Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 37: Đừng Yêu Tôi





Rốt cuộc là thế nào chứ?
Trần Khả Như vừa cố gắng nhớ lại là đầu cô lập tức đau như búa bổ.

Ký ức tối qua như thủy triều đột ngột tràn về, cô đã đến quán rượu rồi sau đó uống đến mức nôn ra, sau nữa là Lê Hoàng Việt ép cô làm chuyện kia… Bỗng chốc cả khuôn mặt cô trở nên đỏ bừng, nóng rực… Sa đọa quá rồi!
Trần Khả Như! Sao mày lại có thể sa đọa đến mức này chứ!
Hơi thở nóng bỏng của đối phương hòa cùng với mùi hoocmon nam tính dần dần bay tới không chút e dè, xâm nhập vào từng lỗ chân lông của Trần Khả Như.

Từng tấc da thịt chạm vào nhau không biết đã trở nên nóng phỏng tay từ lúc nào, cô cảm nhận rõ rệt từng cơn run rẩy trên người mình.

Thế nhưng đôi mắt cô lại giống như dán chặt vào đường nét ngũ quan sắc sảo của anh, không thể dịch chuyển được.

Lông mi dày rậm che đi đôi mắt sắc bén, ánh sáng màu gạo xuyên qua cửa sổ rọi vào góc mặt anh tựa như quét lên một vầng sáng nhàn nhạt, gương mặt anh giờ đây đột nhiên trở nên dịu dàng đến kỳ lạ.

Trong khoảnh khắc cô chăm chú ngắm nhìn anh, phòng ngủ yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có nhịp tim của cô là đập lên mãnh liệt, vô cùng rõ ràng.

Lý trí nhắc nhở cô phải nhanh chóng rời khỏi, nếu không thật sự sẽ ngày một lún càng sâu hơn.

Không biết chừng đến một lúc nào đó thì Lê Hoàng Việt sẽ vứt bỏ cô như vứt một đống rác, cô thật sự sẽ sụp đổ mà khóc mất… Không, cô không cho phép mình yếu đuối như thế!
Chính vào lúc cô đang cẩn thận dịch cánh tay nặng trĩu của anh lên thì Lê Hoàng Việt cũng mở mắt ra.

Bỗng nhiên nhiệt độ xung quanh như ngưng lại.

Sau khi tỉnh, đôi mắt của Lê Hoàng Việt phóng ra một ánh mắt mãnh liệt kín đáo, khó nắm bắt.

Trần Khả Như vẫn giữ nguyên động tác cầm lấy tay anh hệt như một kẻ trộm bị bắt tại trận.

Lê Hoàng Việt là kiểu người rất nhạy cảm, từ lúc cô hơi động là anh đã tỉnh rồi.

Chẳng qua là anh muốn xem thử người phụ nữ này sẽ làm gì… Kết quả là chẳng làm gì cả.

Anh hơi buồn bực.

Nhưng mà bây giờ trong mắt cô vô ý để lộ ra sự lo lắng, cũng khá thú vị.

Bộ dạng vừa lúng túng vừa ngại ngùng của nữ bác sĩ lạnh lùng thanh cao Trần Khả Như sao lại không thú vị chứ?
“Đè phải tôi rồi.”
Khuôn mặt lạnh lùng bẩm sinh của Trần Khả Như nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh, tiếp tục điềm nhiên gỡ tay anh ra.

Giả tạo!
“Trần Khả Như! Cô không định nói gì sao?”

Giọng nói nặng nề vang lên bên tai, cô cảm thấy như có một luồng sóng điện vô tuyến lặng lẽ xâm chiếm toàn bộ đầu óc mình.

Bàn tay anh không những không đẩy ra mà còn trắng trợn ép xuống.

Thân thể quen thuộc của cả hai cực kỳ mẫn cảm, cô cố gắng chống lại sự thay đổi của mình, đáp: “Nói gì? Rượu tôi cũng uống rồi, người anh cũng ngủ rồi, tổng giám đốc Việt còn có gì chưa vừa lòng sao?” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Nói từ câu thứ nhất đến câu thứ hai, cô dần cảm thấy không kìm được sởn gai ốc.

