Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 99: Thẩm Vấn Phạm Nhân Không Thể Thô Bạo





Vợ? Ung thư cổ tử cung?
Trần Khả Như căng lỗ tai, cô bắt đầu trở nên cảnh giác, là một vị bác sĩ - đặc biệt là bác sĩ phụ khoa sẽ vô cùng mẫn cảm với mấy chữ này.

Quả nhiên giây tiếp theo, cục trưởng Hồ đã kể rõ đầu đuôi câu chuyện.

Lúc mới đầu miệng của Trầm Quý kín như bưng.

Sau khi vào cục cảnh sát, ông ta không chịu nói một lời nào cả, cảnh sát thẩm vấn ỉ ôi, tốn biết bao nhiêu thời gian và công sức mới khiến ông ta nhận tội… Nguyên nhân là vào một năm trước, ông ta gom góp một số tiền lớn để đưa vợ mình đang mắc ung thư cổ tử cung đến bệnh viện tốt nhất để làm phẫu thuật cắt bỏ.

Có điều sau khi trở về không bao lâu, vợ ông ta đã qua đời.

Lê Hoàng Việt nghiêm túc nhìn tư liệu của những người bị tình nghi do cục trưởng Hồ đưa tới.

Trần Khả Như đột nhiên nhớ tới, đúng là năm trước đã làm một cuộc phẫu thuật như vậy.

Người nhà bệnh nhân cũng tới làm ầm ĩ, chẳng qua sau đó bên phía bệnh viện đã đưa ra một tờ phiếu cam kết sự rủi ro trong phẫu thuật.

Trước khi phẫu thuật, hai bên bác sĩ và bệnh nhân sẽ ký một bản thỏa thuận, chỉ cần là phẫu thuật thì sẽ có nguy hiểm.

Lúc ấy đúng là đã phẫu thuật thành công, có điều ung thư cổ tử cung giai đoạn giữa kết hợp với phương pháp bóc tách hạch bạch huyết ở khung chậu để loại bỏ các mô ung thư lân cận, nhưng không có nghĩa là nó không có khả năng tái phát.

Tuy nhiên xét về mặt nhân đạo, lúc ấy phía bệnh viện đã trả lại một chút tiền thuốc men cho người nhà.

Về sau hình như người nhà cũng không có dị nghị gì cả.

Chuyện này đã xảy ra cách đây một năm, đột nhiên giờ ông ta lại chọn phương pháp dã man như vậy để trả thù bác sĩ mổ chính, điều này không khỏi khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Thấy Trần Khả Như giống như đang suy tư điều gì, Lê Hoàng Việt hỏi: “Em nghĩ ra điều gì rồi?”
Trần Khả Như nói với vẻ mặt ngưng trọng: “Tôi đang nghĩ trước khi ông ta tạt axit, ông ta đã mắng tôi là loại bác sĩ giả nhân giả nghĩa, sau đó còn nói tôi là một con điếm, như vậy là có ý gì?”
Đôi mắt sáng như sao của Lê Hoàng Việt nghiêm túc hẳn lên, anh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nửa thật nửa giả nói: “Có thể là ông ta đang khen em, bởi vì mấy con điếm đều rất xinh đẹp.”
Trần Khả Như: “… Lê Hoàng Việt, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó.”
“Tôi cũng đang nói vô cùng nghiêm túc.


Em không cần phải xen vào bất cứ chuyện gì cả, giao cho tôi xử lý, được chứ?”
Trên hành lang lạnh lẽo trang nghiêm, Lê Hoàng Việt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, ánh mắt của anh trở nên thâm thúy, tự tin, giống như có vô số vụn kim cương đang chuyển động ở bên trong.

“Người phụ nữ của Lê Hoàng Việt này, chỉ cần đứng phía sau cánh chim của tôi thôi, em hiểu chứ?”
Kiên định không thể lay động, nói năng rất có khí phách.

.

Ngôn Tình Hay
Sóng to gió lớn bắt đầu dâng trào bên trong lồng ngực của Trần Khả Như, cảm xúc cuồn cuộn trong đầu, trên mặt cô cũng xuất hiện sự kinh ngạc.

Hình như cô đã đợi được rồi.

Lời hứa hẹn của Lê Hoàng Việt.

Có điều cô lại không ngờ tới - không chỉ có một mình cô là người phụ nữ của Lê Hoàng Việt, với lại đây còn là một mệnh đề không có kỳ hạn.

