Cùng Giang Du Bạch kí đơn ly hôn xong, lúc ra tới ngoài Cục Dân Chính thì trời đổ mưa to.
Giang Du Bạch galant tỏ vẻ muốn đưa tôi về nhà mẹ đẻ.
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh xác định muốn đưa tôi về nhà? Nếu lúc đó mà bị ba tôi đánh gãy chân chó thì tôi không chịu tiền thuốc đâu.”
Không biết Giang Du Bạch nghĩ tới cái gì, run run một lát rồi căng da đầu nói: “Không sao, anh da dày thịt béo mà.”
Tôi và Giang Du Bạch là thanh mai trúc mã, là mối quan hệ cùng nhau mặc quần hở đũng lớn lên.
Từ nhỏ anh đã thông minh, sau khi tốt nghiệp đại học, cầm xô vàng đầu tiên trong nhà tiến quân vào giới tài chính, cũng lập được một ít thành tựu gọi là có tên có tuổi.
Mà tôi tư chất bình thường, ở một công ty nhà nước sáng đi chiều về.
Lần nọ tụ tập cùng bạn học cũ, Giang Du Bạch nhân mô cẩu dạng* mà xuất hiện ở trước mặt tôi, hỏi tôi có muốn kết hôn cùng anh hay không.
*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Tôi nói: “Cậu uống say?”
Anh xụ mặt không nói chuyện.
Tôi nhìn về phía TV trong góc, trong đó đang chiếu cảnh hôn lễ linh đình của ảnh hậu Như Lan.
À…hiểu rồi.
Giang Du Bạch cùng Như Lan yêu hận tình thù, một người không thích hóng chuyện như tôi còn nghe được một ít tin đồn về bọn họ.
Hiện giờ người thương của anh phụ anh đi lấy chồng, tim gan tì phổi của anh không phải như bị ngâm trong nước sôi lửa bỏng à?
Dù sao lâu lâu tôi cũng bị ba cô sáu bà ép đi xem mắt, không bằng giải quyết dứt khoát một lần.
Tôi và Giang Du Bạch ăn nhịp với nhau.
Lĩnh chứng xong, chúng tôi đi gặp ba mẹ hai bên.
Ba Giang mẹ Giang nhìn tôi lớn lên, vẫn luôn coi tôi như con cái trong nhà.
Hiện nay thân càng thêm thân, vui đến nỗi bà trực tiếp tháo vòng phỉ thuý trên tay xuống rồi đeo cho tôi.
Không ngờ lại vừa vặn vô cùng.
Mẹ Giang cười đến nỗi không khép miệng được: “Niệm Niệm đã được chú định là con dâu nhà họ Giang chúng ta rồi.”
Giang Du Bạch ngồi ở bên cạnh kéo kéo khoé miệng.
Sau đó đi gặp ba mẹ tôi.
Ba mẹ tôi thấy hai đứa kết hôn chớp nhoáng, tuy có giật mình vì bất ngờ nhưng cũng không nói gì.
Chẳng qua, vào ban đêm khi ba tôi đã chuốc say Giang Du Bạch, thuận tiện nói với anh rằng: “Về sau anh mà dám làm gì có lỗi với con gái của tôi, tôi sẽ đánh gãy chân chó của anh.”
Ly hôn là tôi đề nghị.
Bởi vì Như Lan về nước.
Ừm, cô ta về nước bởi vì ly hôn.
Hôn lễ đã từng khiến cả nước oanh động, thần tiên quyến lữ làm mọi người hâm mộ, chẳng qua cũng chỉ qua loa hai năm rồi kết thúc.
Tôi nhớ rõ ngày nổ ra tin tức Như Lan về nước, Giang Du Bạch đứng như pho tượng ngoài ban công hút thuốc cả đêm.
Ngày hôm sau liền cảm mạo phát sốt.
Tôi vừa mắng anh vừa phải làm tuỳ tùng hầu hạ anh.
Cuối cùng anh còn nắm lấy tay tôi, trong miệng lẩm bẩm: “Em đừng đi, đừng bỏ lại anh một mình mà.”
Haiz, đều nói uống say thì sẽ nói thật, còn anh đây là sau khi sốt cao thì nói lời thật lòng.
Bảo ai đừng đi, đừng bỏ rơi anh?
Ngoại trừ Như Lan thì sẽ có người thứ hai sao?
Tôi lấy đơn ly hôn đã được chuẩn bị tốt từ trước ra, đoan đoan chính chính đặt trên bàn trà.
