng không được lâu lại nghe thấy âm thanh trong trẻo của Trần Khả Như: "Hôm qua em đã nghĩ cả một tối rồi, quyết định không đưa Minh Lâm về Thành phố Đà Nẵng."
Ánh mắt của Lê Hoàng Việt chợt lóe lên, anh nghiêng đầu nhìn cô, đúng lúc này Trần Khả Như cũng quay ra, hai người im lặng mà nhìn nhau như vậy không làm cô thấy ngại, ngược lại đã cho cô thêm tự tin.

"Tại sao?"
Lê Hoàng Việt chỉ cảm thấy trong lòng mình đang có thứ gì đó rung động, mặt không biến sắc hỏi.

Cái nhìn tập trung, nóng rực, sâu thẳm, cùng với hơi thở của anh đập vào mặt cô, lông mi cô khẽ động và khóe miệng cũng hơi nhếch lên.

Như thể chỉ cần có ánh mắt này là đã đủ rồi.

"Tại sao không bàn bạc trực tiếp với em, cho dù quyết định này có làm em cảm thấy khó xử, thế nhưng em có thể đưa ra lựa chọn.

Anh không thích Minh Lâm chen vào giữa hai chúng ta, thế nên mới phải vất vả tìm cô của nó để nhờ cô nuôi dưỡng."
Cô chậm rãi nói, ánh mắt cũng không có gợn sóng: "Hôm qua em đã nói chuyện với cô của Minh Lâm, khi em biết được là do anh làm ra chuyện này, lúc đầu, em không muốn trách móc anh.

Buổi sáng nhìn thấy Minh Lâm khóc đến mức sưng hết cả mắt, thật ra em đã hơi do dự, thế nhưng không thể coi nó như anh được, nó không thể so với anh, anh là người em yêu.

Anh vẫn luôn chiều theo ý em, khoan dung em, em lại chỉ ích kỷ muốn thỏa mãn những cảm xúc, hay là trái tim như Thánh mẫu của mình, Lê Hoàng Việt, trong khoảng thời gian này, em rất xin lỗi anh."
Sự tùy hứng của Minh Lâm là do cô chiều thành quen, nếu như cô không dung túng nó thì Lê Hoàng Việt cũng không tủi thân như vậy.


Anh chỉ muốn một lòng yêu cô, như vậy có gì sai sao? Tại sao lại phải để người không liên quan trở thành vật cản trở giữa tình yêu của hai người chứ?
Nghĩ thông rồi, dường như việc từ bỏ Minh Lâm cũng không còn khó chịu như vậy nữa.

"Trần Khả Như, em nói lại một lần nữa, anh thật sự quan trọng như vậy sao?"
Ánh mắt Lê Hoàng Việt đen lại, giọng nói của anh hơi khàn, bây giờ cảm xúc của anh vô cùng phức tạp.

"Vâng, quan trọng, rất quan trọng."
Trần Khả Như thừa nhận vô cùng dứt khoát và thoải mái, đời người thật sự ngắn ngủi, sau khi quen Lê Hoàng Việt, cô đã lãng phí bao nhiêu năm rồi, cô chỉ mong từ giờ trở về sau, cô có thể ở bên anh từng giây từng phút.

Giây tiếp theo, nụ hôn hút hồn của anh phủ lên môi cô, như là muốn rút đi hơi thở và cả suy nghĩ trong đầu của cô.

Anh dùng rất nhiều lực, giữ chặt đằng sau lưng cô, Trần Khả Như lại cảm thấy hơi đau, nhưng nhiều hơn cả là tình yêu của anh.

Trong thế giới của anh, cảm xúc dâng trào và bùng phát như một loại cướp bóc chuyên nghiệp nhất.

Anh muốn vần vò cô trong lồng ngực của mình, nuốt chửng sự dịu dàng của cô, vẽ lại hình dáng đôi môi của cô hết lần này đến lần khác, chiếm hữu không gian chỉ thuộc về riêng mình cô.

Nước bọt trong miệng hòa quyện, không còn có thể phân biệt được là nước bọt của ai nữa.

Tài xế lái xe đi quanh thành phố mấy vòng, Tổng giám đốc Việt ở đằng sau không nói gì, anh ta vẫn cảm thấy không cho xe dừng là tốt nhất.

