Phan Huỳnh Đông chậm rãi nói, ánh mắt Trần Khả Như lại bình tĩnh, bình luận đúng trọng tâm: "So với cái những người cha đơn thân khác thì chủ tịch Đông đã làm rất tốt rồi."
Tuy nói như vậy nhưng cô mơ hồ cảm giác được, nhất định là Phan Huỳnh Đông đang làm nền cho cái gì đó.
"Bác sĩ Như, thực ra chắc cô cũng nhìn ra, tôi và Xuân Mai đều rất thích cô."
Quả nhiên, một giây tiếp theo, Phan Huỳnh Đông liền nói đến điểm chính.
"Chủ tịch Đông, tôi nghĩ anh nên biết, tôi không còn độc thân."Trần Khả Như nhanh chóng cắt lời của anh ta.
Vốn tưởng rằng đã qua lâu như vậy, chắc hẳn đối phương đã từ bỏ suy nghĩ này rồi.
Hơn nữa, lần trước ở cửa đồn công an, không phải Phan Huỳnh Đông đã nhìn thấy Lê Hoàng Việt rồi sao?Trong vòng tròn xã hội thượng lưu của bọn họ để ý nhất chính là mặt mũi.
Anh ta theo đuổi người phụ nữ của bạn mình, có thỏa đáng không?
"Bác sĩ Như, tôi còn biết nhiều thứ hơn những gì cô nghĩ."
Ánh mắt Phan Huỳnh Đông chăm chú, dường như cũng không hề để ý.
Sau khi Trần Khả Như hơi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thì lập tức lại khôi phục như thường.
"Cô và Lê Hoàng Việt đã ngầm kết hôn."
Đây không phải là thăm dò, mà là câu khẳng định.
"Phải."
Trần Khả Như không tính phủ nhận.Phan Huỳnh Đông tra được là chuyện rất bình thường, xã hội này.
Chỉ cần bạn bằng lòng bỏ tiền ra, kết quả có được chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.
Phan Huỳnh Đông vẫn luôn quan sát cô.
Trần Khả Như vẫn là một người phụ nữ bình tĩnh cơ trí, cô lại có thể dễ dàng tha thứ cho người chồng không chung thủy của mình, quả thực làm cho anh ta rất đỗi kinh ngạc.
Cô cao quý giống như một tiên nữ không ăn khói lửa nhân gian, trời sinh đã khiến cho người ta thương yêu, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
"Xin lỗi cho tôi nói điều này, tôi cảm thấy hôn nhân của hai người, chắc cũng không hạnh phúc gì..."
"Chủ tịch Đông, xin lỗi, tôi đi trước."
Sắc mặt Trần Khả Như cứng đờ, cất bước muốn chạy.Có hạnh phúc hay không, đương nhiên cô không muốn một người ngoài tới bình luận.
"Cô Như, cô chờ một lát, có thể nghe hết lời tôi nói được không?" Dưới tình thế cấp bách, Phan Huỳnh Đông túm được cánh tay của cô.
Trần Khả Như khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên phức tạp, người phía sau thì bày ra vẻ mặt xin lỗi rồi buông lỏng tay ra.
"Cô Như, cô đừng hiểu lầm.
Tôi không có ý gì khác, chỉ là có một vài lời từ tận đáy lòng, cảm thấy cần phải nói cho cô biết."
Lúc này trong đôi mắt của Phan Huỳnh Đông viết hai chữ chân thành, con ngươi màu nâu như bóng đêm dày đặc.
"Nếu như tương lai có một ngày cô ly hôn, bất kể là lúc nào, xin hãy cho tôi một cơ hội, ưu tiên cân nhắc tôi và Xuân Mai, được chứ?"
"Chủ tịch Đông, anh..."
Trần Khả Như có vẻ hơi xúc động, không phải là không có cảm giác.Cô là một phụ nữ, cũng sẽ có lòng hư vinh, nhất là đối phương lại là một người đàn ông rất ưu tú xuất sắc.
Thế nhưng...!
