Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 362: Ngoại Truyện Lê Hoàng Việt 3





Dù hai người cũng đang trong độ tuổi thanh xuân, đang trong độ tuổi như sói như hổ, một khi ống nước đã mở công tắc thì nhất định cũng sẽ có chút nóng lòng muốn thử, nhưng sau việc đó hai bên đều sẽ có chút khó xử, vì vậy lời mời ngủ chung hoặc là qua đêm sẽ rất khó mở miệng được, nhất thời rơi vào giai đoạn lúng túng trong tình yêu.

Vũ Tuyết Trang là con gái, lo ngại lại càng nhiều.

Mặc dù cha mẹ không nói gì nhưng cô ấy cứ cảm thấy mình đã làm chuyện xấu, chột dạ không muốn để người khác biết.

Một trong những hậu di chứng của kỳ nghỉ dài ngày một tháng năm, là cuộc điện thoại mà Hứa Mặc thay cô ấy xin nghỉ phép.

Nhiều chuyện cũng không bằng Đào Cúc Vân của cô ấy cười, nheo nheo mắt làm cho cô ấy một trận thẩm vấn, cho hỏi một chút, mới sáng sớm, bên cạnh lại phát lên giọng nói của một người đàn ông, chuyện này là thế nào?
Ví như đã làm chuyện xấu cả đêm? Đến miệng cũng không nói được luôn rồi nè! Trận chiến chắc đã rất kịch liệt!
Sức liên tưởng của phụ nữ là rất đáng sợ, cho dù suy đoán của đối phương đã gần đúng, Vũ Tuyết Trang dù sao thì vò đã mẻ lại sứt, mặc bạn nói bóng nói gió, tôi vẫn cứ bất động như núi, vậy thì cứ thuận thế mượn sức, lấy ít thắng nhiều.

Da mặt cô ấy cũng chưa dày đến mức vui vẻ nói chuyện với người khác về chuyện phòng kín của mình và bạn trai, ít nhất cũng phải đợi đến lúc cô ấy trở thành tay lái chuyên nghiệp của máy bay chiến đấu đã, có kinh nghiệm mười mấy lần, hoặc là mọi người đều có bạn trai rồi thì mới công bằng.

Khoảng một tuần, chuyến du lịch của Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như kết thúc, thong dong trở về.

Vũ Tuyết Trang thở phào nhẹ nhõm, thật sự là một kỳ nghỉ quá dài, không biết sau này cô ấy và Hứa Mặc kết hôn, có thể có một kỳ nghỉ kết hôn dài một chút không, ra nước ngoài, ví dụ như Maldives, Phuket… nghe có vẻ là một nơi rất cao to rộng lớn, tốt nhất là giám đốc Việt giảm nhẹ bớt áp lực công việc cho Hứa Mặc, như vậy thì cuộc sống của cô ấy coi như là hoàn mỹ rồi.

Nhưng theo cách nói của cha mẹ Hứa Mặc, nào là đính hôn nào là mở tiệc…ít nhất cũng qua năm tháng, đến ngày Quốc Khánh.

Cô ấy đã bỏ sót một điểm rất quan trọng, Hứa Mặc căn bản vẫn chưa cầu hôn cô ấy, ngày đám hỏi cũng là do cha mẹ anh định, cả quá trình Hứa Mặc không hề có thái độ gì.

Một cuộc hẹn hò bình ổn đã kéo dài đến một tháng.


Khoảng cách của hai người tuy nói là đã tiến thêm một bước, chân thành đối đãi, nhưng lại quay về trạng thái công việc cuộc sống như trước kia, lại có vẻ như không có gì thay đổi.

Mỗi ngày cùng nhau ăn bữa tối, ngoài những ngày Hứa Mặc tăng ca ra, cả ngày đều không gặp mặt nhau, nhưng gọi video nói chuyện qua zalo là không thể thiếu được.

Vào tháng sáu, Vũ Tuyết Trang phải đi công tác một chuyến ở thành phố kế bên, là một khoá học tập huấn tiên tiến, học về kỹ thuật, thời gian khoảng một tuần.

Mặc dù miệng chị Khả Như luôn nói là một cơ hội lớn rất tốt, nhưng Vũ Tuyết Trang lại ngửi thấy có mùi vị của một âm mưu, rõ ràng là do chị không nỡ rời khỏi chồng con nên mới điều em đi còn gì.

