Tôi cảm thấy mỹ mãn mà anh bánh kem, vừa quay đầu lại, thấy anh đang mỉm cười với mình.
Tôi còn nhớ đến, ngày Như Lan về nước, anh đứng ở ban công suốt một đêm.
Nhưng hôm đó cũng là ngày Thẩm Tu đoạt giải, tôi đi chúc mừng cho cậu ấy.
Sau khi trở về, không biết có phải tôi có tâm lý trả thù hay không, mà lại khen Thẩm Tu mấy câu.
Anh uống say, nắm lấy tay tôi, nói đừng đi, đừng bỏ lại anh một mình.
Nhưng anh chưa từng gọi tên Như Lan.
Chúng tôi là hôn nhân hợp đồng nên vẫn luôn chia phòng ngủ.
Trong lúc ngủ tôi thường hay bị khát nước, mà mỗi lần tỉnh lại, trên tủ đầu giường đều để sẵn một ly nước ấm.
Vào mùa đông, tay chân tôi lạnh băng, dì giúp việc luôn nấu trà táo đỏ cho tôi, nói là cậu chủ dặn dò.
Tôi uống say, chơi xấu mà khóc lóc trước mặt anh, nhưng anh vẫn mà vuốt lưng cho tôi, nghe tôi nói mấy lời vô nghĩa.
Tôi mang cơm hộp cho anh, đến khi trở về, hộp cơm luôn được rửa sạch sẽ.
Tôi luôn cảm thấy người anh yêu là Như Lan, kết hôn với tôi là để trốn tránh.
Nhưng Thẩm Tu nói với tôi rằng.
Yêu một người thì cho dù có nhắm mắt lại, tình yêu cũng sẽ toả ra từ nơi khác.
Lần đó thất hứa chuyến đi hưởng tuần trăng mật với tôi, đúng là anh đã ở bên cạnh Như Lan thật. Nhưng xong việc tôi mới biết, Như Lan chính là người phát ngôn của công ty anh.
Cô ta có liên quan đến lợi ích của công ty.
Lúc anh nhìn về phía Như Lan, đáy mắt cũng chẳng có nhiều cảm tình.
Mà tôi vẫn luôn tự ảo tưởng.
Tự ảo tưởng bọn họ yêu mà không được, tự ảo tưởng bản thân là kẻ yêu thầm đáng thương.
Tôi ấy à, thật sự ngu hết phần của người khác.
Đời này tôi sẽ sống trong hối hận cùng tự trách.
Nếu tôi hỏi thêm một câu…
Nếu tôi không sợ hãi mà quay đầu lại dù chỉ một lần.
Nếu…
Nhưng không có nếu như…
Giang Du Bạch…đã chẳng còn nữa rồi.
Ngày sinh nhật 80 tuổi của tôi, Thẩm Tu đến thăm tôi lần cuối cùng.
Tôi nói với Thẩm Tu: “Không cần khổ sở, tôi sắp được nhìn thấy ông ấy rồi, ông cũng phải thấy vui cho tôi chứ?”
Thẩm Tu hồng mắt, mái tóc trắng xoá cũng khiến tôi loá mắt.
Tôi mỉm cười với ông ấy.
Đời này, việc duy nhất tôi có thể làm chính là sống cô đơn một đời không gả, vì Giang Du Bạch mà thủ tiết.
Hiện tại, tôi có thể đi gặp chàng thiếu niên của tôi rồi.
Trong lúc ý thức mê mang, hình như tôi đã nhìn thấy bóng dáng của Giang Du Bạch.
Anh đứng ở trong vầng sáng, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo của thời niên thiếu, dịu dàng mỉm cười với tôi: “Ôn Niệm.”
11.
“Ôn Niệm, em tỉnh lại đi, có phải mơ thấy ác mộng không? Mơ thấy gì mà em khóc?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Đột nhiên tôi mở to mắt, đối diện với ánh mắt đầy quan tâm của Giang Du Bạch.
Anh thấy tôi mồ hôi đầy đầu, dáng vẻ kinh hồn thì có chút đau lòng: “Là không ngủ ngon sao? Để anh đi mua nước, em đợi một lát.”
Nhìn gương mặt như đã xa cách mấy đời kia, tôi kích động ôm lấy anh.
Giang Du Bạch đỡ tôi, ánh mắt thấp thỏm lại giật mình: “Ôn Niệm, em sao vậy?”
Tôi không nói lời nào mà chỉ ôm anh khóc thút thít.
Giang Du Bạch vẫn luôn vỗ lưng tôi, không tiếng động an ủi.
Chờ đến khi mắt phát đau vì khóc nhiều, tinh thần của tôi mới hồi phục lại.
Hiện tại tôi đang ở trên xe.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy chứ “Cục Dân Chính” to đùng ánh vào mi mắt.
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, thời gian hiển thị là ngày 6 tháng 5 năm 2022.
