Tiếng nói trầm thấp mà lạnh lẽo ập đến: “Đứng lại!”
Tiếng ‘đứng lại’ này giống như sét đánh giữa trời quang, nổ tung bên tai Kỷ Nhiên.
Giây phút này, huyết dịch cả người cậu ngưng kết, hóa thành thứ gọi là sợ hãi.
Dường như khô nóng trong cơ thể đã không còn rõ ràng như vậy, đáy lòng chỉ có một âm thanh đang kêu gào: “Mau rời khỏi nơi này!”
Nhanh chóng phản ứng lại, Kỷ Nhiên quay đầu bước nhanh về phía trước.
Dung Thành cũng nghe thấy tiếng nói của Dạ Lăng Hàn, cậu ta trở tay nắm chặt lấy cổ tay Kỷ Nhiên, mang cậu bước nhanh về phía trước.
Hai người giống như không nghe thấy tiếng nói sau lưng, nhanh chóng bước đi.
Phản ứng của Dạ Lăng Hàn khiến Cam Nhuệ rất buồn bực, cho rằng anh bị pheromone của Omega ảnh hưởng, lập tức tiến lên giữ chặt cánh tay Dạ Lăng Hàn, dịu dàng nói: “Cậu Dạ, vị Omega phía trước đã có bạn đời rồi.”
Nghe thấy lời của cậu ta, Dạ Lăng Hàn làm như mắt điếc tai ngơ, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng rắn rỏi phía trước.
Anh sẽ không nhận lầm, người kia chính là Kỷ Nhiên.
Thảo nào mùi pheromone này quen thuộc như vậy.
Ngày đó ở trường học cũng là mùi này!
Xem ra Kỷ Nhiên sớm đã phát tình, chỉ là vẫn luôn gạt anh!
Giỏi! Giỏi lắm!
Nhiên Nhiên của anh càng ngày càng to gan, lại còn dám lừa anh!
Dạ Lăng Hàn nở nụ cười trầm thấp, tiếng cười khiến người ta rùng mình.
“Kỷ Nhiên…”
Dạ Lăng Hàn đột nhiên lên tiếng gọi tên Kỷ Nhiên, khiến Cam Nhuệ vốn muốn khuyên can Dạ Lăng Hàn đừng gây chuyện bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Cậu ta chậm rãi quay đầu nhìn bóng lưng cứng ngắc của người đàn ông phía trước.
Đây là Kỷ Nhiên!
Kỷ Nhiên phát tình rồi!
Sao cậu ta lại phát tình?
Trong nháy mắt, cảm giác nguy cơ mãnh liệt lan khắp toàn thân, Cam Nhuệ thầm nói không ổn.
Nếu như Kỷ Nhiên là Omega, sau khi Dạ Lăng Hàn đánh dấu cậu ta rồi, hai người bọn họ sẽ kết hôn.
Như vậy sao mình có thể tiếp tục tiến hành kế hoạch được nữa?
Cam Nhuệ hít sâu một hơi, đè xuống hoảng sợ và bất an nơi đáy lòng.
Cậu ta bước lên trước, níu chặt lấy cánh tay Dạ Lăng Hàn: “Cậu Dạ, anh nhận nhầm người rồi! Cậu Kỷ là Alpha, cậu ta không phải Omega.”
Dạ Lăng Hàn nhếch môi, tạo nên đường cong ma mị.
Ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm bóng hình phía trước, nhìn Kỷ Nhiên càng chạy càng xa, nhưng vĩnh viễn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Trông thấy cửa phòng nghỉ ngơi ở ngay phía trước, Kỷ Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chắc hẳn vừa rồi Dạ Lăng Hàn chỉ đang thử thăm dò cậu mà thôi.
Chỉ cần tiến vào cánh cửa này, cậu sẽ có cơ hội chạy trốn.
Chạy trốn tới một nơi Dạ Lăng Hàn không tìm thấy.
Ngón tay vừa chạm vào chốt cửa, một cánh tay nắm chặt lấy cổ tay cậu.
Toàn thân Kỷ Nhiên run lên, cơ thể cứng đờ.
“Tôi cho em đi rồi sao?”
Tiếng nói của Dạ Lăng Hàn đập vào sau lưng, kèm theo đó là mùi pheromone chỉ thuộc về Alpha.
Omega trong kỳ phát tình sẽ chịu ảnh hưởng bởi mùi pheromone của Alpha.
Hô hấp của Kỷ Nhiên trở nên gấp rút, xao động vừa áp chế lại sôi trào lên, tựa như từng cơn lũ lớn ập tới, bây giờ làm thế nào cũng không áp chế được.
Cảm giác thấy thay đổi của cơ thể Kỷ Nhiên, hô hấp Dung Thành cũng dồn dập theo.
Cậu ta cố gắng nhẫn nhịn, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau: “Thưa ngài, xin ngài buông tay!”
Bóng hình Dạ Lăng Hàn cao lớn, dưới một lớp mặt nạ nhìn không ra biểu cảm, nhưng cặp mắt lộ ra bên ngoài lại sắc bén cùng cực.
Anh ngạo nghễ nhìn Dung Thành đeo mặt nạ thằng hề, khi Dung Thành còn chưa kịp phản ứng, anh chợt giơ tay kéo mặt nạ cậu ta ra.
Nhìn thấy khuôn mặt của Dung Thành, đáy mắt Dạ Lăng Hàn bùng lên lửa giận hừng hực.
Anh tìm Kỷ Nhiên nhiều ngày như vậy, không ngờ Kỷ Nhiên lại ở cùng Dung Thành.
Dung Thành bị kéo mặt nạ khϊếp sợ không thôi, muốn phản kích nhưng đã chậm một bước.