"Cô Như, thật lòng mà nói, tình cảm của tôi đối với cô cũng không sâu, dù sao chúng ta cũng quen biết chưa được bao lâu.
Kết hôn ấy à, đơn giản chỉ là về cùng một nhà sống qua ngày, cảm thấy tính cách của nhau thích hợp, ở chung hòa hợp là điều quan trọng nhất, cuộc sống không có nhiều tình cảm mãnh liệt và khắc cốt ghi tâm gì hết.
Đương nhiên, tôi chỉ hy vọng cô có thể thận trọng suy nghĩ.
Tính khí của Hoàng Việt tôi rất hiểu, cậu ấy không phải là người đàn ông chung thủy...!Cô Như, tôi và Xuân Mai sẽ vẫn chờ cô."
"Chủ tịch Đông, tôi đã hiểu ý của anh.Cám ơn sự ưu ái của anh dành cho tôi.Xin lỗi, tôi tạm thời không thể cho anh bất kỳ sự hồi đáp nào.Nhất định anh và Xuân Mai sẽ tìm được cô gái thích hợp hơn tôi."
Trần Khả Như vội vã nói xin lỗi rồi rời đi.
Ngữ điệu của Phan Huỳnh Đông không nhanh không chậm, nhưng loại thái độ lấy lui làm tiến này càng làm cho Trần Khả Như cảm thấy bối rối.
Chính là bởi vì anh ta quá tốt, quá giỏi đoán ý người khác.
Mặc dù biết rất rõ ràng cô đã có chồng, anh cũng vẫn bằng lòng tự hạ thấp địa vị để tiếp nhận cô, trưng bày phong thái của mình đến một cấp độ không thể tưởng tượng nổi.
Gần đây, những người này bị làm sao vậy? Vì sao từ sau khi Trần Khả Hân và Lê Hoàng Việt lần đầu tiên xuất hiện trong bệnh viện thì tất cả chung quanh cô cũng đều thay đổi vậy?
Tiết tấu sinh hoạt từ trước đến nay của bác sĩ Như bị loạn nhịp, cô không làm quen được với sự thay đổi này, bởi vì cô không chắc chắn đây là tình trạng tốt hay là xấu.
Trần Khả Như nhận được điện thoại của trưởng khoa Sơn, là việc của buổi sáng ngày hôm sau.
"Khả Như à, gần đây nghỉ ngơi có tốt không?"
Ngữ khí của trưởng khoa Sơn trong điện thoại trước sau như một, vẫn có chút gì đó muốn lấy lòng.
"Vâng, trưởng khoa, ông có lời gì thì nói thẳng đi."
Trước đó, thậm chí Trần Khả Như đã chuẩn bị xong tâm lý Trần Lập Nhân sẽ bảo cô chủ động xin từ chức, thế nhưng lời tiếp theo hoàn toàn ở ngoài dự liệu của cô.
"Khả Như à, nếu như cô cảm thấy đã nghỉ ngơi tốt rồi thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể đi làm lại.Cô là trụ cột vững vàng của khoa chúng ta, tôi vẫn luôn rất coi trọng cô.
Thanh niên mà, dù sao cũng phải trải qua một vài trắc trở trong cuộc sống chứ, cô nói có đúng không?...!Những việc khác, chờ cô trở về, chúng ta lại bàn bạc tử tế đánh giá chuyện về phó trưởng khoa..."
"Được, trưởng khoa, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện."
"..."
Phan Đức Sơn là một người khéo léo, biết xem xét thời thế, cô vẫn luôn biết điều này.
Chỉ là, thái độ hôm nay thay đổi quá đột ngột, quả thật hơi kỳ lạ.
Trần Khả Như lập tức mở trang Facebook của thành phố Đà Nẵng ra, tin tức của cô vẫn ở vị trí cao của trang đầu.Chỉ là trong một hai đêm, tất cả đều đổi thành những lời ca ngợi về cô, tất cả như nấm mọc sau mưa vậy, còn những tiếng mắng nhiếc hà khắc không tốt hoàn toàn biến mất.