Hôm nay là ngày tôi và Giang Du Bạch hẹn nhau ra Cục Dân Chính để xử lý thủ tục ly hôn.
Tay tôi lục trong túi ra một tờ đơn ly hôn mới ra lò.
Cho nên, tôi đã nằm mơ sao?
Trong mơ, tôi cùng Giang Du Bạch dây dưa không thôi, sinh ly tử biệt, anh tuổi xuân mất sớm, mà tôi thì cô độc sống hết quãng đời còn lại, cuối cùng ra đi trong tiếc nuối.
Nhật ký!
Tôi đột nhiên nhớ tới.
Ngày tôi đi chúc mừng Thẩm Tu cũng chính là ngày Như Lan ly hôn về nước, Thẩm Tu có đưa cho tôi một phần văn kiện được dán kín.
Cậu nói với tôi rằng, lúc nào tôi muốn xem thì cứ mở ra xem.
Mà phần văn kiện đó vẫn luôn ở trong nhà tôi.
“Em phải về nhà.”
Giang Du Bạch thở dài: “Ừ, để anh đưa em về.”
Anh cười khổ nhìn thoáng qua đơn ly hôn trong tay tôi: “Đúng là trốn không thoát.”
Xe vừa đỗ dưới lầu, tôi đã vội vàng bước xuống giống như bị quỷ đuổi sau lưng vậy.
Thấy tôi thất tha thất thểu, giọng nói của Giang Du Bạch mang theo sự mất mát khó có thể che giấu: “Này Ôn Niệm, tốt xấu gì chúng ta cũng từng là vợ chồng, biểu hiện lúc này của em cũng đả thương người khác quá đấy.”
Nói thì nói vậy, nhưng anh vẫn đi theo tôi.
Vừa thấy mẹ mở cửa, tôi đã chạy vọt vào phòng.
Đằng sau truyền đến cuộc đối thoại giữa mẹ tôi và Giang Du Bạch:
“Niệm Niệm sao thế? Nhìn nó có vẻ lo lắng quá?”
“Mẹ, cô ấy không nhịn được.”
Tôi run rẩy mở ngăn kéo ra, bên trong vẫn là phần văn kiện nằm an tĩnh ở đó, tôi hít sâu một hơi rồi mở nó ra.
Sổ nhật ký quen thuộc ánh vào mắt.
Giang Du Bạch cũng đi vào, sau khi thấy rõ trong tay tôi cầm sổ nhật ký thì hít ngược một hơi khí lạnh: “Đm, cuốn sổ nhật ký này anh vứt rồi mà, sao nó lại ở trong tay em?”
Tôi mở trang đầu tiên ra.
Bên trong viết: “Ôn Niệm, đây là món quà đầu tiên cậu tặng tôi, tôi nghĩ, nó chỉ thuộc về riêng chúng ta.”
Ở trang cuối cùng, anh viết:
“Ôn Niệm, anh thích em hơn bất cứ mọi thứ trên thế gian này.”
“So với mặt trời mọc, anh càng thích ngắm mặt trời lặn, ý anh là, so với gặp được, anh càng muốn cùng em chung sống hết quãng đời còn lại.”
Anh thấy tôi vừa khóc vừa cười, có chút xấu hổ mà đi đến bên tôi vò đầu bứt tóc: “Ôn Niệm, em đừng như vậy, ai mà chẳng có quá khứ trẻ trâu. Anh thề, anh thật sự không có mắng em ở trong nhật ký đâu…”
Tôi cắt ngang lời anh: “Giang Du Bạch, em hối hận rồi.”
“Hả?” Anh ngây ra.
“Em không muốn ly hôn với anh, em muốn sống cả đời với anh. Dù anh có đuổi em đi thì em cũng không đi đâu.”
Tôi để sổ nhật ký xuống, nhào vào lòng anh: “Giang Du Bạch, chúng ta đừng rời xa nhau được không?”
Thật lâu sau, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài: “Ôn Niệm, em nói gì anh cũng đồng ý hết. Dù em muốn anh lên núi đao xuống biển lửa, hay muốn anh hái sao hái mặt trăng anh cũng sẽ nghĩ cách hoàn thành.”
“Ôn Niệm, đây là chính em nói, chúng ta ngoéo tay, một trăm năm không được thay đổi.”
Tôi ngẩng đầu, đối diện với hốc mắt hồng hồng của anh, nặng nề “ừ” một tiếng: “Ngoéo tay, trăm năm không đổi.”
Chúng tôi đi tái hôn.
Vẻ mặt của nhân viên Cục Dân Chính cổ quái: “Người trẻ tuổi các cô các cậu có thể suy nghĩ kĩ về việc kết hôn hay ly hôn không? Tưởng công việc của chúng tôi nhẹ nhàng lắm à?”
Tôi và Giang Du Bạch đều rất xấu hổ.
Buổi tối ngày tái hôn đầu tiên, tôi đem bản thân hoàn chỉnh giao cho Giang Du Bạch.