Dạ Lăng Hàn tung cú đấm đến, đánh cậu ta ngã xuống đất.
Giữa Beta và Alpha có chênh lệch, Dung Thành căn bản không phải là đối thủ của Dạ Lăng Hàn.
Cú đấm kia khiến Dung Thành máu me đầy mặt, ngã trên mặt đất hồi lâu vẫn không lấy lại được sức lực.
“Cậu Dạ!” Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Cam Nhuệ vô cùng kinh ngạc, cậu ta nhào đến muốn kéo Dạ Lăng Hàn, nhưng lại bị quăng ra.
Đôi mắt Dạ Lăng Hàn đỏ ngầu, nhìn chằm chằm mặt nạ thiên sứ trên mặt Kỷ Nhiên, ánh mắt sắc bén như muốn đâm một lỗ thủng trên mặt nạ.
Dung Thành cố gắng bò dậy từ dưới đất, tung quyền đấm về phía Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn nhẹ nhàng tránh né, trong lúc tránh né, tay nắm Kỷ Nhiên vô thức buông ra.
“Đàn anh, mau đi!”
Dung Thành dùng sức đẩy Kỷ Nhiên vào trong phòng nghỉ.
Cửa phòng bị cậu ta đóng chặt, Dung Thành nắm chặt lấy chốt cửa, gắng gượng không buông tay.
“Đàn anh, khóa cửa lại! Đi mau!”
Cách một cánh cửa, tiếng nói của Dung Thành truyền đến, nặng nề đập vào trong lòng Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên biết rõ thủ đoạn của Dạ Lăng Hàn tàn nhẫn cỡ nào, cậu không muốn liên lụy đến Dung Thành, cậu muốn đẩy cửa ra, lại phát hiện cửa bị người bên ngoài giữ chặt, căn bản không mở ra được.
“Dung Thành…”
Cách một cánh cửa Kỷ Nhiên hô lên, lại không thể ngờ, giọng điệu lo lắng của cậu đã hoàn toàn đốt cháy lửa giận trong lòng Dạ Lăng Hàn.
Kỷ Nhiên đang lo lắng cho Dung Thành!
Ở ngay trước mặt anh lo lắng cho một người đàn ông khác!
Dạ Lăng Hàn gỡ mặt nạ trên mặt ra, ném mạnh xuống mặt đất, sau đó giơ chân đá lên trên người Dung Thành.
“Người của bản thiếu mà cậu cũng dám động vào!”
Kỷ Nhiên là của anh, trừ anh ra ai cũng không được động vào!
Dạ Lăng Hàn liên tục đá lên trên người Dung Thành, mỗi một cú đều có thể nghe thấy tiếng xương đứt gãy.
Máu tươi từ trong miệng Dung Thành tràn ra, nhưng cậu ta vẫn nghiến răng chịu đựng, không kêu rên một tiếng.
Cậu ta nắm chặt không buông tay nắm cửa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, bảo vệ đàn anh!
Nghe thấy tiếng đánh nhau ngoài cửa, Kỷ Nhiên sốt ruột siết chặt nắm đấm.
Mấy ngày nay, nhờ có Dung Thành chăm sóc, cậu mới có thể vực dậy từ chỗ chết.
Cậu không thể liên lụy đến Dung Thành!
Kỷ Nhiên đưa tay nắm lấy chốt cửa, sau đó kéo mạnh một phát…
Có thể mở cửa rồi!
Thể lực của Dung Thành đã không chống đỡ nổi nữa, cuối cùng bàn tay buông lỏng, Kỷ Nhiên rất dễ dàng kéo cửa ra.
Cửa mở ra, trong cánh cửa là bóng dáng thẳng tắp như tùng.
Kỷ Nhiên gỡ mặt nạ trên mặt xuống, nhìn Dạ Lăng Hàn trước mặt.
Bởi vì phát tình, khuôn mặt cậu ửng đỏ, đôi môi run rẩy, toàn thân tỏa ra mùi pheromone mê người, giống như hoa hồng đỏ mặc cho người ta ngắt hái.
Nhưng mà, đóa hồng này có gai.
Ánh mắt cậu sắc bén hệt như những chiếc gai nhọn, đâm thẳng vào người đàn ông trước mặt.
Nhìn thấy Kỷ Nhiên thế này, thân là Alpha, Dạ Lăng Hàn không chỉ có xúc động ban đầu, mà trong cơ thể còn có ham muốn chinh phục đang kêu gào.
Ánh mắt của anh trở nên nóng rực, giống như quái thú mở rộng cái miệng to như chậu máu, muốn ăn tươi nuốt sống Kỷ Nhiên trước mặt.
Ánh mắt Dạ Lăng Hàn quá trực tiếp, lộ ra khát vọng trần trụi.
Cam Nhuệ thầm nói không ổn.
Nếu như mặc cho Dạ Lăng Hàn đánh dấu Kỷ Nhiên, vậy cậu ta không có cơ hội gả vào nhà họ Dạ rồi.
Cam Nhuệ đưa mắt ra hiệu với bồi bàn, thấp giọng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi tìm thuốc ức chế.”
Bồi bàn kịp phản ứng, quay người chạy nhanh đi.
“Cậu Dạ, chắc hẳn cơ thể cậu Kỷ xuất hiện phản ứng không tốt, lát nữa mang thuốc ức chế đến là có thể…”
Cam Nhuệ còn chưa nói hết lời, đã bị tiếng nói của Dạ Lăng Hàn cắt ngang.
Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Nhiên, khóe miệng cong lên nở nụ cười, nói: “Kỷ Nhiên, tôi muốn đánh dấu em!”