“Vừa lòng?” Lê Hoàng Việt cau mày không vui, người không có chút kỹ thuật như cô làm được một nửa lại ngủ say như chết… Bạn giường như thế, anh còn có thể nói câu vừa lòng sao?
Đúng là không biết lượng sức mình!
“Không phải là tổng giám đốc Việt định chơi xấu chứ?”
Trần Khả Như rất muốn biết Lê Hoàng Việt đã gọi điện thoại cho Đàm Thu Trang hay chưa nên cô đành thử thăm dò hỏi.

Lê Hoàng Việt lập tức trở nên lạnh lùng nói: “Lê Hoàng Việt tôi có lúc nào nói lời không giữ lời chứ!”
Lời vừa dứt, trong lòng Trần Khả Như thầm bác bỏ: Đã nói sẽ không chạm đến cơ thể của người phụ nữ mưu mô tính toán như tôi, mà anh lại năm lần bảy lượt nuốt lời đấy thôi… còn nói gì mà giữ chữ tín.

“Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Việt, làm phiền anh nhấc cánh tay cao quý ra, tôi còn phải dậy đi làm.”
Bình thường nếu đã nói đến bước này thì da mặt Lê Hoàng Việt có dày hơn nữa cũng đã buông tay ra rồi nhưng bây giờ cô lại xoay qua xoay lại, loay hoay cả buổi.

Bàn tay cô mềm nhũn cực kỳ đàn hồi khiến lửa nóng bị đè nén cả buổi tối của anh lại tự nhiên trỗi dậy.

Người phụ nữ này đúng là đáng ghét! Ánh mắt Lê Hoàng Việt tối lại, anh không hề do dự ôm cô vào lòng.

Trần Khả Như hơi kinh ngạc, đột nhiên bị ép trên người nào đó, nữ trên nam dưới… tư thế ám muội vô cùng xấu hổ.

Cô lập tức lấy hai khủy tay chống lên, buồn bực cất lời: “Anh làm gì thế?”
Lời vừa nói ra cô lập tức hối hận.

Sự biến đổi của anh đã rất rõ ràng, chỉ cần một động tác nữa thôi thì sợ rằng lại phải làm chuyện đó, nhưng mà bộ phận giữa chân cô vừa rát vừa đau.

Lúc cô không tỉnh táo quả thật không biết đã bị anh làm bằng tư thế gì.

Cô là bác sĩ chứ không phải diễn viên múa… Bây giờ cô đúng là hơi sợ rồi.

“Buổi sáng có ca phẫu thuật đã hẹn trước rồi, bây giờ còn không đi thì sẽ không kịp mất.” Nghĩ đến đây, cô lập tức giải thích, hy vọng có thể khiến Lê Hoàng Việt thay đổi chủ ý.

Vì cô phát hiện ra mỗi lần mình cứng rắn là Lê Hoàng Việt lại dùng biện pháp cứng rắn hơn nữa để ép cô.

Cuộc sống chính là nếu như mạnh, bạo hay phản kháng đều không thắng được thì phải nhắm mắt nghe theo.

Trần Khả Như không thể không cam chịu.


Lê Hoàng Việt nhìn cô chằm chằm, giống như muốn khoét ra một cái lỗ trên người cô vậy.

Đôi mắt dài hẹp lay động không ngừng khiến người khác phải suy nghĩ.

Anh vẫn một mực im lặng, cánh tay lại như vòng sắt trói chặt khiến cô không thể động đậy.

Trần Khả Như rất ghét sự im lặng dài đằng đẵng này.

Cô không đoán ra được anh đang nghĩ gì, suy nghĩ của anh quá kín đáo.

Đột nhiên Lê Hoàng Việt lên tiếng: “Trần Khả Như, điều cô nói tối qua là thật lòng sao?”
“Tôi đã nói gì?”
Trần Khả Như giống như bị đánh trúng tim đen, cứng nhắc hỏi lại.