Thôi đi, dù gì cũng chỉ một tuần thôi.

Có một câu nói rất hay, tạm xa nhau, khi gặp lại đôi vợ chồng mới cưới sẽ càng hạnh phúc.

Vũ Tuyết Trang tự động não thêm vào, lập tức cảm thấy máu trong người nóng lên.

Trong zalo Hứa Mặc trực tiếp gửi một tin nhắn: “Đi đường thuận lợi, đi sớm về sớm.”.

Vũ Tuyết Trang nghĩ một lúc cũng không biết nên nói gì, cuối cùng gửi qua đó một gương mặt cảm xúc, kết thúc cuộc trò chuyện.

Thật sự mà nói, cho đến bây giờ Vũ Tuyết Trang cũng chưa thể hiểu rõ tính cách của Hứa Mặc, giám đốc Việt cho dù là tình khí cổ quái đi, nhưng người ta yêu ghét rõ ràng, có một khoảng thời gian đong đưa không xác định, sau khi xác nhận tình cảm thì đã yêu rất nồng nhiệt không giữ lại gì.

Hứa Mặc đi, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta và tình cũ tranh cãi, có thể nhìn thấy là một người cuồng công việc cái kiểu cả năm không nghỉ ấy, cả ngày cứ xoay quanh giám đốc Việt và công ty.

Phương diện nhân phẩm thì không có gì để nói, ngoài cô ấy ra đi ra bên ngoài trên hoa ghẹo nguyệt là hoàn toàn không có.

Qua sự hướng dẫn từng bước của cô ấy thì cơ bản bây giờ anh ta cũng có thể nói một vài câu ngọt ngào, cực ít, đa số đều là dáng vẻ bí ẩn.


Sau này Vũ Tuyết Trang có nghĩ qua, chuyện tính cách này á, nhất thời không thể sửa liền được đâu, cô ấy thích Hứa Mặc thì nên thích toàn bộ của anh ta, bao dung khuyết điểm của anh ta, con người có lúc đừng nên quá tham lam.

Vũ Tuyết Trang không ngờ, trong danh sách đi công tác lại có cả Tôn Khải La.

Kẻ diêm dúa đê hèn này và cô ấy chia tay quậy phá không hề nể mặt, không vui vẻ kiểu không bao giờ muốn nhớ lại ấy, mặc dù mọi chuyện đã qua được nửa năm, nhưng những lời đồn đại trong bệnh viện mọi người đều rõ trong lòng.

Bệnh viện hàng đầu điều đi bảy người bác sĩ, suốt chặng đường Vũ Tuyết Trang cũng khá xúc động, thỉnh thoảng lại liếc cho Tôn Khải La một cái.

Một người lòng dạ hẹp hòi như cô ấy đương nhiên là sẽ ghi thù.

Không khí trong xe ngưng đọng, không tự nhiên, chủ yếu là hai tảng băng đều ở đây, những vị đồng nghiệp kẹt ở bên trong cũng khó xử muốn chết, nói chuyện cũng không tự nhiên.

Tôn Khải La đắc tội Vũ Tuyết Trang nên không thể thiếu cảm giác có chút cô lập trong bệnh viện, muốn chuyển ra bệnh viện bên ngoài nhưng tiền lương và đãi ngộ không tốt bằng bệnh viện hàng đầu, vẫn là ở lại đi, hoàn cảnh còn đáng lo hơn, chỉ sợ lúc nào đó Vũ Tuyết Trang sẽ lại gây khó dễ cho anh ta, vì vậy vẫn luôn sống trong thấp thỏm lo âu.

Vũ Tuyết Trang mới không có dư nhiều thời gian mà đi lắm lời tính toán với Tôn Khải La đâu, cô ấy lo yêu đương còn không kịp, điểm này Tôn Khải La thật sự là suy bụng ta ra bụng người.

Một mạch qua ba bốn ngày, ban ngày học bồi dưỡng và giao lưu với bệnh viện áp lực vô cùng căng thẳng, vốn dĩ công tác là một chuyện tốt đẹp, người người đều giành nhau, còn bây giờ trở thành khổ sai, kêu khổ thấu trời, chỉ mong sao đừng đến đây.

Mỗi ngày khi Vũ Tuyết Trang về đến khách sạn tắm rửa xong thì lập tức đi ngủ.