Chuyện gì thế này?
Còn nữa, ảnh và tên thật có liên quan đến cô, cũng được tiến hành xử lý làm mờ.
Trong mắt Trần Khả Như giăng đầy nỗi nghi ngờ.
Trên internet vốn là thế giới nói gió thành bão, nhưng tình huống như vậy, nhất định là phía sau có ai đó đang giúp cô!
Người này là ai vậy chứ?
Trong đầu cô thoáng qua khuôn mặt anh tuấn của Lê Hoàng Việt trước tiên.Theo bản năng, cô liều mạng phủ nhận ở trong lòng, không đâu, người tự cao tự đại như Lê Hoàng Việt, sao lại quan tâm chuyện vặt vãnh này được.
Chẳng lẽ là Phan Huỳnh Đông? Trần Khả Như ôm theo tâm trạng khả nghi, đến bệnh viện vào ngày hôm sau.
"Chị Như, chị đi làm rồi ư??"
Lúc Vũ Tuyết Trang thấy cô thì gương mặt kinh ngạc, giọng nói cao quãng tám vang lên.
Khi Trần Khả Như tiến vào thang máy lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Chỉ riêng chuyện đã xảy ra trên internet, đột nhiên sau khi nói chuyện với cấp cao của bệnh viện thì biến mất mấy ngày không thấy đâu, tất cả mọi người đều nghĩ có lẽ cô bị điều đi hoặc là sa thải.
Không ngờ, chỉ có vài ngày, tình tiết vở kịch lại cua gắt đến thế.
Trần Khả Như xinh đẹp gọn gàng đi làm rồi.
Sự biến hóa thần kỳ lên lên xuống xuống này, bất kể là ai cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trần Khả Như thản nhiên đi trở lại phòng làm việc, Vũ Tuyết Trang mấp máy miệng rồi tiến lên đón, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nói: "Chị Như, hôm nay không phải là chị tới thu dọn đồ đạc, hoặc là nộp đơn xin từ chức đấy chứ?"
Được rồi, cô ấy thừa nhận, hai cái đó đều có cùng một ý.
Trần Khả Như cho cô ấy một ánh mắt chứa ý tứ hàm xúc không rõ: "Em cảm thấy có khả năng đó không?"
Vũ Tuyết Trang đang muốn nói, bác sĩ Như, sao bây giờ chị lại bí hiểm cay độc thế, nói thôi cũng thích treo ghẹo sự hứng thú của người khác.
Trưởng khoa Sơn gõ cửa.
"Bác sĩ Như, tới phòng làm việc của tôi một lát."
"Vâng."
Trần Khả Như bình tĩnh tự nhiên, trưởng khoa sẽ tìm cô nói chuyện là điều cô đã dự đoán từ trước.
Chỉ là không ngờ, mông cô còn chưa ngồi nóng, trưởng khoa đã không thể chờ đợi nữa rồi.
Cũng tốt, cô đang muốn tìm hiểu rõ ràng đây.
Mơ mơ màng màng vô tri vô giác, không phải là phong cách của cô.
Vũ Tuyết Trang cho cô một biểu cảm và động tác cổ vũ, dáng vẻ rất đáng yêu.
"Khả Như à, thân làm trưởng khoa của cô, tôi rất vui mừng khi thấy cô có thể giữ được thái độ tích cực đến làm việc.
Chủ yếu là lãnh đạo suy nghĩ đến việc cô dám làm việc nghĩa và biểu hiện trước sau như một của cô.
Đương nhiên, tôi nhất định sẽ đứng về bên phía cô, cho nên chẳng những bệnh viện muốn khen ngợi cô mà còn có thể chấp nhận vị trí phó trưởng khoa của cô rồi, vị trí đó trừ cô ra thì không ai có thể đảm đương được đâu."
Tư thế của Phan Đức Sơn đoan chính, hai tay chắp sau lưng, nói từng chữ từng chữ một cách nghiêm túc.
Trưởng Khoa có thói quen thích lý luận liên miên, Trần Khả Như cũng biết điều này.