Lúc Lê Hoàng Việt buông Trần Khả Như ra, anh phát hiện cô đang thở gấp, hai gò má vừa trắng vừa hồng, như một bệnh nhân không vận động lâu ngày, môi đỏ răng trắng, hơi thở hơi yếu ớt.

"Em muốn...!Ăn cái gì đó..."
Nói xong, cô mỉm cười, vừa nãy trên máy bay cô không ăn trưa, cứ hôn như này nên mất hết sức lực.

Ban đầu cô nghĩ về sớm một chút, hoặc là đi đến công ty của Lê Hoàng Việt để cho anh một bất ngờ, không nghĩ tới cô và Lê Hoàng Việt lại nghĩ giống nhau.

"Được, ăn trưa trước đã."
Lê Hoàng Việt thừa nhận, bản thân mình quá kích động rồi.

Anh hoàn toàn không nghĩ Trần Khả Như có thể tỉnh ngộ nhanh như vậy, còn tưởng là mình phải cố gắng một chút nữa.

Anh rất hài lòng, thật ra, cho dù cô vẫn đứng ở nơi ban đầu, không làm gì cả, anh cũng không quan tâm.


Tâm tình trong lòng của hai người đã quá lớn, chuyến đi đến Thành phố Hà Nội đã thu hoạch được không ít.

Bình thường, những người thuộc tầng lớp thượng lưu thường thích giả vờ, hay ăn cơm Tây hoặc cơm Nhật để thể hiện bản thân mình.

Lâu ngày, bọn họ mới phát hiện, thật ra đồ ăn Việt Nam có rất nhiều loại, trông có vẻ lộn xộn, nhưng ăn vào lại không ngán, nói chung ẩm thực truyền thống Việt Nam vẫn là tuyệt nhất.

Bị Trần Khả Như ảnh hưởng, bây giờ bọn họ đi ăn cũng đều chọn đồ ăn Việt Nam.

Lúc sắp ăn xong cơm trưa, Lê Hoàng Việt chuẩn bị quay trở lại công ty, Trần Khả Như gói cho Vũ Tuyết Trang một ít thức ăn, cũng định quay về phòng khám.

Ở trước cửa quán ăn.

Ánh mắt của Lê Hoàng Việt lưu luyến, có những lúc muốn ôm cô cả hai mươi tư giờ, cho dù là ăn cơm, đi ngủ, làm việc, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô.

"Bắt đầu từ tối nay, dọn qua ở cùng với anh."
Không phải là trưng cầu ý kiến, chỉ là một giọng nói nhẹ nhàng, kiên định, không thể nói xen vào được.

"Để xem tâm trạng của em như thế nào đã."
Trần Khả Như mỉm cười đáng yêu, nụ cười của cô như là xua tan đi mưa mù xung quanh, làm cho mặt trời ấm áp mọc lên, đuổi hết sự hung ác nham hiểm trong lòng anh.

Cô đang muốn chạy trốn, thế nhưng anh lại nhanh hơn một bước, giữ lấy cổ tay cô.

"Còn chưa trả lời mà, tưởng rằng anh sẽ để em đi như vậy sao?" Anh nhìn cô rất gắt gao, khí thế bức người.

Vốn dĩ Trần Khả Như đã định đồng ý rồi, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng tích cực này của anh, đột nhiên cô lại muốn trêu đùa anh một chút, nói đầy khiêu khích: "Không trả lời, anh muốn làm gì? Anh bỏ tay ra trước, đồ ăn sắp nguội rồi."
"Ư..."
Anh lại lấy nụ hôn để bịt miệng cô một lần nữa.

Hai mắt Trần Khả Như trợn tròn, hơi khó xử, lúc nãy cô ăn chân gà ngâm chanh, tuy là đã súc miệng rồi, thế nhưng vị tỏi vẫn còn trong miệng, lúc nãy Tổng giám đốc Việt còn nói vô cùng ghét bỏ, tỏi không ngon, quá hôi.

Trong lúc Trần Khả Như đang cảm thấy khó chịu, người kia vẫn hôn đến mức chân cô sắp nhũn ra, ngay cả hai tay đáng thương cũng không còn sức lực nữa.

Lúc anh buông ra, cô vừa ngại vừa xấu hổ nhìn anh.

Tổng giám đốc Việt giơ tay lên sờ đôi môi đỏ hồng bóng nhẫy của mình, quả nhiên, vẫn nói vô cùng ghét bỏ: "Lần sau, trước khi hôn, không được ăn tỏi.".