Mà ánh mắt sâu xa khó hiểu, khiến người khác phải hoảng sợ của Lê Hoàng Việt lúc này lại càng khiến Trần Khả Như trở nên lo lắng.

Cô cắn chặt răng cố gắng không phát ra âm thanh.

Anh giống như một con dã thú vừa nho nhã vừa tiềm ẩn sức sát thương kéo cả người cô xuống.

Da thịt gần kề, hô hấp sát bên, bốn mắt nhìn nhau.

Loạn rồi.

Trần Khả Như chưa kịp ổn định lại trái tim đang hoảng loạn thì đã thấy anh từ từ kề sát lại gần nói: “Cô nói cô thích tôi… Trần Khả Như, vậy cô có thích tôi không?”
Gương mặt Trần Khả Như dần trở nên trắng bệch, phòng tuyến trong lòng lập tức sụp đổ.

Có thật không? Cô đã nói thế sao? Vì say rượu nên đã nói hết những lời giấu trong đáy lòng ra rồi sao? Không, không thể nào, có thể là Lê Hoàng Việt đang lừa cô.

Không thể thừa nhận.

Lê Hoàng Việt nhìn vào mắt cô thở ra hơi, hơi nóng mù mịt trong không khí, sương mù quẩn quanh tựa như mang theo một sức mê hoặc vô hình.

Ánh mắt mãnh liệt chứa đầy ý chế giễu giống như băng đá, nóng lạnh giao thoa càng kích thích lấy cô.

“Trần Khả Như, nếu cô thích tôi đến thế, muốn lên giường của tôi thì cứ nói ra là được rồi, cần gì phải che giấu khổ sở như vậy.

Vậy hình tượng bác sĩ Như thanh cao như thánh nữ cũng là giả vờ thôi đúng không? Đúng là trước đây tôi đã xem thường cô rồi, chiêu lạt mềm buộc chặt này cô dùng đúng là không chê vào đâu được.”
Lời nói của anh nghe rất thản nhiên, giống như đang bàn luận một câu chuyện được viết qua loa.


Giọng điệu của anh rõ ràng là đã liệt cô vào loại phụ nữ tính toàn chuyện bất chính, muốn nương nhờ đàn ông.

Cô rất phẫn nộ, rất tức giận.

Sau này cô mới hiểu ra tất cả đều là do lòng tự tôn của cô gây ra chuyện.

Trần Khả Như cau mày, mở miệng nói: “Xem ra tổng giám đốc Việt cũng thích tôi, quan tâm tôi sao? Vậy thì tại sao chứ? Rõ ràng là tổng giám đốc Việt đã nhìn ra quỷ kế của tôi, tại sao còn hết lần này đến lần khác bước vào cái bẫy mà tôi đặt ra?”
Nếu có một ngày nào đó Trần Khả Như bò rạp dưới người anh, dùng giọng điệu đáng thương cầu xin anh thì lúc đó anh mới thấy bất ngờ.

Cô càng quật cường thì anh càng muốn mài mòn góc cạnh của cô.

Lần này anh không hề giận dữ, chỉ dùng một ánh mắt sáng quắc thờ ơ nói: “Trần Khả Như, cô không cần dùng bẫy ngôn từ với tôi, nó chẳng có gì tốt cho cô đâu.

Với cả cũng đừng nghĩ rằng được tôi chạm vào mấy lần là có thể đắc ý…”
Cô cảm thấy mình ở trong mắt anh cũng giống như một tên hề huênh hoang lừa gạt.

Mấy lần đối chọi trước chẳng qua là Lê Hoàng Việt cố ý không để lộ nhưng Lê Hoàng Việt bây giờ dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, cũng hiểu rõ tất cả.

Phòng tuyến lâu nay cô dựng nên đã bị anh dễ dàng tiến công rồi mạnh mẽ xô sập.

Cô không thể chạy thoát.

“Trần Khả Như, tôi cảnh cáo cô đừng yêu tôi, nếu không cô sẽ mãi mãi chẳng thể quay đầu lại được đâu.”
Lê Hoàng Việt bỏ lại một câu rồi bóng dáng anh tuấn của anh bước ra khỏi phòng ngủ.