Giang Du Bạch thấy tôi quyết tâm muốn ly hôn, ngoại trừ hỏi tôi ba lần câu “Em không hối hận sao?” Sau đó cũng không có hành động gì gọi là níu kéo.
Ký tên nhanh nhẹn hơn bất kì ai.
Tôi cho rằng, ký tên xuống tờ giấy này xong, chúng tôi sẽ không bao giờ liên quan đến nhau nữa.
Nhưng đến khi tỉnh lại, nhìn người nào đó đang ngồi bắt chéo chân một cách khoe khoang trước mặt mình, nội tâm tôi không ngừng rít gào: “Ông trời ơi, người đang chơi con đúng không???”
2.
Lúc trước từng đọc được một câu hỏi trên mạng rằng: “Xin hỏi thời gian ác mộng nhất trong cuộc đời các bạn là khi nào?”
Đáp án chính là năm lớp 12!
Hiện tại tôi đang ôm đầu nhìn chồng đề thi dày cộp trước mắt: “Xuyên đến lúc nào không xuyên, sao cứ phải là lớp 12 cơ chứ???”
Một đôi tay trắng nõn thon dài chống lên bàn, tôi ngẩng đầu, thấy được Giang Du Bạch phiên bản thiếu niên.
Đồng phục lỏng lẻo mặc trên người anh, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Mặt mày thiếu niên sạch sẽ, ánh mắt thanh triệt, hoàn toàn không có sự tính kế phức tạp của người trưởng thành.
Anh bày ra vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp hoạ nhìn tôi: “Ồ, không làm được đề Toán à, vậy tới cầu xin tôi đi.”
Tôi cảnh giác đánh giá anh.
Thật sự tôi không chắc đây là Giang Du Bạch của thuở thiếu thời, hay anh cũng xuyên đến đây như tôi?
Cần thiết phải thử một chút.
“Như Lan?”
Vẻ mặt anh mờ mịt: “Cái quỷ gì?”
“911016.” Đây chính là mật mã vào nhà tân hôn của chúng tôi.
Mày anh nhíu chặt lại: “Ôn Niệm, cậu phát bệnh thần kinh gì đấy?”
Tôi thử nghiệm lần cuối cùng: “Công ty kẹo bông gòn?” Đây chính là công ty đầu tiên hợp tác với anh.
“Tôi còn có giò heo nữa này! Ôn Niệm, mới sáng ra mà cậu đã đói đến phát điên rồi à?”
Mu bàn tay hơi lạnh của anh khẽ áp lên trán tôi, xem xét: “Cũng đâu có sốt.”
Đột nhiên đụng chạm khiến tôi giật mình, chơi chiến thuật ngửa ra sau, kết quả bàn phía sau cũng bị xê dịch theo.
Trước khi ngã nhào ra đằng sau, tôi đã nhanh nhẹn bắt lấy áo đồng phục của Giang Du Bạch.
“Xoẹt” một tiếng, áo đồng phục bị xé rách.
Lúc tập thể dục mà Giang Du Bạch vẫn còn mắng: “Áo đồng phục chó má vì vậy, chất lượng kém thế mà 300 tệ.”
Tôi khinh bỉ nhìn anh một cái.
Anh của tương lai ấy à, tiêu 300 vạn cũng không thèm nháy mắt một cái.
Còn hiện tại thì quá keo kiệt!
Miệng anh cứ ồn ào mãi không dừng, ồn ào đến nỗi não tôi cũng phải đau.
Tôi nói: “Biết rồi biết rồi, lát nữa về cởi áo ra, tôi sửa lại giúp cậu.”
Anh lập tức hừ một tiếng: “Dựa vào tay nghề của cậu?”
Tay nghề của tôi thì làm sao chứ???
Sau khi chúng tôi kết hôn, khăn trải bàn lớn lớn bé bé trong nhà, sofa, thậm chí là vải phủ TV tất cả đều do tay tôi may vá thiết kế.
Có một lần Giang Du Bạch trở về, thấy khắp nhà đều là vải viền hoa, khoé miệng co rút: “Em cũng đừng bên trọng bên khinh, nếu không cũng may cho cái bồn cầu bộ quần áo mới đi.”
Tôi gật đầu.
Sáng hôm sau đã đâu vào đó.
Tôi còn nhớ rõ vẻ mặt đen thùi lùi của Giang Du Bạch khi nhìn thấy bộ quần áo mới của bồn cầu nữa cơ.