Có phải vì lời của cô nói ở phòng họp hôm đó quá rõ ràng hay không? Cho nên lời của Phan Đức Sơn, nhiều nhất chỉ có thể tin tưởng một nửa.
"Trưởng khoa, ông có thể tiết lộ cho tôi, vì sao lãnh đạo lại đột nhiên đưa ra quyết định này không?"Trần Khả Như lưỡng lự.Chỉ là bởi vì quan hệ dư luận thôi sao?Cạnh tranh chức phó trưởng khoa rất kịch liệt, mặc dù công tác biểu hiện lý lịch của cô đã đủ toàn bộ rồi nhưng dù sao tuổi của cô vẫn còn trẻ, ít nhiều cũng khó khiến kẻ dưới phục tùng.
Phan Đức Sơn hơi híp mắt.
Đôi khi Trần Khả Như làm người quá mức tích cực, không hề có sự đáng yêu của phụ nữ.
Chuyện như vậy tất cả mọi người đều ngầm hiểu, cần gì phải phá cửa sổ mà nói ra chứ.
Ông ta nghĩ ngợi: Rốt cuộc là Trần Khả Như đang thị uy với mình hay là thật sự không biết?
"Cô qua đây, tôi nói với cô mấy câu thật lòng vậy."
Ông ta gọi một tiếng, Trần Khả Như tiến lại gần, chỉ nghe đối phương nói với vẻ thành khẩn: "Khả Như, cô là một nhân tài rất có tiềm lực, mặc kệ ở bên ngoài cô là hạng người gì, nhớ kỹ, vẫn phải đặt cái tâm vào công việc."
Trần Khả Như mơ hồ khi nghe những lời của Phan Đức Sơn.
E rằng, trưởng khoa cũng không biết tình hình thực tế, có thể lãnh đạo cấp cao người ta không nói rõ ràng cho ông ta.
Buổi sáng Trần Khả Như làm một ca phẫu thuật rồi chậm chạp chờ thời gian trôi qua.
Có một số việc, không phải bạn không đề cập tới là có thể coi như không tồn tại.
Cô vừa mới đi vệ sinh xong, lúc đứng dậy đẩy cửa thì bên ngoài có tiếng bước chân của hai đôi giày cao gót, cũng kèm theo hai giọng con gái sắc sảo.
"Chị Anh Thư, hôm nay chị nhìn thấy không, dáng vẻ không coi ai ra gì của Trần Khả Như kìa.
Không biết cô ta đã giở thủ đoạn gì, chẳng những đi làm lại rồi mà còn được trưởng khoa bênh vực, em có tin tức nội bộ, người được chọn làm phó trưởng khoa chính thức trong cuộc bình bầu của viện chính là cô ta."
"Em nói cái gì?"Một giọng nữ khác, trong sự sắc sảo tràn đầy kinh ngạc.
Là Võ Anh Thư và thực tập sinh cô ta dẫn dắt Phan Như Phương.
Trần Khả Như thấy đau đầu âm ỉ.
Từ lúc nào mà mình không coi ai ra gì? Cô tự hỏi những phép lịch sự cơ bản cô đều làm cả rồi mà.
Quả nhiên là người phân theo nhóm vật họp theo loài, Võ Anh Thư bình thường cũng thích nói lời chanh chua ở bên ngoài mà.
"Chị Thư, chị vẫn chưa biết ạ? Thật là, em cũng kêu oan thay chị rồi, nửa đường nhảy ra một tên Trần Minh Mẫn.
Chị nói xem, cô ta có phải đã bu lấy cấp cao để ăn bám rồi không?"
Sắc mặt Võ Anh Thư trầm xuống, cánh môi đỏ thẫm đột nhiên có vài phần dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhìn cô ta chắc chắn không phải bám lấy chủ tịch thì cũng là con trai chủ tịch, loại phụ nữ như cô ta, ngoại trừ việc bán mình để đi đường tắt ra thì còn có cái gì hay để lợi dụng chứ! Hừ!".