Điều bi ai đó là cô lại không thể bình tĩnh đáp trả lại như trước.

Việc can đảm vào giờ khắc này trở nên thật khó khăn.

Cô bật cười không thành tiếng, mất đi tất cả khí thế.

Sau khi nhận một cuộc điện thoại, Lê Hoàng Việt vội vàng rời đi.

Câu nói sau cùng của anh vang vọng mãi trong tim Trần Khả Như, mắc kẹt ở đó, không thể giải thoát.

Lê Hoàng Việt vốn không quan tâm đến tình cảm của cô, cho nên tất cả chẳng qua chỉ là trò chơi của anh.

Tình cảm của anh có lẽ đã dành hết cho người phụ nữ tên Trần Phương Liên kia rồi.

Hoặc là vốn dĩ anh không có trái tim.

Trần Khả Như, có thể đừng ngây thơ nữa được không?
Sao lại phải đau lòng?
Không đáng.

Trần Khả Như như người mất hồn đi tắm rửa thay quần áo, trang điểm từng lớp nhẹ nhàng tinh tế nhưng lại không có tinh thần như ở độ tuổi này của cô.


Cho dù có thì chắc chắn chỉ là ảo giác mà thôi.

Trước khi ra khỏi cửa, cô nhận được cuộc điện thoại của Trần Thế Phong.

Đàm Thu Trang đồng ý rút đơn kiện rồi.

Trong điện thoại Trần Thế Phong nói rất nhiều, tất cả đều giống như trước đây dặn cô phải ôm chặt lấy gốc cây to là Lê Hoàng Việt, hạ mình một chút.

Chỉ cần lấy lòng được Lê Hoàng Việt thì dù sau này có ly hôn, ít nhất cũng có được một số tiền lớn.

“Bố, con thật sự phải cảm ơn bố đã nhọc lòng quan tâm.”
Trần Khả Như lạnh lùng ngắt điện thoại.

Đôi mắt của cô, trái tim của cô đều rất lạnh, lạnh đến mức không thể chịu đựng nổi một chút sóng gió nào nữa.

Bệnh viện Số 1.

Trong phòng khoa.

Võ Anh Thư tỏ vẻ ghét bỏ lướt facebook trên điện thoại, trên màn hình chính là bài viết về một nữ bác sĩ xinh đẹp nhất gần đây đang được dư luận xôn xao bàn tán.

Hừ, cũng chỉ là đỡ đẻ thôi mà, chẳng qua là có được chút may mắn thôi.

Có đến mức cả thành phố đều phải tìm kiếm, lập diễn đàn bàn luận không chứ.

Thật sự không thể hiểu nổi trong đầu nữ bác sĩ kia nghĩ gì.

Nếu như thật sự là bác sĩ chuyên nghiệp có giấy phép thì cũng phải biết quy định của bệnh viện chứ.

Tự ý làm phẫu thuật ở ngoài bệnh viện không phải sẽ làm liên lụy đến cả bệnh viện rồi còn cắt đứt luôn con đường sự nghiệp của mình sao?
Những nơi như ở trên đường thì đồ vệ sinh hay dụng cụ y tế đều không có.

Nếu phát sinh tình huống không thể kiểm soát… Chỉ nghĩ đến thôi là Võ Anh Thư đã thấy không dễ chịu rồi.

Người phụ nữ này cũng đáng ghét như Trần Khả Như tự cho mình là thanh cao kia.

Không đúng!
Con ngươi xinh đẹp của Võ Anh Thư lóe lên, cô ta nhìn chằm chằm vào cánh tay của người bác sĩ nữ xinh đẹp nhất kia.

Một băng cổ tay màu đen.

Cô ta phóng to tấm ảnh lên, hình ảnh càng trở nên rõ ràng hơn.

Không sai, băng cổ tay này cô ta đã nhìn thấy có một người từng đeo.Võ Anh Thư dần dần mỉm cười, đôi môi đỏ mọng nhếch thành một đường cong xinh đẹp, trong mắt cô ta là sự hưng phấn không thể nào đè xuống….