Thể dục xong thì tiết học tiếp theo chính là môn Toán.
Aiz môn Toán ác độc.
Tôi cho rằng đời này của mình sẽ không phải gặp lại thứ gọi là môn Toán nữa, ai ngờ đến giờ phút này không những gặp mà còn phải học!
Ông trời tàn nhẫn quá đi mất!
Thời điểm tôi như lạc vào cõi thần tiên, ánh mắt không tự giác dừng lại trên người Giang Du Bạch.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ chăm chú nghe giảng.
Trong chốc lát thì quay bút, lát lại cúi đầu nhìn ngây ngẩn vào quyển sách, nhìn chán chê lại vùi đầu xuống bàn không biết để làm cái gì.
Sau khi kết hôn, tôi có đến công ty mấy lần để đưa cơm.
Đương nhiên tôi với anh chỉ là “hợp tác hôn nhân”, tôi không cần tình yêu tràn đầy mà vì chồng yêu rửa rau nấu canh.
Nhưng ngày nọ anh về nhà với gương mặt buồn bực, tôi cho rằng công việc của anh không thuận lợi nên tốt bụng hỏi han một câu.
Vẻ mặt anh không phục: “Giám đốc Trần ý cả ngày cứ như con chim khổng tước vậy, ngày nào cũng khoe cơm hộp vợ làm cho, cứ làm như có mỗi ông ta có vợ vậy.”
Nói xong anh trông mong mà nhìn tôi.
Hả?
Cũng muốn tôi làm cơm hộp cho ấy à?
Mấy người đàn ông các anh có tính hiếu thắng dễ sợ.
Dưới sự ám chỉ mãnh liệt của anh, tôi đành phải sắm vai vợ hiền vợ đảm, mang cơm đến cho anh mấy lần.
Lần này đến lượt anh biến thành con chim khổng tước.
“Tan học rồi còn ngây ra làm gì?” Giang Du Bạch khẽ bắn vào trán tôi một cái.
Tôi ăn đau, oán hận nhìn anh: “Ai cần cậu lo?”
Anh nhìn theo ánh mắt của tôi, thấy được hội trưởng Hội Học Sinh – Thẩm Tu.
Gương mặt đẹp trai kia lập tức đen lại: “Cậu nhìn cậu ta làm gì?”
Tôi nhìn cậu ấy khi nào???
Chỉ là cậu ấy vừa lúc đi qua cửa sổ, mà tôi cũng vừa lúc nhìn thấy cậu ấy mà thôi.
Tôi đang muốn giải thích thì lại thấy Thẩm Tu nhìn mình cười hiền lành.
Người ta cười với mình, không lý nào mình lại không có phản ứng gì cả, cho nên tôi cũng hơi mỉm cười đáp lại.
Giang Du Bạch chắn trước mặt tôi, hùng hổ nói: “Không phải cậu nói sửa quần áo cho tôi sao? Còn ngây ra làm gì, nhanh lên!”
Biết rồi.
Quỷ phiền toái.
Từ nhỏ đã như vậy, muốn cái gì là muốn bằng được.
Kém một phút một giây cũng không chịu.
Con cưng của trời, quen thói kiêu ngạo.
Cho nên không có được Như Lan, hẳn là anh đã thấy rất thất bại.
Tôi nhìn gương mặt đẹp trai toả nắng của anh, nghĩ sau này anh phải đau khổ dài dài thì đột nhiên cười một cách ác liệt.
Thiếu niên à, hãy biết quý trọng quãng thời gian vô lo vô nghĩ bây giờ của mình đi.
3.
Trên đường trở về, chúng tôi gặp Như Lan.
Cô ta mặc đồng phục, thân cao chân dài, tóc đen ngang eo, môi hồng như son, là nữ thần trong mắt mọi nam sinh.
Bao gồm cả Giang Du Bạch.
Bởi vì tôi rõ ràng nhìn thấy anh sửng sốt một chút.
Tôi cười khổ.
Cho nên Giang Du Bạch đã thích Như Lan từ sớm như vậy sao?
Như Lan cũng không phải học sinh trường tôi, cô ta là nữ sinh trường bên cạnh, nhưng bởi vì quá xinh đẹp, khí chất quá mức xuất chúng cho nên đi đến đâu cũng được săn đón vây quanh.
Cô ta đi về phía chúng tôi.
Xác thực mà nói thì là đi về phía Giang Du Bạch.