“Khụ khụ…”
Cục trưởng Hồ xấu hổ ho nhẹ một tiếng, từ lâu ông ta đã biết tình cảm giữa tổng giám đốc Lê và bà chủ vô cùng ngọt ngào hạnh phúc, cùng nhau đại diện quảng bá cho khu vui chơi Cực Quang, việc bọn họ thể hiện tình yêu trước mặt mọi người đã là thấy nhưng không thể trách.

Có điều bây giờ đang ở bên trong cục cảnh sát, có rất nhiều kẻ độc thân còn đang nhìn đấy! ----
Phòng thẩm vấn.

Trầm Quý ngồi trước một chiếc bàn, hai tay hai chân đều bị còng lại.

Lúc Trần Khả Như đi tới cửa, khuôn mặt xám ngoét như tro tàn của Trầm Quý đột nhiên trở nên kích động.

Công ta nhìn chằm chằm Trần Khả Như, còng tay và xích chân cũng theo đó mà phát ra tiếng kêu leng keng.

Sự hận thù kia rõ như ban ngày, không cần phải che giấu.

“Ngồi yên một chút đi!”
Cục trưởng Hồ nháy mắt một cái, đã có cảnh sát đấm mạnh vào đầu anh ta.


Tuy rằng Trầm Quý đã yên lặng hơn chút nhưng ánh mắt của ông ta vẫn hung ác nham hiểm như cũ.

Sau khi trải qua chuyện bị tạt axit, Trần Khả Như đã không còn sợ hãi một cách quá mức nữa.

So sánh với lần ở trên sân thượng với Dương Căn, cô cảm thấy lần đó còn đáng sợ hơn nhiều.

“Tổng giám đốc Lê, cậu hỏi đi.”
Sau khi cục trưởng Hồ nhận được một cuộc điện thoại từ trợ lý, ông ta tỏ vẻ bản thân có việc, vội vàng rời khỏi phòng thẩm vấn.

Trong lòng mọi người rất rõ ràng ý tứ của cục trưởng Hồ.

Ông ta đi rồi, mấy người có thể tự do phát huy.

Bên trong chỉ còn lại một vị cảnh sát có vẻ rất gắt gỏng và ba người Trầm Quý, Lê Hoàng Việt, Trần Khả Như.

Lê Hoàng Việt bước tới gần, Trần Khả Như định kéo anh lại, đối phương lại chậm rãi đẩy tay cô ra, ung dung nói: “Yên tâm, đứng ở đây chờ tôi.”
Lời nói của anh giống như có tác dụng xoa dịu lòng người vậy.

Về sau Trần Khả Như lại phát hiện, bản thân đúng là lo bò trắng răng.

Những gì mà cô nghĩ tới, đối phương đã nắm rõ như lòng bàn tay từ lâu rồi.

“Sự kiên nhẫn của tôi không nhiều, tốt nhất là ông nên nói hết toàn bộ sự thật ra đi.

Nếu không cục cảnh sát đánh ông vài cái cũng chỉ coi như là món một khai vị mà thôi, ông hiểu chứ?”
Lê Hoàng Việt từ trên cao nhìn xuống, khí thế tàn nhẫn, vừa mở miệng đã lớn tiếng doạ người, lộ rõ sự đàn áp.

Vết thương trên mặt Trầm Quý cũng không rõ ràng lắm.

Có lẽ là do đang tập trung nhìn về phía Trầm Quý, thế nên Trần Khả Như cũng trông thấy vết bầm tím trên mặt anh ta.

Trầm Quý ngẩng đầu liếc nhìn một cái, ông ta coi như không phát hiện ra, chỉ cúi thấp đầu xuống.


Thái độ này!
Quá kiêu ngạo, trực tiếp ngó lơ Lê Hoàng Việt.

“Cái tên khốn này!”
Tổng giám đốc Lê trước mặt chính là khách quý mà cục trưởng Hồ ra sức lấy lòng, cảnh sát đang định vung chiếc dùi cui trong tay lên, theo thói quen định đánh về phía ông ta.

“Chậm đã.”
Bờ môi mỏng của Lê Hoàng Việt hơi mím lại, lập tức ngăn cản vị cảnh sát kia lại.

Anh để lộ ra ánh mắt khó hiểu, đôi mắt nheo lại, vô cùng có hứng thú nói: “Anh vừa tới đây không bao lâu nhỉ?”
Cảnh sát sửng sốt, uất nghẹn gật đầu.