Cho đến ngày thứ năm, những đồng nghiệp trong bệnh viện cùng nhau ăn cơm trong nhà ăn bên cạnh nhà hàng, dự đoán là ngày mai có thể về sớm rồi, tất cả mọi người đều hưng phấn trở lại, cùng nhau cạn ly, hơi say trong ánh trăng mờ, cũng không biết là ai đã đề nghị, mọi người đều nhất trí chơi trò nói thật lòng hoặc mạo hiểm lớn.

Vẻ mặt bên ngoài Vũ Tuyết Trang không thay đổi nhưng trong lòng nói, đã là thời đại nào rồi, còn nghĩ đến mấy tình tiết cũ rích trong tiểu thuyết à, loại trò chơi dành cho trẻ con này cô ấy thật sự không có hứng thú.


Cùng với cô ấy còn có một vị nữ bác sĩ khác, còn lại đều là nam cả, nếu không thì sao lại nói Vũ Tuyết Trang coi trọng nghĩa khí chứ, không chịu nổi ánh mắt cầu cứu của nữ bác sĩ nên cô ấy đã đồng ý, kết quả đám người này lại cứ chọn đến những vấn đề nhạy cảm để hỏi, không biết là có phải cố ý chỉnh cô ấy hay không, cô ấy liên tiếp không ít rượu, bởi vì không trả lời được câu hỏi.

Tôn Khải La tự mình biết rõ nên đã đi trước một bước, tách ra khỏi đoàn đội.

Trò chơi bắt đầu được khoảng hai tiếng, năm sáu người mỗi người đều uống đến mặt đỏ bừng bừng, không phân biệt được phương hướng, miệng nói nhăng nói cuội.

“Bác sĩ Trang…có phải là…điện thoại của cô reo không?”
“Hả? Cái gì…tôi không có…của cô thì có…”
“Không phải…tôi cũng không biết…”
Vũ Tuyết Trang và nữ bác sĩ ôm dính lấy nhau, hai người nắm tay nhau băng qua đường đi đến khách sạn ở đối diện ngủ lại, khó khăn lắm mới tìm đến được tầng trệt, nữ bác sĩ đã nằm lăn ra bên cửa, tửu lượng còn kém hơn cả cô ấy, ít nhất cô ấy còn tìm thấy được thẻ phòng mở cửa, mặc dù phải mở rất lâu mới có thể tìm thấy vị trí.

Cô ấy đang chuẩn bị đưa nữ bác sĩ vào trong thì đã có người ôm eo cô ấy từ phía sau.

Cơn say của Vũ Tuyết Trang gần như tỉnh dậy, là ai?
Hơi thở lại của người đàn ông khiến tim của Vũ Tuyết Trang đập càng nhanh hơn, dựng cả tóc gáy.

Đối phương lại không buông tay ra mà ngược lại ôm càng chặt hơn, cô ấy không cách nào di chuyển, nghiêng mặt qua, cả người cô ấy đều không ổn rồi: “Tôn Khải La, sao lại là anh, mau thả tôi ra, nếu không tôi hét lên đấy?”
“Hét đi, mọi người đều đã uống say bí tỉ, ai còn rảnh đến quan tâm em! Vũ Tuyết Trang, em với anh ít gì cũng là người tình cũ, ôn lại chút chuyện cũ thì đã làm sao?”
Tôn Khải La mượn rượu mà lớn gan hơn, trong lòng Vũ Tuyết Trang cảm thấy không ổn, hơi rượu tan hết, lạnh lùng hét lên: “Tôn Khải La, anh bị điên rồi à! Bà mẹ nhà anh, còn không thả bà đây ra, có tin là tôi cho anh phế luôn không!”
“Em càng nhe nanh múa vuốt thì anh lại càng hưng phấn, dù sao thì anh cũng đã đưa lên đơn xin, qua vài ngày nữa là điều đến bệnh viện khác rồi! Lúc em và anh quen nhau không phải em vẫn luôn rất thanh cao sao, đến đụng cũng không cho anh đụng vào! Hôm nay anh nhất định phải lên em mới được!”
Tôn Khải La vừa nói vừa đẩy người Vũ Tuyết Trang về phía sau, vết tích ma sát trong phòng kéo dài đến mấy mét.