Tôi săn sóc nói với Giang Du Bạch: “Ê này, nữ thần tìm cậu đó, tôi về nhà sửa quần áo cho cậu trước nhé.”
Nói xong tôi quay đầu chạy như bay, căn bản không cho anh cơ hội phản ứng.
Mẹ tôi về đến nhà nhìn thấy tôi đang khâu áo thì hiếu kỳ: “Đây đâu phải đồ của con, khâu cho ai thế?”
Tôi cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Cho thằng c.hó Giang Du Bạch ạ.”
Im lặng…
Aaa, sao tôi lại nói thẳng tuột những lời trong lòng thế này???
Hình tượng con gái ngoan ngoãn trong cảm nhận của mẹ tôi chẳng phải sẽ sụp đổ hay sao???
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của mẹ, tôi ho nhẹ một tiếng nói: “Một con chó cắn hỏng áo của Giang Du Bạch ấy ạ, nên con khâu vào giúp cậu ấy.”
Lúc Giang Du Bạch đứng trước cửa nhà tôi đã là 9 giờ tối.
Tôi tức giận mở cửa, đem quần áo ném lên người anh: “Khâu xong rồi đấy.”
Anh tiếp nhận, nhướng mày nhìn tôi: “Làm sao đấy? Tối nay ăn phải thuốc súng à?”
Có anh mới ăn thuốc súng á!
Anh cầm lấy áo, tỉ mỉ nhìn một lần rồi tấm tắc đánh giá: “Đường may không đủ dày, tay nghề của cậu không được rồi.”
Tôi hừ một tiếng.
Tuy hiện tại tay nghề của tôi chưa được, nhưng 10 năm sau ấy à, tay nghề của tôi có thể so với đại sư, bồn cầu còn phải khen tôi vài câu.
Tôi âm dương quái khí nói: “Vậy cậu bảo tôi khâu lại làm cái gì? Đi mà tìm Như Lan ấy.”
Giang Du Bạch ngây ra, nhếch nhếch môi như muốn nói gì đó.
Nhưng tôi không cho anh cơ hội, rầm một tiếng đóng mạnh cửa lại.
Ngoài cửa, Giang Du Bạch vẫn còn cố hỏi thêm: “Mai cậu muốn ăn bánh bao thịt hay cơm gạo nếp?”
Tôi muốn cho cậu ăn cây búa!
Buổi tối, tôi lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.
Vừa nhắm mắt lại tôi liền nghĩ đến năm đó.
Khi ấy dưới sự đe doạ lẫn dụ dỗ của cha mẹ hai bên, tôi và Giang Du Bạch chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật.
Vốn dĩ tôi không định đi.
Nhưng Giang Du Bạch nói: “Diễn kịch thì phải diễn tròn vai, đồng chí, em cũng không thể bỏ gánh giữa đường, dẫn tới tâm huyết cả hai kiếm củi ba năm thiêu một giờ chứ.”
Cho nên tôi đành nhún nhường mà gật chiếc đầu cao quý của mình.
Ngày xuất phát, tôi cẩn thận thu dọn hành lí, trang điểm cho chính mình, ngay cả dì Trần giúp việc cũng nói: “Tâm trạng của cô chủ hôm nay tốt quá.”
Tôi vội áp ý cười nơi khoé miệng xuống.
Chờ tôi chuẩn bị xong hết thảy, đột nhiên Giang Du Bạch gọi điện thoại nói hiện tại có việc gấp không đi được, lần sau anh nhất định sẽ đền lại chuyến đi khác cho tôi.
Mặt ngoài tôi tỏ vẻ không để bụng, nhưng trong lòng vẫn mất mát như dời non lấp biển.
Mà trong tin tức, Giang Du Bạch nói là có việc gấp đang bị một đám phóng viên và fans vây quanh một chỗ với Như Lan. Tôi hiểu ra rồi.
Từ đầu tới cuối, tôi chỉ là một công cụ của Giang Du Bạch.
Người anh thích là Như Lan, mà Giang gia không thích nhà mình có dính dáng gì tới giới nghệ sĩ.
Cho nên, tôi thành bức bình phong của Giang Du Bạch.
Hiện tại ông trời cho tôi cơ hội, để tôi làm lại từ đầu.
Tôi nhất định phải rời xa Giang Du Bạch, làm anh cút được càng xa càng tốt.
Hôm sau tôi còn đang đọc sách.
Giang Du Bạch nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt tôi, làm như tôi là tra nữ phụ lòng người yêu: “Ôn Niệm, cậu to gan lắm!!!”