Rõ ràng ông đây đã làm trong phòng thẩm vấn nhiều năm… Chẳng qua tổng giám đốc Lê nói cái gì thì chính là cái đó.

“Thẩm vấn phạm nhân không cần phải thô bạo như vậy đâu.”
“…”
Trần Khả Như kinh ngạc nhìn chằm chằm Lê Hoàng Việt, lời này được nói ra từ miệng của một người lúc nào cũng cộc cằn thô lỗ như Lê Hoàng Việt sao? Không giống, cực kỳ không phù hợp với tác phong bình thường của anh
Lê Hoàng Việt chính là một người có thù tất báo, trên sân thượng của bệnh viện, thủ đoạn mà anh dùng để uy hiếp Dương Căn vẫn còn hiển hiện ở trước mắt, đến nay vẫn còn khiến cho người khác phải hoảng sợ.

Loại chứng cớ này đã xác thực Trầm Quý là người bị tình nghi, lại làm bị thương rất nhiều người vô tội, một cú đánh của cô chứng tỏ lý giải về phương hướng này cục cảnh sát không có làm sai.

Ngay sau đó.

Lê Hoàng Việt híp mắt, trán còn hơi cau lại, nhìn không dưới ba lần, giọng nói từ bình thản tiến đến cao vút: "Thẩm vấn phạm nhân, phải dùng cách đơn giản hơn, càng trực tiếp —"
Lời còn chưa dứt thì thấy anh dùng nắm đấm mạnh mẽ không chút do dự vung về phía ngực và bụng của Trầm Quý, lúc ấy ngày cả tiếng hừ hừ của Trầm Quý cũng phải kiềm chế vô cùng, cả khuôn mặt hiện lên vẻ đau khổ, dáng vẻ vặn vẹo.

Còng tay bị động đậy vang lên tiếng đinh đinh đang đang.

Trần Khả Như và mấy nhân viên cảnh sát nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, nhất là nhân viên cảnh sát, vô ý thức lui về phía sau mấy bước để dọn chỗ cho tổng giám đốc Lê.

Sau khi lấy một hơi, Lê Hoàng Việt tiếp tục cắn răng nghiến lợi nói: "Nhất định phải càng trực tiếp, càng không có tính người, mới có thể đạt được mục đích!"
Anh vừa nói vừa xách lấy hai vai của Trầm Quý, mạnh mẽ đạp ba cái.

Trên trán của anh mờ hồ có thể thấy được gân xanh nổi lên, gương mặt đẹp trai trở nên đỏ bừng, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn lại hung ác, hoàn toàn không giống đạo lý vừa nói ra.

Rõ ràng là cục diện tàn bạo vô cùng, Lê Hoàng Việt làm vậy, nhưng cách làm kia cũng không khiến cho người khác cảm thấy chán ghét, ngược lại rất đàn ông.

Bảo vệ người phụ nữ của mình, tức giận vì người phụ nữ của mình.


Trần Khả Như sợ hết hồn hết vía, lại không ngừng động lòng.

Sau khi đánh hai mươi mấy cái, Lê Hoàng Việt dừng lại hành động thô bạo, coi như không có việc gì sửa sang lại y phục, sắc mặt Trầm Quý trắng bệch xanh xám, nằm rạp trên mặt đất miệng phun nước chua, thoi thóp.

Nhân viên cảnh sát nuốt một ngụm nýớc bọt, lắp ba lắp bắp hỏi nói: "Tổng, tổng giám đốc Lê, có phải...!Ra tay nặng quá hay không, nhỡ đâu..." Ðánh chết người sẽ không tốt!
"Yên tâm, tôi có chừng mực."
Lê Hoàng Việt lạnh lùng nói, nhýng mõ hồ cảm giác được hơi thở của anh thay đổi lên xuống.

Ðánh người cũng là một việc rất tốn thể lực được chứ.

Gần như chậm chạp thở một hơi, một đôi giày da đắt đỏ trong vắt phát sáng trực tiếp dẫm lên cổ của Trầm Quý sau khi anh ta ung dung tỉnh lại, kèm theo đó dùng sức đạp xuống, Lê Hoàng Việt cúi người cúi đầu, nghiêm nghị chất vấn: "Nói, ông có đồng phạm hay không, hoặc là phía sau có ai bày mưu tính kế thay cho ông!"
Loại công nhân có trí thông minh nhưTrầm Quý, nếu như không có người kích thích thì mới lạ.