“Cứu tôi với! Có ai không! Ở đây có kẻ điên!”
Vũ Tuyết Trang nghĩ mà sợ, cô ấy đột nhiên ý thức được bản thân khóc la om sòm không phải là không có tác dụng, chỉ cần cô ấy có thể làm ồn ào đến người khác là được.

Đáng tiếc trời không thuận lòng người, cả đường đi Tôn Khải La đều phát huy rất tốt, nhanh như chớp đã kéo cô ấy vào phòng mình.

Cô đâu có nghĩ lá gan của Tôn Khải La lại lớn như vậy, nhân cơ hội đi công tác mà mưu đồ gây rối cô ấy.


Nếu cô ấy thật sự bị Tôn Khải La làm như vậy rồi, sau này sao còn mặt mũi nào gặp Hứa Mặc!
Nghĩ đến đây, Vũ Tuyết Trang cắn chặt răng, hai tay nắm chặt cánh cửa, biểu cảm ngấm ngầm chịu đựng.

“Vũ Tuyết Trang anh cảnh cáo em, nếu như em nghe lời anh một chút thì sau này hai chúng ta coi như cắt đứt hết, dù sao thì em cũng đâu phải gái còn trinh, giả vờ gì nữa! Nếu như em cứ kiên quyết đối đầu thì anh sẽ có biện pháp đối phó với em!”
Tiếng chửi rủa vang lên, cánh tay Vũ Tuyết Trang hình như sắp hết sức rồi, làm sao đây? Cô ấy kiên trì không nổi nữa rồi!
Đừng mà!
Ông trời ơi, ông sẽ không đùa với con thế này đâu!
Trước lúc Vũ Tuyết Trang hoàn toàn mất đi sức lực phản kháng, một bóng người nhanh chóng lướt nhanh qua trước mặt cô ấy, không hề chần chừ, liền nghe thấy tiếng nắm đấm tay và da thịt va chạm và ma sát vào nhau, tiếp theo đó, sức mạnh kiềm chế cô ấy đã nhanh chóng biến mất.

Được cứu rồi!
Cả người cô ấy không còn sức lực nên ngã xuống mặt sàn, không cần quan tâm gì nữa.

Chỉ là Vũ Tuyết Trang không ngờ đó là người đến lại là Hứa Mặc, hai người Hứa Mặc và Tôn Khải La ẩu đả nhau, nói chính xác, là một mình Hứa Mặc dữ dội đánh Tôn Khải La, có lẽ qua khoảng bốn mươi lăm phút, con người mặt người dạ thú đó mặt mũi sưng vù, đã không còn nhìn ra được làn da và khuôn mặt trước kia của mình nữa, trên miệng loang lổ vết máu.

Đến lúc sau, Vũ Tuyết Trang có chút không nhẫn tâm nói: “Cái đó…Hứa Mặc, còn đánh nữa sẽ xảy ra chuyện mất…”
“Anh ta đáng đời!”
Sau khi đánh đối phương đến đến bò ra đất, lúc chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp thì Hứa Mặc mới dừng lại, trợn trắng lên ánh mắt căm hận, la mắng: “Phần tử cặn bã kiểu này thì nên dạy dỗ anh ta đường hoàng!”
Lại dám đụng vào người phụ nữ của anh ta! Tất nhiên là chán sống rồi!
“Em đã gọi cho 113 rồi, càng huống hồ anh ta căn bản chưa đụng được đến một góc quần áo của em nữa, anh không cần quá kích động.” Vũ Tuyết Trang đã hoàn toàn bị sốc, không ngờ người nho nhã lịch sự như Hứa Mặc khi nổi giận lên ra tay sức cũng không hề yếu, mà điều quan trọng nhất đó là anh ta rất quan tâm cô ấy.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Vũ Tuyết Trang tự nhiên tốt hẳn lên, hoàn toàn quên mất việc vừa rồi suýt chút nữa thì mình đã bị người ta cưỡng hiếp.

“Tại sao em không nghe điện thoại?”
Hứa Mặc ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, ánh mắt có hơi thâm sâu, lông máy nhíu chặt lại.

Vũ Tuyết Trang vừa nghe thấy, tự biết đuối lý, cúi đầu xuống, nhỏ giọng giải thích: “Em…không cẩn thận tắt chuông rồi, không nghe thấy.”.