Ôn tồn qua đi, anh ôm lấy tôi.
“Bà xã, sao tự nhiên em lại đổi ý thế?”
Tôi còn đang đùa nghịch ngón tay anh, nhẹ giọng nói: “Vì em mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ, em thấy mình không để ý đến anh, anh biến mất, còn em sống cô độc hết quãng đời còn lại, chết đi trong sự tiếc nuối.”
“Đáng sợ vậy sao?” Giang Du Bạch hôn lên trán tôi: “Có ông xã ở đây rồi, sẽ không để giấc mơ ấy của em thành hiện thực đâu.”
Tôi ôm chặt lấy anh: “Vâng.”
“Đúng rồi, chuyện thất hứa tuần trăng mật ấy, anh nhất định phải giải thích cho em. Như Lan là người phát ngôn mới của công ty, nếu cô ta có chuyện gì ngoài ý muốn thì công ty sẽ gặp rắc rối, cho nên…”
“Em không trách anh.”
Tôi hôn chụt lên môi anh: “Chỉ cần anh không thích cô ấy là đủ rồi.”
Giang Du Bạch trợn trắng mắt: “Thì vốn dĩ anh cũng đâu có thích cô ta, nhưng ai bảo cô ta nổi tiếng làm gì. À đúng rồi, lần sau em không được đi ra ngoài một mình với Thẩm Tu đâu đấy!”
Tôi cười: “Anh ghen đấy à?”
Anh tức đến nỗi phùng má: “Ngày đó em ra ngoài với cậu ta làm anh ghen đến phát điên, nhưng cũng chỉ có thể tự chuốc say bản thân, anh sợ em lại bị tên sói xám đó lừa mất.”
Tôi cười ra nước mắt.
“Vậy sao anh phải đứng ngoài ban công suốt một đêm?” Tuy tôi có thể mơ hồ đoán được đáp án, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng anh nói ra.
Trong mắt anh hiện lên nét bi thương: “Anh nhìn thấy đơn ly hôn mà em để trong ngăn kéo.”
Quả nhiên.
“Giang Du Bạch, em thấy việc quan trọng nhất giữa người với người chính là thấu hiểu.”
“Anh có tin thế giới song song không? Ở một thời không song song khác, em và anh bởi vì quá cứng miệng mà khiến hiểu lầm giữa chúng ta càng lớn, cuối cùng chỉ còn lại tiếc nuối. Hiện tại em không muốn giẫm lên vết xe đổ ấy nữa, về sau có chuyện gì chúng ta đều phải nói cho người kia biết, được không?”
“Được.”
Tôi mang thai, Giang Du Bạch vui đến nỗi suốt ngày hát cái bài gì mà “đấu tranh vì tình yêu mới gọi là chiến thắng”.
Mười tháng hoài thai, tôi sinh ra một đôi long phượng.
Con gái tên Giang An Như, con trai tên Giang Nguyện Cảnh.
Ngày hai nhóc tròn 1 tuổi, Thẩm Tu và Như Lan đều tới.
Hai người tặng rất nhiều quà cho con tôi.
Giang Du Bạch ở một bên cười đến nỗi miệng sắp ngoác đến mang tai, kề vai huých huých Thẩm Tu: “Tôi cảm thấy cũng đến lúc cậu phải tìm một cô gái yêu đương rồi kết hôn đi, cậu nhìn tôi bây giờ đi, hạnh phúc biết bao!”
Thẩm Tu: “…”
Tôi: “…”
Thằng cha này thù dai quá thể.
Lúc rảnh rỗi, tôi và Như Lan tìm một chỗ uống trà.
Cô ta nói với tôi: “Thật ra có một chuyện tôi vẫn luôn muốn nói cho cậu biết, Giang Du Bạch thích cậu từ rất lâu rồi.”
Tôi cười: “Tôi biết chứ.”
Cô ta cũng mỉm cười thoải mái: “Thật sự chúc phúc cho hai người.”
“Cảm ơn cậu, Như Lan.”
Sau khi khách tan, chúng tôi thu dọn mọi thứ rồi về nhà.
Bảo mẫu dỗ hai đứa nhóc đi ngủ, Giang Du Bạch tắm rửa xong cũng lên giường nghỉ ngơi.
Anh ôm tôi rồi hỏi: “Vừa nãy em với Như Lan nói chuyện gì thế?”
Tôi cố ý trêu ghẹo: “Nói chuyện lúc trước tay anh chạm phải phân chó!”
Anh: “…”
Tôi cười ha ha: “Xem ra cậu ta không biết anh đã ghi mấy chuyện xấu hổ ấy trong nhật ký, mà em còn đọc được nữa.”
Giang Du Bạch che lại mặt: “Bà xã ơi em cho anh chút mặt mũi được không?”
“Giang Du Bạch, chúng ta sống với nhau đến đầu bạc răng long nhé!”
“Được, chúng ta sống với nhau đến đầu bạc răng long, ai nuốt lời thì làm cún!”