Trầm Quý yếu ớt mở mắt, tiếng như muỗi vo ve: "Có gan...!Khụ khụ...!Thì đánh chết...tôi..."
Ông ta lại nhe răng cười...!Ôngta điên rồi!
Nhân viên cảnh sát hoảng hốt, mẹ nó, một màn này của tổng giám đốc Lê, quả thật là thủ đoạn thẩm vấn giết trong nháy mắt, chỉ là Trầm Quý quá ngoan cố, làm thế nào cũng sẽ không mắc lừa đâu!
Nhìn thấy anh ta ngu xuẩn thế này, Lê Hoàng Việt cũng không tức giận, chậm rãi mà nói: "Trầm Quý, tôi sẽ không đánh chết ông, chúng ta đều là người văn minh sống ở thế kỷ hai mươi mốt...!Người của tôi sẽ tới quê quán thôn huyện của ông, phá nhà máy, sưu tầm chứng cứ, sớm hay muộn thì chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian."
Sắc mặt Trầm Quý có chút trở nên mất tự nhiên, lúc này Lê Hoàng Việt bỏ chân ra, đối phương đang yếu ớt chống đỡ, suy yếu lại phẫn uất mà nói: "Các người...chỉ biết gây khó dễ cho nông dân.

Bọn tôi bỏ ra nhiều tiền mổ như vậy, kết quả các người không có chút động tác gì, trong bệnh viện thì giả mù mưa sa nói đền bù, chân trước vừa đưa tiền mặt tới, chân sau đánh tôi một trận, còn cảnh cáo tôi, không cho phép nói ra..."
Trần Khả Như không nói gì, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, làm sao có thể? Tại sao trong bệnh viện lại làm loại chuyện vô sỉ như vậy, mặc dù chủ nhiệm Phan là người khéo đưa đẩy sành đời, cũng không phải là một người che giấu lương tâm tham của.

"Mỗi người phạm tội đều có hàng ngàn hàng vạn lý do, nhưng anh làm thì chính là làm, bị bắt lại cũng là sự thật, không cho phép ngụy biện!" Sắc mặt Lê Hoàng Việtkhông thay đổi, ánh mắt hung ác lạnh lẽo mà nói với anh ta, chỉ có kết quả, quá trình nguyên nhân gây ra như thế nào, anh không muốn biết.

"Để cho tôi đoán xem, có phải có người nói với ông, trong cuộc phẫu thuật của vợ ông chính là do bác sĩ mổ chính dẫn đến sai lầm này, không có cắt sạch sẽ bộ phận bị ung thư mới khiến cho vợ ông tử vong, sau đó cô ta lại ký bút cho ông một số tiền lớn, chắc hẳn ông vô cùng thiếu tiền, có lẽ ông không cam tâm, có lẽ ông có tình cảm rất sâu đậm đối với vợ ông, cũng có lẽ ông chỉ vì tiền, tôi nhớ là ông có còn một người mẹ già tầm bảy mươi tuổi, lớn tuổi nên chắc hẳn mắc nhiều bệnh, lập tức nói, là ai sai ông, nếu không nói, mẹ của ông cũng không có tiền để đổi lấy mạng cho ông!"
Từng câu từng chữ của anh, thành công nói một mạch, giống như trước đó đã điều tra, thế mà miêu tả động cơ phạm tội của người bị tình nghi một cách hợp tình hợp lý, nhịp nhàng ăn khớp.

Một lần nữa Trần Khả Như và nhân viên cảnh sát trong phòng cảm thấy vô cùng may mắn.

Lê Hoàng Việt giống như trời sinh có khí chất vương giả, áp đảo tất cả mọi người phía trên, mà anh giống như đứng từ trên cao nhìn xuống mọi người.

Mặt Trầm Quý như xám tro, yên tĩnh nằm ở trên mặt đất, thở hồng hộc: "Mẹ...!Con có lỗi với mẹ..."
Trong mắt lại rơi lệ.

"Tôi chưa thấy qua, người kia...!Khụ khụ...!Để ba trăm năm mươi triệu tiền mặt trước cửa nhà và một bức thư cho tôi, chỉ cần làm được chuyện, anh ta hứa với tôi sẽ cho mẹ tôi ba trăm mươi triệu, mà anh ta lại còn nói với tôi, hất axitsunfuric sẽ không chết người, chỉ là sẽ bị hủy dung, tôi ở mấy năm tù là sẽ được thả ra."
"Bức thư đó ở đâu?".